"A Vũ, con làm ta giật cả mình"
"Dì Hàn? Sao dì lại tới đây?". Hàn Trạch Vũ nhìn một chút thức ăn đầy bàn, rất dễ nhận thấy không phải là làm cho một người ăn.
"Cái đứa trẻ này, nói gì vậy? Ta không thể đến sao? Con xem ta tới đây cũng không quấy rầy đến hai con, hơn nữa lúc hai con cảm thấy đói bụng thì có cơm ăn, không tốt sao?". Dì Hàn vừa nói, vừa trở lại phòng bếp nhanh chóng dọn dẹp bát đũa.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe thế, mặt lập tức đỏ bừng. Xem ra dì Hàn vô cùng rõ ràng bọn họ mới vừa làm gì ở trên lầu, trước đó, cô còn tưởng rằng trong nhà không có ai, vong tình như thế, không chút nào khắc chế tình cảm của mình?
Hàn Trạch Vũ liếc mắt nhìn Lãnh Tiếu Tiếu đỏ bừng mặt, trên mặt hiện lên một tia vui vẻ mập mờ. Anh cúi đầu ở bên tai của cô nhẹ giọng.
Lời nói nhỏ nhẹ, "Hiện tại mới biết xấu hổ rồi à? Ai bảo em vừa rồi ra sức kêu lớn tiếng như vậy làm chi?"
"Ghét, anh còn nói, đều tại anh! Tên lừa gạt, chẳng phải nói chỉ hôn một chút thôi sao?". Lãnh Tiếu Tiếu hờn dỗi đánh trước ngực Hàn Trạch Vũ.
"Được rồi, đều tại anh, không nên để cho em kêu lớn tiếng như vậy đúng không?" Hàn Trạch Vũ nín cười, bộ mặt nghiêm trang, vẻ mặt nhìn hết sức cần ăn đòn.
"Anh còn nói?". Lãnh Tiếu Tiếu nặng nề bấm ở trên người anh một cái.
"Ai da, được rồi, được rồi, anh không nói, em xuống tay thật đúng là nặng!". Hàn Trạch Vũ cau mày, một bộ mặt khổ sở.
Dì Hàn đứng ở cửa phòng bếp ý vị sâu xa ngắm nhìn hai người liếc mắt đưa tình, trong mắt lộ ra vui sướng.
Xem ra, chuyện vui của Hàn gia cách không xa nữa. Tâm nguyện của ông cụ rốt cuộc cũng sắp đạt thành rồi.
Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên phát hiện dì Hàn tươi cười nhìn chằm chằm bọn họ, cô bị nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nhắc nhở Hàn Trạch Vũ, "Nhanh buông em xuống đi"
"Dì Hàn, người khỏe chứ, con tên là Lãnh Tiếu Tiếu". Ngồi vào bên cạnh bàn ăn, Lãnh Tiếu Tiếu nhìn dì Hàn đi tới, lễ phép chào hỏi.
"Ừ. Tiếu Tiếu? Tên thật là dễ nghe, vóc người thật xinh đẹp, chẳng trách?". Dì Hàn tặc tặc cười cười, bộ mặt gió xuân quan sát Lãnh Tiếu Tiếu.
"Cám ơn dì Hàn"
"Tiếu Tiếu, đừng khách khí, đói bụng chưa? Mau ăn một chút gì đi, thưởng thức tay nghề của dì Hàn"
Dì Hàn nhiệt tình mời mọc khiến cảm giác khẩn trương lúc trước của Tiếu Tiếu biến mất. Cảm thấy bụng thật đói rồi, cô không khách khí nhận lấy bát đũa, há miệng to ăn cơm.
Thấy cô gái thẳng thắn như thế, dì Hàn cảm thấy hết sức thích, không nói đến Hàn Trạch Vũ chưa bao giờ mang cô gái nào về nhà, có thể đem cô mang về, đủ để chứng minh anh rất coi trọng cô.
Quan trọng hơn là, lần đầu tiên bà nhìn thấy cô, liền cảm giác hết sức quen thuộc, một loại cảm giác không nói được, rất thân thiết, hoặc là, đây chính là cảm giác hợp ý giữa người và người sao?
