Mục lục
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khác tầng hai, Hàn Á Minh nhìn chằm chằm hộp gấm trong tay ngây ngốc, trong không khí hiện đầy ưu thương.

Cười châm biếm. Tiếu Tiếu, năm đó em không nói một tiếng rời khỏi, chỉ để lại cái này, những năm này em nhất định chịu không ít khổ sở đi? Nếu như em không hề rời đi, căn bản cũng không sớm như vậy liền. . . . . .

Đáng chết là anh mới đúng, anh đến bây giờ cũng không tìm được con gái của chúng ta, anh thật sự rất vô dụng?

Tiếu Tiếu, em nhất định rất hận anh, có đúng hay không? Nếu không, làm sao em lại lặng lẽ rời khỏi anh?

Trong hốc mắt hồng hồng, một chất lỏng óng ánh đang lưu động, nhưng mà từ đầu đến cuối không rơi xuống.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Hàn Á Minh lau mắt, hít sâu một hơi.

"Vào đi?"

Hàn Trạch Vũ buồn buồn đi vào.

"Cha?"

"Hả?" Hàn Á Minh hừ nhẹ một tiếng, không nói chuyện.

Đột nhiên trong không khí lại yên tĩnh, có chút lúng túng mùi vị.

"Cha, chuyện đó. . . . . . Chuyện dì kia mẹ biết không?"

"Có lẽ? Bà ấy cũng nghi ngờ, cũng đã hỏi cha, chỉ là, cha không thừa nhận, bà ấy cũng không xác định đi?" Hàn Á Minh thở dài thật sâu.

Cả đời này, ông cô phụ hai người phụ nữ yêu mình, đối với Sơn Mỹ Huệ, ông có đau lòng thật sâu, bởi vì lòng của ông một mực ở trên người phụ nữ kia, lúc biết được cô đã sớm vắng mặt tại nhân thế, trái tim đó sẽ tùy lúc cùng chết với cô.

"Vậy. . . . . . Dì kia tên gì?" Hàn Trạch Vũ do dự một lát, vẫn là đem nghi ngờ ở đáy lòng hỏi ra.

Hàn Á Minh xoay người, có chút cô đơn nhìn con trai của mình, cười khổ một phen.

"Con không phải thay mẹ con thể hiện bất bình sao? Dù sao cũng là cha thẹn với bà ấy."

"Cha, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cái này con có thể hiểu, mặc dù trong lòng của cha vẫn có người phụ nữ kia, nhưng mà, cha đối với mẹ con cũng rất tốt, con nghĩ mẹ mặc dù có thể bình tĩnh như vậy, đó là bởi vì mẹ cũng hiểu đi." Hàn Trạch Vũ mượn cơ hội cũng nói ra tâm tư của mình.

"Đúng vậy, có lẽ là ý trời, có lẽ là trùng hợp, cái tên đó làm cha đau đớn. Cô ấy lên là Lãnh Hàm Tiếu, nhũ danh là Tiếu Tiếu?"

"Cái gì?" Hàn Trạch Vũ cũng đột nhiên bị sự thật này làm cho giật mình.

Hình như có loại cảm giác xấu ở trong lòng anh lan tràn ra, anh có chút luống cuống.

"Cha, đây nhất định là trùng hợp, thật sự trùng hợp. Có lẽ là cha thiếu, để con làm hoàn hảo đi?" Hàn Trạch Vũ tự nhiên nói đùa, muốn bình ổn phần lo lắng trong lòng mình kia.

"Trạch Vũ à, tâm nguyện bây giờ của cha đó là có thể sớm một chút tìm được con gái của cha, cha vừa nghĩ đến con bé ở bên ngoài chịu khổ, trong lòng cha liền khó chịu." Hàn Á Minh khổ sở nói, tâm tình bi thương khiến cho ông trong nháy mắt già đi rất nhiều.

"Đúng rồi, cha, thiếu chút nữa đã quên rồi, viện trưởng Tần đã tỉnh lại, liên quan đến chuyện này con sẽ đến hỏi bà ấy tung tích của em gái một chút."

Lần trước bị của Lãnh Tiếu Tiếu huyên náo đem chuyện này đều quên.

"Có thật không? Vậy thì tốt quá, ngày mai cha sẽ đi tìm bà ấy." Hàn Á Minh nghe được Tần Tuệ tỉnh, một ngày cũng không muốn chờ thêm.

