Rối loạn trong đầu khiến cho cô không cách nào suy tư, ý nghĩ duy nhất chính là tránh khỏi nơi này, cô không cần đối mặt.
Bởi vì cô là hận bà ấy, hận bà ấy không chịu nhận mình. Cô rõ ràng là có mẹ, lại phải giống như cô nhi sống cách xa.
Trong ánh mắt của mọi người là xem thường và đồng tình, đây tất cả đều là bởi vì sự ích kỷ của bà.
Không, mình không thể cảm động, mình không thể bị một chút lộn xộn giống như tấm ảnh của mình liền mềm hoá tim của mình, ở trong lòng của Hàn Thi Dư yên lặng nhắc nhở mình.
Tần Tuệ thấy bộ mặt vương nước mắt của Hàn Thi Dư, trong mắt đều là vẻ mặt dào dạt mong đợi, bà chỉ vào những hình kia, run rẩy nói.
"Tiểu Dư, con xem đây đều là những bức ảnh lúc con còn nhỏ, những năm gần đây, chúng chính là trụ cột tinh thần của mẹ, năm đó mẹ cũng là ép không được. . . . . ."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe. Tôi còn có chuyện, đi trước". Hàn Thi Dư đột nhiên cáu kỉnh cắt đứt lời nói của Tần Tuệ, cô lau khô nước mắt trên mặt, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tần Tuệ thấy một chút hi vọng kia trong nháy mắt lại tan vỡ, bà nhìn thấy Hàn Thi Dư muốn rời khỏi, không kiềm hãm được tiến lên ôm lấy cô, kích động khóc.
"Không, tiểu Dư, không cần đi, năm năm trước mẹ liền muốn nói tất cả, nhưng con không cho mẹ cơ hội này, chỉ là trở lại vội vã liếc mắt nhìn rồi rời đi, lần này, mẹ còn có rất nhiều lời muốn nói với con, con trước đừng đi, con cho mẹ một cơ hội, được không?"
"Mẹ? Bà là mẹ ai? Bà không phải là không kết hôn sao? Bà bây giờ không sợ người khác chỉ vào sau lưng bà mắng bà sao? Tôi làm sao có phúc khí tốt như vậy, tôi chính là một cô nhi không có một người muốn, cô nhi, bà nghe rõ ràng không?"
Cảm xúc của Hàn Thi Dư theo tiếng mẹ kia trở nên cực kỳ kích động, sự xưng hô này là lúc nhỏ cô nằm mơ cũng muốn gọi, thế nhưng người phụ nữ vì mặt mũi của mình ép buộc mình gọi bà là viện trưởng.
"Tiểu Dư, thật xin lỗi, mẹ là có nỗi khổ tâm, con nhất định phải nghe mẹ nói"
Tần Tuệ nghe được chất vấn của Hàn Thi Dư, nước mắt đau lòng giống như nước lũ vỡ đê, không cầm được tràn ra ngoài, bà lôi kéo cánh tay Hàn Thi Dư cầu xin cô.
"Tần viện trưởng, mời buông tay ra, tôi không có mẹ, mẹ của tôi đã sớm chết rồi, tôi hiện tại chỉ có ba, ba của tôi tên là Hàn Á Minh, Đổng Sự Trưởng tập đoàn Hàn thị. Thế nào, tôi bây giờ trở nên có tiền, cho nên, bà liền muốn đến nhận con gái bừa sao?". Hàn Thi Dư cố ý khinh miệt nhìn Tần Tuệ, dùng ngôn ngữ vô tình đả kích bà.
Thanh âm của Hàn Thi Dư lạnh lùng giống như băng tuyết xuyên thấu lòng của Tần Tuệ, bà ngơ ngẩn, chậm rãi buông lỏng cánh tay của cô ra, tay của bà lơ lửng giữa không trung run rẩy không ngừng.
"Tiểu Dư, thật xin lỗi, là mẹ nhớ nhầm"
Thanh âm của Tần Tuệ, vang lên yếu ớt, rất nhẹ rất nhẹ. Giống như một cơn gió nhẹ sau khi thổi qua, không cách nào tìm được dấu vết.
Cô nhìn thấy tâm của Tần Tuệ bình tĩnh y hệt như tro tàn nguội lạnh, lòng của Hàn Thi Dư đột nhiên mãnh liệt đau nhức, đây là vì cái gì? Khiến cho bà khổ sở phải là chuyện tình mình vui vẻ nhất mới đúng, tại sao tim của mình cũng sẽ đau?
