Nếu anh ấy thật sự yêu mình thì thế nào?Cuối cùng thì anh ấy cũng không thuộc về mình.
Ban đầu không phải Tần Phi cũng yêu mình sao? Nhưng kết quả thì như thế nào? Lại trở thành chồng của người phụ nữ khác?
Hôm nay, chuyện xưa lại muốn lặp lại.
Mình lại còn nghĩ giống ban đầu, bản thân giống như con đà điểu, đã lựa chọn rời đi, nhưng khi bị chất vấn cũng không có dũng khí đối đáp.
" Lưu lại dấu vết thuộc về anh ấy?" Lãnh Tiếu Tiếu nhẹ giọng tái diễn lại lời nói của Hạ Gia Di, mang theo ánh mắt ghi ngờ quét về phía cô ấy.
" Nếu như cô thật sự yêu anh ấy, thì cô không cảm thấy cứ như vậy rời đi sẽ rất tiếc nuối hay sao? Nếu như không phải là bởi vì đứa nhỏ trong bụng của tôi, Tần Phi cũng sẽ không dứt khoát lựa chọn ở cùng một chỗ với tôi mà là rời khỏi đó." Hạ Gia Di nói bóng nói gió nhắc nhở Lãnh Tiếu Tiếu.
" Hai người muốn đi đâu?"
"Canada, chờ Tần Phi hoàng thành xong dự án đầu tư này, chúng tôi sẽ đi Canada, trải qua cuộc sống gia đình chỉ có ba người thật hạnh phúc."
Trên mặt của Hạ Gia Di tràn đầy hạnh phúc lây lang sang Lãnh Tiếu Tiếu, cô đột nhiên cảm thấy mình đặc biệt may mắn, mình đã cự tuyệt Tần Phi, thành toàn cho gia đình này được hạnh phúc.
" Hạ tiểu thư, thật lòng chúc hai người hạnh phúc?"
" Vô cùng cảm ơn cô, Lãnh tiểu thư, hi vọng về sau chúng ta có thể trở thành bạn tốt, nếu như cô thật sự không có chỗ ở, xin mời tiếp nhận sự trợ giúp của tôi có được không? "
Hạ Gia Di chân thành khiến Lãnh Tiếu Tiếu không cách nào cự tuyệt, Tiếu Tiếu cảm kích nhìn cô gái hiền lành này, gật đầu một cái.
" Cám ơn cô, Gia Di?"
" Không cần cám ơn, Tiếu Tiếu?"
Hạ Gia Di khẽ kêu tên Lãnh Tiếu Tiếu, sau đó hai người trao đổi số điện thoại di động, cùng nở nụ cười với nhau, một nụ cười chất chứa bao hàm rất nhiều điều . . . . .
————– tử tiết thu phân cắt ————
Hàn trạch Vũ từ nhà trọ đi ra ngoài, mặt đã bị sơn thành màu đen rồi.
Đáy mắt thâm trầm, trừ tức giận, giờ phút này còn có thêm một sự lo lắng.
Anh lần nữa gọi vào số di động của cô, không ngờ lại thông, nghe chuông điện thoại có tiết tấu ục ục, anh phát hiện tay của mình hình như đang run rẩy.
Trong quán cà phê, Lãnh Tiếu Tiếu mờ mịt nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại, do dự có muốn hay không nhận, lòng của cô theo tiếng chuông kia mà cuồng loạn không thôi.
" Là anh ấy gọi tới sao? Cho anh một cơ hội, cũng là cho chính mình là một cơ hội? Có thể có một số chuyện mà cô không cách nào nghĩ ra được thì sao?" Hạ Gia Di liếc mắt nhìn sự bối rối trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu, tỉnh táo nhắc nhở cô.
Lãnh Tiếu Tiếu có hơi không hiểu nhìn Hạ Gia Di, khẩn trương nhấn nút trả lời.
Còn không có đợi Lãnh Tiếu Tiếu lên tiếng, đầu kia điện thoại đã truyền đến một tiếng hét điên cuồng đinh tai nhức óc.
" Lãnh Tiếu Tiếu, cái người phụ nữ cứng đầu chết tiệt này, em lập tức trở lại đây cho anh?"
Lãnh Tiếu Tiếu tựa đầu nghiêng nghiêng, có chút xấu hổ nhìn một Hạ Gia Di, cô ấy đang cười xấu xa nhìn mình.
