Mục lục
Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Tiếu Tiếu lẳng lặng nghe anh nói.

"Nhưng mà bây giờ, trong mắt của em tràn đầy bi thương, cho dù em che dấu nó tốt hơn nữa, cũng chạy không thoát khỏi đôi mắt của anh, Tiếu Tiếu, không cần phải khiến ình khổ sở như vậy, em nên trở về bộ dáng ngây thơ vui vẻ của em như trước kia không tốt sao?" Giang Lâm xoay người bình tĩnh nhìn Lãnh Tiếu Tiếu.

Trong lòng của Tiếu Tiếu trở nên sầu não, trong mắt bắt đầu buồn bã.

Nếu như ban đầu mình không rời khỏi nơi này, nếu như anh nói với mình những lời này sớm một chút, mình sẽ cho phép bản thân yêu người đàn ông sạch sẻ ấm áp này, có lẽ mình nên vui mừng khi anh nói như vậy.

Nhưng là, hiện tại, tất cả đều không trở về được.

Thân thể của cô, lòng của cô đều hoàn toàn trao cho người khác rồi, sợ rằng vĩnh viễn cũng không cách nào ở thu hồi lại?

Lãnh Tiếu Tiếu hít mũi một cái, miễn cưỡng nở một nụ cười nghịch ngợm.

"Ai, anh Giang, làm sao mà anh luôn chậm nửa nhịp như vậy? Nếu như anh nói với em sớm một chút, thì có lẽ ban đầu em sẽ vì anh mà ở lại đó. Ha ha, từ nhỏ trong lòng em thần tượng nhất chính là cảnh sát đấy." Lãnh Tiếu Tiếu cố ý làm ra một bộ dạng thật đáng tiếc.

Giang Lâm nghe cô nói xong, cũng thoải mái cười cười, anh hiểu được ý của cô.

Đúng vậy, mình luôn chậm nửa nhịp, ban đầu như thế, hiện tại cũng như thế?

"Đúng vậy, anh cũng hối hận đến bụng đau luôn rồi đấy. Ha ha, được rồi không còn sớm nữa, mau trở về nhà thôi? Sáng sớm ngày mai anh tới đón em cùng đi bệnh viện."

"Vâng, anh Giang, anh cũng mau trở về đi? Trước mặt chính là chung cư rồi, em có thể tự mình đi về được. Ngủ ngon?"

"Tốt lắm, ngủ ngon, ngày mai gặp?"

Đi thong thả. Lãnh Tiếu Tiếu phất phất tay về phía Giang Lâm, xoay người đi về phía chung cư.

Giang Lâm nhìn bóng lưng của Tiếu Tiếu biến mất ở trong màn đêm, anh cảm thấy có hơi cô đơn xoay người rời đi.

Lúc này đồng thời chiếc kia con màu đen kia cũng lướt qua anh, quẹo ở khúc quanh cách đó không xa.

———– tử tiết thu phân cắt —————–

Trong chung cư trồng đầy cây nhãn, trong không khí tản ra một mùi vị rất dễ chịu, rất trong lành, rất thỏa mái.

Lãnh Tiếu Tiếu đi từ từ, cô cũng không có vội vã về nhà, dưới ánh trăng chung cư trở nên rất yên tĩnh đạm bạc, cô yên lặng suy nghĩ, đi tới nơi bọn nhỏ vui đùa ngồi xuống bên cạnh.

Đột nhiên, trong đêm tối, ở phía sau lưng vang lên tiếng động, dưới ánh trăng hai cái bóng đen từ từ đến gần cô.

Trong lòng của cô cả kinh, cảm giác sợ hãi bất ngờ đánh tới.Cô nắm thật chặt túi xãhs của mình, lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng chạy đi.

"Mau đuổi theo?" Người đàn ông phía sau thấy Tiếu Tiếu muốn chạy trốn, gầm nhẹ một tiếng.

"Cứu. . . . . . ?" tiếng kêu cứu của cô còn chưa nói ra, liền bị người ta bụm miệng.