Hàn Thi Dư hít một hơi thật sâu, cô lại nhìn một chút căn phòng đầy hình ảnh này, càng cảm thấy đè nén, cô từ trong túi móc ra một chồng lớn tiền đặt lên trên bàn.
"Những thứ này để lại cho những đứa trẻ kia, tôi đi đây". Hàn Thi Dư nói xong mau chóng đi về phía bên ngoài phòng.
Tần Tuệ giống như cọc gỗ đứng ngơ ngác, nhìn bóng dáng Hàn Thi Dư đi xa, bà đột nhiên khó chịu bưng kín ngực, từ từ ngã trên mặt đất.
Hàn Thi Dư cũng không lập tức rời khỏi Viện Phúc Lợi, cô đi đến trong sân trước kia làm trò chơi, thấy một đám trẻ ở ngoài cửa vui vẻ chơi đùa, tâm hình như cảm thấy một chút ấm áp.
Cô lại đi đến sân sau, cây hải đường trong trí nhớ kia đã lớn hơn rất nhiều, cành lá rậm rạp sum suê, đợi đến mùa xuân năm sau nhiều hoa nở đầy cành.
Cô đột nhiên nhớ lại lần ở đây phía sau cây này, thấy nam sinh kia trong tay cầm một kẹp tóc bươm buớm xinh đẹp, vẫn là vật cô muốn, cô tham lam theo dõi anh ta, đưa mắt nhìn anh dần dần đi xa. Hai ngày sau, cái kẹp tóc đó một cô bé khác mang ở trên đầu, cô vĩnh viễn không thể quên tâm tình mình lúc này khổ sở thế nào.
Khi đó cô liền thề, cô nhất định phải dựa vào chính mình cố gắng đạt được hết thảy mong muốn của chính mình.
"Có ai không, mau gọi xe cứu thương, Tần viện trưởng ngất rồi"
Hàn Dư đang đắm chìm trong trong quá khứ đột nhiên bị một hồi tiếng gào cắt đứt, cô đột nhiên quay đầu lại phía nguồn gốc của thanh âm nhìn, một người phụ nữ trung niên đứng ở gian phòng Tần Tuệ cách đó không xa đang phất tay hô to.
Lòng của cô lập tức nhéo lên, tâm tình khủng hoảng lo lắng trong nháy mắt xông lên đầu, đầu óc của cô trống rỗng. Cô ngơ ngác nhìn về phía bà ấy, chân giống như là đổ chì, một bước cũng không nhấc được.
Cho đến khi xe cứu thương vội vã đi, cô mới hoảng hốt hiểu ra, thật nhanh chạy đi ra ngoài cửa.
————-——————
Tìm cả ngày, Hàn Trạch Vũ thất vọng về đến nhà. Lãnh Tiếu Tiếu đang ở phòng khách chờ anh nhìn đến vẻ mặt nặng nề kia, vẻ mặt cũng biến thành nặng nề.
"Trạch Vũ, vẫn không có tin tức sao?". Lãnh Tiếu Tiếu nhỏ giọng do dự hỏi.
"Em nói con bé có thể đi đâu được chứ? Chỗ bình thường hay đến anh đều đã tìm, con bé cũng không có nhiều bạn bè, nếu quả thật là xảy ra chuyện, hiện tại cũng có thể có tin tức, nhưng. . . . . .". Hàn trạch Vũ hết sức tức giận gầm nhẹ.
"Trạch Vũ, đừng có gấp, em ấy nhất định không có chuyện gì, có lẽ là có chuyện gì điện thoại di động vừa lúc không hết pin thôi, anh đừng tự mình hù dọa mình". Lãnh Tiếu Tiếu nhìn đến bộ dáng lo lắng của Hàn Trạch Vũ, hết sức đau lòng.
Hàn Trạch Vũ một tay kéo lấy Lãnh Tiếu Tiếu, cảm nhận một ít an ủi nhè nhẹ.
Điện thoại di động của Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên vang lên, cô ngồi dậy nghe điện thoại. Không biết đối phương nói những gì, chỉ thấy Lãnh Tiếu Tiếu sắc mặt đột nhiên đại biến.