" Trạch Vũ, em. . . . . ."
" Bây giờ em đang ở đâu? Em chuẩn bị tối nay ngủ ở ngoài đường cái hay sao hả? Cái người phụ nữ ngốc ngếch này, ví tiền của mình cũng có thể quên, em cố ý, có phải hay không? Trò hề này còn phải chơi bao lâu nữa đây?" Hàn Trạch Vũ tức giận hầm hừ, căn bản không có cho cơ hội để cô nói chuyện, nhưng trong lời nói của anh vẫn như cũ có nồng nặc ân cần.
" Không phải vậy, em không có, em . . . . ."
Lãnh Tiếu Tiếu nghe lời nói của anh, theo bản năng mở túi xách của chính mình ra, phát hiện ví tiền thật không có mang, xem ra trở về là điều tất nhiên, bởi vì thẻ căn cước cũng ở trong túi xách.
" Lãnh Tiếu Tiếu, hiện tại nói cho anh biết em đang ở đâu, ở trước khi anh tới, không cho em rời đi nửa bước. Anh cảnh cáo em, nếu như dám có lần sau, anh nhất định sẽ khiến những đứa bé vô tội kia chịu tội vì sự sai lầm của em."
Hàn Trạch Vũ lãnh khốc cảnh cáo Tiểu Tiếu, thật ra thì trong lòng của anh rất sợ, sợ cô không nghe lời anh, lần nữa biến mất trong tầm mắt của anh. T7sh.
Bởi vì, ngắn ngủn trong ba tiếng đồng hồ, mà trong lòng của anh đã chịu đựng quá nhiều sự sợ hãi mất đi cô ấy, càng làm cho anh rõ ràng ý thức được một vấn đề, đó chính là mình yêu cô, yêu cái người phụ nữ đáng chết này?
Lãnh Tiếu Tiếu bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói tên quán phòng cà phê.
Cúp điện thoại, Hàn Trạch Vũ tràn đầy vui sướng vội vàng lên xe, tay cầm chìa khóa bởi vì vậy mà run rẩy lợi hại, nửa ngày cũng không tìm được lỗ đút chìa khóa. Anh không ngừng hít sâu, liều mạng điều chỉnh để mình phải thật tỉnh táo, thật vất vả mới khởi động xe, nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
" Cô quyết định đi về?" Trong quán cà phê, Gia Di nhìn Lãnh Tiếu Tiếu vẫn còn có chút uất ức, có chút bận tâm.
" Cô có thể cho tôi mượn căn phòng đó ở trong một thời gian được không, tôi hi vọng mình có thể tự mình trang trải cuộc sống, mà không phải phụ thuộc vào anh ấy. Song, hiện tại anh ấy đã có vị hôn thê, nhà của anh ấy chắc chắn tôi sẽ không đi về đó." Lãnh Tiếu Tiếu nói tới đây, vẫn còn có chút cô đơn.
" Không có vấn đề, đây là địa chỉ nhà trong đó có người giúp việc, lát nữa tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô cứ việc nói tên của cô cho cô ấy biết, nói là bạn của tôi là được rồi." Hạ Gia Di không nói hai lời, nhanh chóng ở ghi chép địa chỉ nhà.
" Gia Di, thật sự cám ơn cô! Chờ tôi tìm được công việc, tôi sẽ chuyển ra ngoài ngay." Lãnh Tiếu Tiếu hết sức cảm kích nắm chặt tay của Gia Di.
" Không cần gấp như vậy, xem ra tôi phải đi rồi, dường như là người đàn ông hung thần ác sát của cô đã tới, thật hoài nghi anh ta có phải ngồi tên lửa tới đây hay không vậy." Hạ Gia Di nhìn nhìn ngoài cửa sổ, một người đàn ông cao lớn bản lĩnh, muốn không cho người khác chú ý cũng không được.
Lãnh Tiếu Tiếu cũng nhìn thấy bóng dáng của anh, lập tức có hơi khẩn trương.
" Được rồi, tôi đi trước đây, bản thân cô tự cầu nhiều phúc đi?" Hạ Gia Di nói đùa, trên mặt lộ vẻ hờ hững, Hàn Trạch Vũ đi nhanh về trước, cô ấy đã nhanh chóng rời đi.