"Cha, không cần gấp như vậy, bà ấy vừa mới xuất viện, cũng cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian, công ty gần đây đang bận chuyện kiểm hàng bên Mỹ đó. Chờ con làm xong chuyện của công ty, con đi là được, thời gian đi đường dài như vậy, đường lại không dễ đi." Hàn Trạch Vũ đột nhiên có chút không muốn đi tìm đáp án này rồi, trong lòng của anh không khỏi kháng cự.

"Được rồi, đến lúc đó cha vẫn còn muốn đi chung với con." Hàn Á Minh cố chấp nói, ông muốn nghe được tin tức của con đầu tiên.

"Được, cha, bớt khổ sở, cha chú ý thân thể quan trọng hơn. Hôn sự của con, cha cũng đừng hỏi tới, tự xon sẽ xử lý tốt, được không?"

Nói đến cuối cùng, Hàn Trạch Vũ vẫn bày lá bài chưa lật của mình ra, người cha này của anh, chính là thích mềm không thích cứng, hi vọng lần này có thể thuyết phục ông, tránh cho tương lai Tiếu Tiếu khó làm.

"Không được, đứa nhỏ này Thi Dư là cha nhìn lớn lên, một lòng một dạ thích con, con không nhìn ra được sao? Con bé là cô gái tốt, cũng xứng với con. Những người phụ nữ bên ngoài kia, rốt cuộc là vì cái gì đến gần con, chính con rõ ràng nhất rồi, con dâu của nhà họ Hàn chúng ta, cha chỉ chấp nhận con bé."

Lần này, Hàn Á Minh cũng kiên trì, có thể ở đáy lòng, có một loại tâm tình kỳ quái chiếm lấy ông.

Ông chính là coi cô như thế thân của con gái mình rồi, ông không đành lòng thấy cô khổ sở, ông cảm thấy mình thiếu cô thật sự thật sự rất nhiều, có thể làm vì cô, chỉ sợ sẽ là một chút như thế thôi. . . . . .

"Cha?"

"Đừng nói nữa. Con đến công ty đi, cha muốn ở một mình." Hàn Á Minh khoát khoát tay, ý bảo anh rời đi.

Hàn Trạch Vũ tức giận đi ra khỏi phòng khách, anh hiểu được ba đối với Thi Dư loại tâm tình không hiểu này. Trước khi tìm được con gái thật, tràn ngập áy náy kia đều dùng ở trên người Thi Dư.

Có lẽ tìm được em gái chân chính, cha cũng sẽ không như vậy phản đối mình và Tiếu Tiếu như vậy?

Nghĩ đến đây, anh quyết định giải quyết Hạ thị sớm một chút, sau đó đi tìm Tần Tuệ.

Trở lại tòa nhà Hối Phong, Tiếu Lãng đã sớm chờ ở văn phòng.

"Như thế nào? Người điều tra bên kia nói thế nào?" Hàn Trạch Vũ nới lỏng cà vạt một chút, ngồi ở trên ghế ông chủ.

"Bây giờ vẫn đang trong điều tra, quản lý Vương cũng bị mang đi, nhưng mà, anh ta một mực chắc chắn là chúng ta sai khiến đi đánh cắp giá khởi điểm. Tình hình trước mắt đối với chúng ta rất bất lợi."

Tiếu Lãng thong thả ung dung nói xong, dùng ánh mắt nhìn sang Hàn Trạch Vũ, đáy mắt có vẻ mặt thưởng thức.

Bất kỳ thời điểm nào anh đều chững chạc như vậy, bình tĩnh dự tính trước, làm cho nguyên bản là anh khí chất bất phàm chính anh tăng thêm mấy phần sức quyến rũ mê người.

"Rất tốt, chính là muốn hiệu quả như vậy, thanh thế càng lớn càng được, tốt nhất khiến tất cả mọi người tới chú ý chuyện này. Hiểu không?" Hàn Trạch Vũ thản nhiên tự nhiên phân phó, đáy mắt lại lộ ra sự quyết tâm.

Tiếu Lãng đi theo bên cạnh anh đã nhiều năm như vậy, đối với anh hết sức hiểu rõ, anh không đánh trận không nắm chắc.

Bắt được vẻ ác độc hiện lên đáy mắt ở Hàn Trạch Vũ kia, Tiếu Lãng hiểu chút lo lắng này của mình đều là dư thừa.

"Dạ, tôi hiểu." Anh gật đầu một cái lui ra ngoài.

———————-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK