Ánh mắt của anh vẫn dừng lại trên mặt đầy tâm sư của Lữ Duy Duy, anh duy trì trầm mặc không mở miệng hỏi, bởi vì, anh hiểu được trong lòng cô vẫn còn đắn đo.
“Hôm nay con cũng chơi mệt rồi, em cũng mệt mỏi rồi. Sớm nghỉ ngơi chút đi.” Lục Tề Phong nhẹ nhàng đặt Tư Tề lên trên giường, đắp kín chăn săn sóc cho bé.
Lữ Duy Duy trong lòng run lên, mũi đau xót.
“Ừ, anh cũng nên về sớm một chút, hôm nay anh cũng không tới công ty rồi.”
Âm thầm hít sau, Lữ Duy Duy nhẹ nói, bộ dạng bình tĩnh làm cho người ta không nhìn thấu cô đang suy nghĩ gì trong lòng.
Trải qua một ngày hôm nay cùng nhau, trước kia Tiếu Tiếu cũng khuyên bảo, cô cũng hiểu, về sau, cô với anh bởi vì Tư Tề, thường gặp mặt là khó tránh khỏi, cô cũng không thể sợ mất phương hướng lần nữa, có lẽ cô có thể thử cất phần tình cảm này vào trong đáy lòng, bình tĩnh đối mặt anh.
“Được, vậy em cũng sớm nghỉ một chút, anh đi đây.” Lục Tề Phong không có một tia do dự, sảng khoái gật đầu.
Lữ Duy Duy còn tưởng mình phải nói độc thêm chút nữa, cô cho là anh không muốn rời đi, nhưng, anh lại cực kì phối hợp, anh vội vã về khiến trong lòng cô không vui.
“Chờ một chút!”
“Còn có việc gì sao?” Lục Tề Phong xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt lo âu của Lữ Duy Duy, trong lòng vui vẻ.
Người phụ nữ nhỏ bé này, luôn luôn miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo sao?
“Cái đó, tôi…. Tôi……”
“Em không muốn anh đi đúng không? Thật sao?” Lục Tề Phong đi về phía cô, hỏi nghiêm túc.
Lữ Duy Duy vì thấy Tề Phong đến gần, bởi vì câu hỏi trực tiếp của anh mà có chút rối loạn.
“Không, anh nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, ngày mai tôi sẽ nói cho Tư Tề biết anh chính là bố của nó, tôi sẽ không để hai bố con không gặp nhau, làm vậy có chút tàn nhẫn, hơn nữa Tư Tề cũng cần bố.”
“Hả? Vậy thì tốt rồi, anh ghét con trai anh gọi anh là chú lắm, được rồi, anh đi nha.”
Lục Tề Phong cười khẽ một tiếng, không có lời thừa, ưu nhã xoay người, hình như nơi này không có gì khiến anh lưu luyến.
Nghe được tiếng đóng cửa, nước mắt lại rơi xuống.
Cô vừa lau vừa nghẹn ngào mắng mình.
“Lữ Duy Duy, mày chẳng có tác dụng gì cả, rời khỏi anh ấy thì mày không sống được sao? Anh ấy là chồng của người khác rồi, mày còn nhớ thương gì nữa? Mày thật là ngốc. Đứa ngốc! ô ô ô”.
Lục Tề Phong còn đứng ở phòng khách không hề rời đi nghe tiếng khóc từ trong phòng ngủ, trong lòng lập tức thấy rung động.
Anh ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ,kích động tới mức muốn xông vào phòng.
Nhưng một giây kế tiếp, bước chân của anh vì giọng của Lữ Duy Duy mà cứng đờ lần nữa.
“Các người không có khả năng đâu, đời này cũng không thể, mày có thể quên ba năm trước đây không có gì xảy ra, đem thân thể bẩn thỉu này cho anh ấy sao? Lữ Duy Duy, mày không làm được, căn bản không làm được, nếu như có thể, mày cũng không chọn rời đi, mày còn hy vọng xa vời cái gì đây? Vĩnh viễn không thể nào! Không thể nào! Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy? rốt cuộc em làm sai chỗ nào?”
Tự nhiên Lữ Duy Duy khóc lóc kể lể, cũng không biết lời nói khiến Lục Tề Phong đứng ngoài phòng khách kinh ngạc cỡ nào.
Ba năm trước đây? Xảy ra chuyện gì?
Có lẽ cô có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đây? Nguyên nhân bất đắc dĩ?
Lời nói ám hiệu hôm nay của Hàn Trạch Vũ bỗng dưng xuất hiện trong đầu Lục Tề Phong.
Những người bắt nạt mẹ cũng bị chú loại bỏ?
Lời nói ngây thơ của cậu bé Đồng Ngôn cũng xuất hiện trong đầu anh?
Chân tướng chuyện này quả thật được miêu tả sinh động.
Hai tay Lục Tề Phong nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay nổi gân xanh, con người lạnh lùng lộ ra sát khí khát máu, anh phẫn nộ tới mức muốn giết người.
Anh đau lòng nhìn về phía căn phòng kia, rất muốn đi vào ôm cô, an ui cô, thương yêu cô, nhưng lý trí lại cản trở anh.
Anh lặng lẽ đi ra ngoài, cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa lại.
------
Vườn hoa nhà họ Lục, Lục Tề Phong hút thuốc, mặt Lâm Bồi An bình tĩnh đứng bên cạnh anh.
“Bác Lâm, tôi muốn biết, ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?”
“Thiếu gia nói tới chuyện gì vậy?”
“Đừng có dối tôi! Có phải là ông ta bảo ông làm như vậy không? Ông ấy vì muốn tôi cưới người phụ nữ kia, mà có làm ra chuyện hèn hạ như thế, bác Lâm, tại sao bác lại nghe ông ấy? tại sao lại muốn đi tổn thương một người phụ nữ vô tội?”
“Thiếu gia, tôi không biết cậu đang ám chỉ chuyện gì, lão gia đối với tôi là ân nhân cứu mạng, cả đời này tôi nghe theo ông ấy. Còn nữa, cưới người phụ nữ kia là bản thân thiếu gia tự nguyện, lão gia chẳng làm gì cả.” Lâm Bồi An vẫn bộ dạng bình tĩnh như nước đấy.
Ba năm trước đây, Lục Tề Phong mới biết ông là Sơn Khẩu Tổ (Yazuka), một trong tứ đại Đường chủ, Lâm Bồi An.
“Bác Lâm, bác còn phải dối tôi, nếu như không phải các người tìm người đi vấy bẩn Duy Duy, ba năm trước đây sao cô có thể rời khỏi tôi! Tôi thật sự không ngờ, bác Lâm lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy.”
Lục Tề Phong tức giạn cầm lấy cổ áo Lâm Bồi An, tròng mắt đen sáng quắc phát ra tia chua xót.
“Tôi chưa hề làm vậy”. Lâm Bồi An nghe xong lời của Lục Tề Phong, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc.
“Chưa? Các người dám làm sao không dám nhận? hả?”
“Thiếu gia, không có chuyện gì là Lâm Bồi An tôi không dám nhận, tôi nói chưa là chưa làm.”
Giọng Lâm Bồi An chắc chắn khiến Lục Tề Phong ngẩn người, xác thực, nếu quả thật là ông ấy làm, không cần thiết phải phủ nhận, đây không phải phong cách của ông.
Nhưng, nếu không phải là người bố máu lạnh của anh, vậy là ai? Thật sự bất ngờ.