"Dì Hàn, người cũng quá thiên vị rồi. Chẳng lẽ để cho cô ấy ăn, chính con lại ở bên cạnh nhìn sao?". Hàn Trạch Vũ thấy Lãnh Tiếu Tiếu cùng dì Hàn hòa hợp, trong lòng âm thầm vui mừng, ngoài miệng lại cố ý kêu oán.
"Ơ, con xem ta đều quên rồi, ha ha, A Vũ cái đứa bé này, luôn là ngoài miệng không tha người". Dì Hàn nói qua liền đưa bát đũa tới.
——— ————-
Ăn xong cơm trưa, dì Hàn lập tức bưng trái cây lên.
"Tiếu Tiếu, tới ăn chút trái cây. Con ấy, phải ăn nhiều vào, béo lên một chút. Như vậy mới dễ sinh". Dì Hàn vừa nói ra khỏi miệng, lập tức đảo quanh hai người.
Lãnh Tiếu Tiếu không thể tin nhìn dì Hàn, vừa liếc nhìn Hàn Trạch Vũ, chỉ thấy anh đang cố nén nụ cười nhìn mình, ánh mắt kia rõ ràng nói qua: đây cũng không phải là anh nói, chuyện không liên quan đến anh.
"Dì Hàn, con ăn rất no rồi, không ăn được nữa"
Lãnh Tiếu Tiếu cười khó xử nói qua, đối mặt với dì Hàn thẳng thắn như vậy, cô thật đúng là không biết nói tiếp như thế nào.
"Con ấy à, nếu là Tiểu Dư thì một khay này cũng không đủ cho nó ăn đâu đấy". Dì Hàn nói tới chỗ này, giống như nhớ ra cái gì đó.
"A Vũ, Tiểu Dư đâu? Sáng sớm nó đi ra ngoài?"
Không nói đến thì thôi. Lúc này dì Hàn mới phát hiện ra, bà tới bận rộn cả buổi sáng, hình như không nhìn thấy bóng dáng Hàn Thi Dư.
"Không phải Thi Dư trở về Hàn viên sao? Tối hôm qua dì không nhìn thấy em ấy?"
Hàn Trạch Vũ nghe thấy dì Hàn nói, có chút kinh ngạc, rõ ràng ngày hôm qua đi rất sớm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
"Trở về Hàn viên? Không thể nào á..., một buổi tối ta cũng không có thấy nó, sáng sớm hôm nay đứng lên còn nghe được lão gia nói đến nó, nói mấy ngày cũng không về nhà xem một chút". Dì Hàn không hiểu nhìn Hàn Trạch Vũ.
Nghe xong lời nói của dì Hàn, trên mặt Hàn Trạch Vũ trồi lên tia lo lắng.
Cô là đứa nhỏ nghe lời, chưa từng có thói quen qua đêm bên ngoài, ngày hôm qua một đêm chưa có về nhà, cũng không điện thoại, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Hàn Trạch Vũ vội vàng lấy điện thoại di động ra, ấn một chuỗi mã số. Chốc lát, Hàn Trạch Vũ liền cúp.
"Trạch Vũ, làm sao rồi?"
"Điện thoại di động tắt máy?". Giọng nói của Hàn Trạch Vũ nặng nề, khiến trên mặt Lãnh Tiếu Tiếu hiện lên một tầng mây đen.
"A Vũ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con nói nó trở về Hàn viên, nhưng nó chưa có về nhà, nó sẽ đi nơi nào? Thật là gấp chết người?". Dì Hàn nóng nảy nói xong, trên một khuôn mặt già viết đầy lo lắng.
Dì Hàn là một bà con xa thân thích của Hàn gia, Hàn Trạch Vũ là một tay bà nuôi nấng. Từ khi Hàn Thi Dư về nhà, cũng vẫn do bà chăm sóc, hai cái đứa bé này, tựa như do bà sinh ra vậy.
"Dì Hàn, trước đừng có gấp, cũng đừng nói cho cha, chân của Tiếu Tiếu bị trật rồi, dì giúp con chăm sóc cô ấy một chút. Con đi ra ngoài tìm Thi Dư". Hàn Trạch Vũ giao phó xong, liền vội vã đi ra ngoài.