Mục lục
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiếu Tiếu, không cần làm như vậy?"

Tần Phi nhìn Lãnh Tiếu Tiếu đem miếng thủy tinh rạch cổ mình, anh kinh hãi kêu to lên.

Tuyệt vọng Lãnh Tiếu Tiếu nghe được âm thanh kinh hô kia, đột nhiên dừng tay, nhưng mà miếng thủy tinh sắc nhọn kia đã vô tình rạch một vết thương nhỏ trên làn da mịn màng của cô, trên chiếc cổ trắng nõn rất nhanh túa ra một vệt máu đỏ, thoạt nhìn là rất rõ ràng.

"Tiếu Tiếu, em thà chết cũng không muốn cho anh sao?"

Đôi mắt của anh tràn đầy đau khổ, anh đưa mắt nhìn chằm chằm vào vết máu kia, lửa dục tràn đầy trong cơ thể đã sớm thối lui, chỉ còn lại thống khổ vô tận.

"Tần Phi, em không muốn lừa gạt anh, cũng không muốn tự lừa gạt bản thân mình, em yêu anh ấy." Lãnh Tiếu Tiếu còn chưa có loại bỏ được bóng ma trong lòng, nhưng vẫn nói ra, run rẩy rơi nước mắt.

Câu nói gây đả kích mạnh cho Tần Phi, anh buồn bực rống lên một tiếng, tung ra quả đấm hướng về phía Lãnh Tiếu Tiếu, làm cho Tiếu Tiếu sợ hãi thét chói tai.

Quả đấm rơi vào trên miếng thủy tinh trong tay Lãnh Tiếu Tiếu, trong nháy mắt bể thành nhiều mảnh, trên tay của Tần Phi máu tươi chảy ròng ròng.

Anh lật người xuống, kéo lấy quần áo rút ra một điếu thuốc, hút.

Lãnh Tiếu Tiếu sửa sang lại quần áo của mình, nhìn máu chảy không ngừng trên tay của anh, nước mắt im lặng chảy xuống.

"Tần Phi, thật xin lỗi?"

"A, em có lỗi sao? Em chẳng qua là hoàn toàn quên mất một người đã từng ruồng bỏ em mà thôi?" Tần Phi tự giễu cười khổ, khóe mắt có một giọt nước mắt trong suốt.

"Tần Phi, em. . . . . ."

"Cái gì cũng đừng nói? Anh hiểu, hôm nay em thủ thân là cho anh ta, giống như ban đầu em muốn dành một đêm tân hôn hoàn mỹ của mình cho anh, Tiếu Tiếu, em là một cô gái tốt, là tại anh không biết quý trọng em." Tần Phi cô đơn nói, giọt nước mắt trong suốt lướt qua gương mặt của anh, rơi vào đống cát.

Lãnh Tiếu Tiếu khổ sở nhắm nghiền hai mắt lại, đã từng có lúc cô suy nghĩ như vậy, chỉ là, tất cả chỉ có thể nhớ lại mà thôi, hiện tại trong lòng của cô đã có người chiếm chỗ, hơn nữa cô cũng không có cách nào quên được người ấy?

"Anh đưa em trở về?"

Tần Phi bóp tắt tàn thuốc, một mình đi tới chiếc xe Benz màu đen.

Tâm tình của anh y như màu của chiếc xe kia, hắc ám không đáy. Cái ngày trong sáng kia đã vĩnh viễn biến mất, trong cuộc đời của anh vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Lãnh Tiếu Tiếu yên lặng đi sau anh rồi lên xe. Mãi cho đến khi xe dừng trên lề đường cách nhà của Hàn Trạch Vũ một đoạn xa, Tần Phi mới buồn buồn mở miệng.

"Đến rồi, em đi đi, đừng nên nói chuyện xảy ra hôm nay, đàn ông khi ghen tức là không có lý trí ." Tần Phi có ý nói nhìn vào vết thương trên cổ của Lãnh Tiếu Tiếu.

Lãnh Tiếu Tiếu hiểu ý tứ của anh, cảm động vì anh tỉ mỉ lo cho cô, sợ lúc Hàn Trạch Vũ trở lại, anh dừng xe cách xa, là sợ Trạch Vũ thấy được hiểu lầm.

Nước mắt nóng hổi ở trong hốc mắt chảy ra, cô phát hiện nội tâm chân thành của anh: "Tần Phi, cám ơn anh!"

"Gặp lại sau? Hi vọng anh ta có thể cho em hạnh phúc?" Giọng nói của Tần Phi khàn khàn nói thật nhỏ ra lời này, sau đó xe liền chạy đi.