Hai người đàn ông bắt giữ Tiếu Tiếu, một tên khiêng cô lên nhanh chóng đi khỏi chung cư, bước tới xe lái đi.

Lãnh Tiếu Tiếu sử dụng cả tay chân ra sức đấm đá, thế nhưng hai tên này vẫn không nhúc nhích. Mà cô bị che miệng nên cũng không phát ra được âm thanh nào.

Bởi vì cô giãy giụa, nên cái tay che miệng của cô lại tăng thêm một chút lực, dần dần cô cảm thấy hô hấp có hơi khốn đốn khó khăn, cảm giác mình sắp hít thở không thông rồi.

Hay là tại cô cảm thấy mình sắp chết đi nên một nháy mắt kia, cô gầm lên giận dữ vang dội.

"Đứng lại, để cô ấy xuống cho tao?" T7sh.

Hai người đàn ông này thấy Giang Lâm xuất hiện, có hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, đi tránh qua anh nhanh chóng chạy về phía xe hơi.

Giọng nói quen thuộc kia khiến Lãnh Tiếu Tiếu giống như đang ở trong đêm tối vô hạn thấy được một tia tia lửa. Ý thức hơi mơ hồ, nước mắt trong nháy mắt chảy xuống.

Giang Lâm nhận thấy mấy tên này muốn trốn, anh nhanh chóng đuổi theo, một tay kéo cánh tay của Lãnh Tiếu Tiếu lại, dùng sức giằng co.Tên kia mất trọng tâm đứng không vững ngã nhào .

Không khí đột nhiên được cung cấp trở lại, Lãnh Tiếu Tiếu há miệng thở hổn hển.

"Mày là ai? Bớt lo chuyện người khác đi, nếu không chúng tao cũng không khách khí đâu." Hai người đàn ông thấy Giang Lâm xuất hiện, móc ra cây dao của mình, chỉa thẳng vào người Giang Lâm.

Giang Lâm chậm rãi đến gần bọn họ: "Tôi là cảnh sát, các anh muốn bắt cóc sao?"

Nhìn trên người của Giang Lâm tản mát ra một loại khí chất...Chính khí, hai người đàn ông có hơi chột dạ . Bọn họ nhìn một cái cũng biết người đàn ông này không dễ chọc, cho nên chịu đựng chờ anh ta đi mới xuống tay, nhưng không nghĩ tới vẫn bị anh ta phát hiện.

"Không mượn mày xen vào." Hai người đàn ông nháy mắt lẫn nhau, đồng thời nhào về phía Giang Lâm.

" anh Giang, cẩn thận?" Lãnh Tiếu Tiếu mới vừa định thần lai, lại nhìn thấy cảnh hai người đàn ông này cầm đao đâm về phía Giang Lâm, cô kinh hãi kêu lên.

Giang Lâm từ nhỏ đã có ý chí muốn làm cảnh sát, hai người kia làm sao có thể trở thành đối thủ của anh, anh né một đao của bọn họ, một chân quơ lên đá bay một tên, sau đó một trở tay bắt lấy cánh tay của tên còn lại.

"Ai da. . . . . . Để. . . . . . Để. . . Tay, đau quá . . . . ."

Tên kia bị uốn éo vì cánh tay bị Giang Lâm nắm giữ. Mà lại có một tên khác bò dậy từ dưới đất, vọt tới chỗ Giang Lâm.

"A. . . . . . anh Giang?" Tiếu Tiếu nhìn thấy Giang Lâm đang đưa lưng về phía tên kia kia, gấp đến độ kêu to lên.

Nghe được tiếng kêu của Tiếu Tiếu, Giang Lâm liền quay đầu lại, nhưng mà vẫn không kịp tránh, lưỡi đao quẹt qua cánh tay làm anh bị thương.

"Á...?"

Giang Lâm rên lên một tiếng, cùi chỏ đánh ầm ầm vào ngực tên đàn ông kia, sau đó đá một phát làm cho tên còn lại nằm trên mặt đất khổ sở rên rỉ.

"Tiếu Tiếu, mau gọi điện thoại báo cảnh sát." Giang Lâm bịt chặt cánh tay, nói với Tiếu Tiếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK