Lãnh Ngạo ôm Thiên Tuyết đến nhà bếp, đến ngưỡng cửa thì dừng lại, thả cô xuống, sau đó không nhanh không chậm, nói như chuyện đương nhiên "Anh đói rồi."
Thiên Tuyết quả thật có chút ngây ngốc. Phản ứng đầu tiên của cô là đi tìm quản gia!
Vừa quay đầu chạm Lãnh Ngạo ngoài cửa hắn liền lại ôm cô đi, lần này vào thẳng nhà bếp, đến trước tủ lạnh mới thả cô xuống, còn dùng tay đẩy đẩy lưng cô khiến cô tiến lên phiá trước hai bước
Lần này Thiên Tuyết hoàn toàn hiểu rồi, hắn muốn cô nấu ăn!
"Như vậy, anh muốn ăn cái gì?"
Lãnh Ngạo trầm ngâm một lúc: "Muốn ăn lẩu."
Cái này? Chắc hắn sẽ không phải đang lấy lòng cô đi? Nếu hỏi cảm giác của Thiên Tuyết thì đáp án chính là cô thật không ngờ, cô đã không để ý lâu như vậy rồi. Hắn vẫn luôn nhớ? Con người này cũng sẽ chu đáo? Hay là đáng yêu?
Nhìn gương mặt nghiêm túc lạnh dọa người trước mắt, gật đầu: "Được rồi!". Nếu không cô khẳng định 'đứa nhỏ' này sẽ còn dằn vặt thật lâu
"Ngoan, lát nữa xong rồi gọi anh." Lãnh Ngạo vừa lòng gật đầu, hôn lên tóc cô một cái, liền xoay người rời khỏi.
Thiên Tuyết bắt đầu bận rộn trong nhà bếp
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Trong phòng khách hiện giờ đang rất náo nhiệt, người hầu cũng thỉnh thoảng giả vờ liếc mắt xem trộm. Nghe nói thủ lĩnh cấp cao bị xử phạt. Thường thì những chuyện này chỉ xảy ra ở Ám Dạ. Huống hồ bọn họ được xem sao? Lần này mắt thấy tai nghe, quá tốt rồi!
"Chủ tử" Quách Thiếu Ngụy ở trước mặt Lãnh Ngạo quỳ xuống cuối đầu, bộ dáng tùy ý xử trí
"Biết tội?" Lãnh Ngạo nhấp một ngụm cà phê hỏi.
"Thuộc hạ..."Quách Thiếu Ngụy tuy cuối đầu nhưng vẫn thấy được không ít anh em ra hiệu cho hắn nhận tội, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn có chút không phục "Thuộc hạ không biết."
Lãnh Ngạo nhướng mày nhếch môi "Diệp Thành, ngươi nói một chút, Quách Thiếu Ngụy cứng miệng như vậy, nên phạt thế nào?"
Diệp Thành bị điểm danh, quả thật mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ý kiến của hắn chính là 'Bỏ qua cho tiểu Ngụy một lần'. Nhưng mà hắn làm sao dám nói. Chỉ cảm thấy chủ tử đang một mũi tên nhắm hai con chim.
Lãnh Ngạo rút một điếu thuốc ra, châm lửa hút, đồng thời ném lên bàn một xấp hình.
"Lấy đầu của hắn. Không cần giải thích. Làm xong liền quay về."
Hiển nhiên, câu này là nói với Quách Thiếu Ngụy. Hắn liền cung kính nâng hình lên. Y Đằng Tư Ngạn? Sẽ không phải là phản bội tổ chức...
Nhưng mà 'không cần giải thích'? Với ai? Y Đằng Tư Lăng? Chẳng lẽ...chủ tử nghi ngờ hắn?
Quách Thiếu Ngụy chỉ cảm thấy nguy cơ. Người trong tứ thiên vương, đi theo ngài bao nhiêu năm nay ngài cũng nghi ngờ? Điều chỉnh tâm trạng, Quách Thiếu Ngụy bình tĩnh đáp:
"Thuộc hạ nhận lệnh!" Sau đó lui ra ngoài.
Diệp Thành nhíu mày thật sâu, hình phạt của tiểu Ngụy là cùng Tư Lăng tàn sát một trận.Hơn nữa ngài đang nghi ngờ Tư Lăng. Như vậy, chính là một cách lợi dụng thích hợp, để anh em tốt của mình chém giết lẫn nhau, sau đó thu lợi! Tâm cơ của chủ tử, quá sâu!
Nhưng mà Diệp Thành cũng không nghĩ đến một điều.
Lãnh Ngạo chọn Quách Thiếu Ngụy bởi vì thứ nhât Quách Thiếu Ngụy có thể cùng Y Đằng Tư Lăng đọ sức. Thứ hai, đây là hình phạt xứng tầm của hắn. Thứ ba chính là bởi vì Lãnh Ngạo chướng mắt nhìn thuộc hạ tâm đắc của mình chỉ vì một người phụ nữ trở nên điên dại như vậy, phân phó thời gian cho hắn thực thi nhiệm vụ sẽ có ich hơn!
"Diệp Thành, phân phó Ám Ưng hỗ trợ tiểu Ngụy." Lãnh Ngạo lười biếng nheo mắt, lạnh nhạt phân phó. Hắn lo lắng, Quách Thiếu Ngụy lần này có chút khó khăn!
"Tuân lệnh." Diệp Thành vui mừng nhận lệnh.
Quản gia từ phiá sau bước đến, báo một tiếng, phu nhân đã chuẩn bị đồ ăn xong rồi.