Cửa phòng bỗng nhiên mở ra một khe nhỏ, cô nghĩ là nhìn thấy thứ gì đó màutrắng lao vào! Hơn nửa bên ngoài còn không ngừng truyền đến tiếng bướcchân.
“Ư..ư…”
Thiên Tuyết lòm còm bò dậy, bắt gặp dưới giường còn một vật thể màu trắng không ngừng ngưng mắt nhìn cô, miệng kêu ư ử.
Này! Đây là chó? Có phải hay không? Tại sao đáng yêu như vậy! Trời ạ! Ngườita bị chó cắn thế nhưng cô lại muốn cắn con chó này một cái a…
“Nào, đến đây…Mày phải nhảy lên, tao không thể cúi xuống được…Oa, thật là thông minh, còn hiểu được tiếng người nha!”
Thiên Tuyết mới nói dứt câu đột nhiên nó bắt nhịp bay lên, nhảy lên giường. Khiến cho cô vui mừng không kịp. Nó có linh tính!
Chỉ là nó đột nhiên chui vào trong long cô, không ngừng kêu, dụi thật sâu vào áo của cô.
“Mày làm sao vậy?”
Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa khiến Thiên Tuyết nghi hoặc nhíu mày. Từkhi ở đây, cô chưa từng gặp ai ngoài Lãnh Ngạo cả. Nếu như có cũng chỉnghe được tiếng chứ không thấy người. Nếu là hắn thì trên lí thuyết sẽkhông bao giờ gõ cửa. Vậy thì là ai?
“Vào đi, cửa không khóa!”
Bên ngoài, một đám vệ sĩ cung kính cúi đầu mở cửa. Nhìn cô gái đang ngồi trên giường.
“Tiểu thư, xin hỏi người có thấy con vật nào chạy vào đây hay không?” Mộtngười cung kính. Bọn họ tuy thấy con vật kia đang nằm trong tay cô nhưng vẫn phải hỏi. Nếu không cô gái này nhất định cho là bọn họ cố ý khi dễcô ta.
“A, có nha. Nó là của các người sao?” Thiên Tuyết vuốt ve lông con chó nhỏ. Cô cảm thấy nó rất bất an. Sợ đám người này sao?
“Vâng, xin hỏi chúng tôi có thể mang nó đi hay không?”
“Để làm gì?” Thiên Tuyết đơn thuần thuận miệng hỏi khiến cho đám người bọn họ không dám trả lời
Muốn nói cái gì? Chẳng lẽ nói là đem con vật kia đi nấu nước sôi sau đó lột da, dùng lông của nó làm khăn mang đến cho chủ tử?
Trong biệt thự này có quy tắc rất rõ ràng, phàm là vật có hô hấp mà không cótrách nhiệm và nhiệm vụ gì thì không được bước vào. Giới hạn lớn nhấtchính là đứng ngoài sân. Chủ tử không thích có vật sống bước vào khu vực của hắn! Cho nên bọn hắn mới vào muốn bắt ra. Camera lưu lại hình ảnhcon vật này là cái chắc. Bọn họ thất trách chính là thất trách. Phảichịu trách nhiệm. Nhưng mà nếu như mang lông con vật này đến chứng minhnó đã chết thì biết đâu có thể chuộc được chút lỗi lầm. Hình phạt cũngsẽ nhẹ hơn!
Có nhiều lúc bọn họ cũng tự hỏi. Có phải chủ tử quábiến thái? Chỉ là vô tình phạm vào lỗi lầm nhỏ cũng phải trả một cái giá thật lớn! Có hay không dã man!
Người duy nhất hiện giờ phạm rấtnhiều quy tắc mà không chết chỉ có một mình cô gái đang ngồi trên giường của chủ tử…Cho nên đối với cô ta phải cẩn thận! Nếu như cô gái này cũng khát máu như ngài thì phải làm sao?