Lãnh Tiếu Tiếu sững sờ nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng có không nói hết cay đắng. Mình đã có một thời từng yêu người đàn ông này, bây giờ sợ rằng sẽ vĩnh viễn phai nhạt ra khỏi tâm trí của mình sao?

Mà cái tình yêu dành cho người đàn ông hiện tại đâu? Sẽ có hay không lưu lại trong cuộc đời của cô?

Đồng thời, một chiếc xe cũng lướt qua vội vã bên cạnh cô, lúc đi qua giống như đột nhiên có chạy hơi chậm lại, chỉ là, đây chẳng qua là chốc lát dừng lại.

Xe chạy lên trước rồi quẹo ở khúc quanh cách đó không xa, lái vào một cái nhà, mà lúc này cô đang sững sờ không chút nào lưu ý đến.

Về đến cửa nhà, một lần nữa Tiếu Tiếu kiểm tra lại quần áo trên người mình, xác định không có gì khác thường, cô lấy ra chiếc chìa khóa đang chuẩn bị mở cửa.

Cửa từ bên trong bị người mở ra.

Lãnh Tiếu Tiếu biết rất rõ ràng lúc này anh ấy có thể đã trở lại, nhưng khi anh xuất hiện trước mặt của mình, cô vẫn bị hù sợ.

"Thế nào? Giống như nhìn thấy quỷ vậy." Hàn Trạch Vũ có hơi lạnh nhạt nhìn cô, quan sát toàn thân của cô, giống như đang dò xét cái gì.

"Không có, chỉ là anh đột nhiên mở cửa, làm em sợ thôi." Tiếu Tiếu che giấu cảm giác lo lắng trong lòng mình, cúi đầu không dám nhìn anh.

"Nhìn anh có cái gì mà sợ, chẳng lẽ em làm việc gì trái với lương tâm rồi sao?"

Giọng nói của Hàn Trạch Vũ âm lãnh, âm thanh giống như xuyên thấu thân thể của cô, khiến cô không khỏi rùng mình một cái.

"Em làm việc gì trái với lương tâm đâu? Đừng có dùng goịng điệu âm dương quái khí nói chuyện với em, anh có gì thì cứ nói thẳng ra đi."

Lãnh Tiếu Tiếu bị Hàn trạch Vũ dùng giọng điệu là lạ nói chuyện với cô làm cho thần kinh của cô khẩn trương không ít, cộng thêm chuyện lúc trước, đột nhiên lại có chút phiền não .

"Thật sao? Không có thì tốt, nếu để cho anh phát hiện ra, bảo đảm em sẽ rất thê thảm?" Âm thanh lãnh khốc của Hàn Trạch Vũ báo cho Tiếu Tiếu biết, anh đang rất nghiêm túc, tốt nhất là hãy ghi nhớ trong lòng.

Nghe được lời cảnh cáo của anh, trong thâm tâm run rẩy một hồi, cô nhất thời kích động muốn đem chuyện ngày hôm nay nói cho anh biết, cô dùng cả tánh mạng giữ được sự trong sạch của mình, cô không có gì có lỗi với anh cả, tại sao lại bị anh quản chế như vậy?

Nhưng là, vừa nghĩ tới lời dặn dò của Tần Phi..., cô lại do dự.

Anh sẽ tin tưởng cô sao?

Rõ ràng không có gì cả, chính mình tự đi giải thích có thể hay không tô màu đen thêm?

Mình không nói thì anh ấy cũng không biết, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện?

Nghĩ tới đây, đột nhiên Tiếu Tiếu cảm thấy mệt chết đi, cô không có tinh thần đứng ở chỗ này cùng anh thảo luận những chuyện này, hiện tại việc cô cần phải làm nhất đó chính là tắm, sau đó ăn thật no.

"Được rồi, em hiểu , Hàn đại tổng giám đốc, em rất mệt mỏi, em muốn đi tắm."

Cặp mắt đen sáng như diều hâu của Hàn trạch Vũ yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tiếu Tiếu, nghĩ tới mới vừa rồi trên mặt của cô ấy hơi biến đổi, thấy bộ dáng của cô như đang muốn nói lại thôi, anh xác định, hôm nay nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Cô ấy không nói, anh cũng sẽ điều tra rõ , nếu như anh phát hiện ra cô thật phản bội mình. . . . . .

Đáy mắt của Hàn trạch Vũ phát ra một ánh sáng lạnh lẽo cực hạn, khóe miệng gợi lên một đường cong sâu xa. Hiện tại chưa thể nói được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK