Đối mặt với con trai chất vấn, Sơn Điền Mỹ Huệ cũng không có biểu lộ ra một tia kinh ngạc. Ngay từ lúc con trai gọi điện thoại cho bà, bà cũng biết anh muốn biết những thứ gì.
Chẳng qua là còn có một ít chuyện chưa xử lý xong, cho nên, hiện tại có một số việc vẫn không thể nói cho anh biết.
Sơn Điền Mỹ Huệ liếc mắt nhìn Hàn Trạch Vũ, nhẹ nhàng cười.
"Trạch Vũ, con chỉ cần biết mẹ làm tất cả đều là vì tốt cho con, mẹ không làm tổn thương con và Hàn thị. Có một số việc, không phải như con nghĩ. Chân tướng rất phức tạp, mẹ cần chút thời gian, lúc nào thích hợp mẹ sẽ nói cho con biết."
"Mẹ? Con nên tin tưởng mẹ sao?" Thấy mẹ bình tĩnh, Hàn Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy có chút ứng phó không kịp.
"Con nên tin tưởng mẹ, được rồi, không nói những thứ này nữa, hiện tại mẹ đói bụng, sẽ không chỉ mời mẹ uống hớp trà thôi chứ?" Sơn Điền Mỹ Huệ buông câu nói đùa, hời hợt chuyển đề tài.
Nghe xong lời của mẹ, trong lòng Hàn Trạch Vũ thoáng thả lỏng một chút, thật ra thì anh cũng không nguyện ý tin tưởng người mẹ của anh.
"Dĩ nhiên sẽ không..., con trai mẹ cũng không có hẹp hòi như vậy? Chọn món ăn?" Hàn Trạch Vũ nói qua gọi nhân viên phục vụ tới.
Sơn Điền Mỹ Huệ chuyên chú nhìn thực đơn, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói nhỏ với nhân viên phục vụ, nụ cười nhàn nhạt mà ưu nhã.
Hàn Trạch Vũ lặng yên nhìn mẹ mình, anh không hiểu, người phụ nữ thông minh giống như mẹ, ban đầu làm sao sẽ không biết sự tồn tại của mẹ Tiếu Tiếu đây?
Nhân viên phục vụ ghi món ăn xong, lặng lẽ lui ra ngoài.
Sơn Điền Mỹ Huệ ngẩng đầu lên, phát hiện con trai mình kinh ngạc nhìn chằm chằm bà, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Trạch Vũ, trên mặt mẹ có vật gì à?"
"Không có, không có, con thấy khó hiểu, mẹ lớn tuổi như vậy, làm sao lại không thấy nếp nhăn nhỉ?"
Hàn Trạch Vũ giả bộ tò mò, chọc cho Sơn Điền Mỹ Huệ cười vui vẻ.
Khi nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào thì vừa lúc Hàn Thi Dư cũng trở về đến phòng. Thấy thức ăn trên bàn rực rỡ đủ loại, cô đảo qua buồn rầu lúc trước, vui vẻ kêu lên.
"Oa, xem ra ăn thật ngon, mẹ, anh Trạch Vũ, con không khách khí à nha?"
Nói qua cầm một miếng sushi lên đưa hướng trong miệng.
Sơn Điền Mỹ Huệ liếc mắt nhìn Hàn Thi Dư, đáy mắt không rõ tâm tình. Bà cười cười, cũng cầm một sushi lên đưa cho Trạch Vũ, "Con trai, con cũng nếm thử, cái này ăn thật ngon."
"Cám ơn mẹ."
Hàn Trạch Vũ đang chuẩn bị bỏ vào trong miệng, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Anh nhìn dãy số trên điện thoại di động, đứng dậy đi ra bên ngoài phòng.
Tầm mắt Hàn phu nhân cùng Hàn Thi Dư cũng theo Hàn Trạch Vũ rời khỏi mà chuyển hướng ngoài cửa.
Nghe Hàn Trạch Vũ vui mừng kêu một tiếng.
"Là thật sao? Ở bệnh viện nào?"
". . . . . ."
"Được, tôi lập tức tới ngay?"
Cúp điện thoại, Hàn Trạch Vũ đi vào bên tron, nét mặt anh hưng phấn không cách nào che giấu.
"Mẹ, đưa chìa khóa xe mẹ cho con, ở lại ăn đi ạ, mẹ đi Hối Phong lái xe của con trở về." Hàn Trạch Vũ hết sức cấp bách.
"Không được."
Hàn Thi Dư đột nhiên kinh hoảng kêu lên, phát hiện mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm cô, cô lại vội vàng mở miệng nói, "Em muốn nói, nhiều đồ ăn ngon, anh Trạch Vũ không ăn thật là đáng tiếc, có chuyện gì cơm nước xong rồi đi cũng không muộn."
"Hả? Có việc gấp sao?" Sơn Điền Mỹ Huệ cũng mở miệng hỏi.
"Đúng, rất rất gấp? Không có thời gian để ăn cái gì." Trong giọng nói của Hàn Trạch Vũ lộ ra vui sướng phát ra từ nội tâm.
"Lái xe không được vội vàng, trên đường chú ý an toàn." Sơn Điền Mỹ Huệ đưa chìa khóa qua, mặt nghiêm túc nhắc nhở.
"Được rồi, biết." Hàn Trạch Vũ nhận lấy chìa khóa chạy ra ngoài nhanh như làn khói.
"Anh Trạch Vũ? Anh Trạch Vũ?"
Hàn Thi Dư nhìn Trạch Vũ nhanh chóng biến mất trước mặt mình, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đuổi theo, nhưng Hàn Trạch Vũ đã sớm biến mất ở trong thang máy.
Hàn Thi Dư gấp đến độ nước mắt cũng phải chảy ra, cô nôn nóng ấn khóa mở cửa thang máy, quả đấm siết thật chặt, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.
Sau đó Sơn Điền Mỹ Huệ đuổi theo ra nhìn thấy Thi Dư thất thường, trong lòng giật mình, bà bước một bước dài xông tới, cho Hàn Thi Dư một cái bạt tai vang dội.
"Cô mau nói, vừa rồi cô đã làm những gì?"
"Con. . . . . . Con cũng không có làm cái gì." Hàn Thi Dư che gương mặt nóng rát, mặt đẫm nước mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng kinh hãi.
"Tiểu tiện nhân, nếu Trạch Vũ xảy ra chuyện gì, tôi nhất định khiến cô chết rất khó coi."
Sơn Điền Mỹ Huệ nói tàn nhẫn, vội vàng gọi điện thoại cho Hàn Trạch Vũ.
Nhưng tiếng chuông đinh tai truyền đến từ trong phòng bao.
Sơn Điền Mỹ Huệ tuyệt vọng lắc đầu, nhanh chóng chạy về phía cầu thang an toàn.
Hàn Thi Dư sững sờ nhìn bóng dáng Sơn Điền Mỹ Huệ biến mất ở lối thoát hiểm, cảm giác đau truyền đến từ nơi ngực, giống như là tim bị xẻ ra, đau đớn dồn nén.
Cả người cô run rẩy, nội tâm sợ hãi cực độ khiến hai chân cô như nhũn ra, không bước được.
Cho đến khi nghe được một tiếng dinh, cửa thang máy mở ra, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Cô nhanh chóng chạy vào thang máy, che miệng lại khóc lớn tiếng.
"Anh Trạch Vũ, anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, em sai rồi, anh Trạch Vũ. . . . . ."
Sơn Điền Mỹ Huệ không ngừng yên lặng cầu nguyện trong lòng: con trai, nhất định phải chờ mẹ? Ngàn vạn lần phải chờ mẹ?
Nhưng khi bà thở hổn hển chạy đến nhà để xe, chiếc xe quen thuộc mới vừa rẽ ngoặt qua, rời đi.