Mọi người nghe được tiếng khiển trách rối rít nhường ra một cái lối nhỏ.
“Giám đốc Lý, có người tìm người tôi gây phiền toái đấy." Lâm An An cao ngạo nói.
Ngay cả Thiên Tuyết cũng dừng tay lại. Chết thật, người ta đánh cô thì không ai lên tiếng, cô định ra tay thì có người lập tức can thiệp. Cũng má nó thiên vị!
“Thất lễ, xin tiểu thư đừng nháo lên ở nơi này như vậy, nếu không thì chúng tôi đành làm phiền cô ra ngoài!” Lý Khang hợp tình hợp lí nói. Hắn cảm thấy cô gái này có khả năng bị người khác ức hiếp, mặc dù Lâm An An thích động tay động chân, nhưng mà hắn vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua…
Hơn nữa ở đây còn có khách…
“Hoàng tổng, để ngài chê cười, xin lên phòng chờ cùng chúng tôi!” Lý Khang cúi đầu, lịch sự nói.
“Tiểu Tuyết?” Hoàng Phong nhướng mày, hỏi thăm trước.
“Hoàng tổng!” Thiên Tuyết cũng gật đầu, may mà sáng ra cô đã nhuộm lại tóc rồi a…Nếu không chắc chắn bị xem là quái vật!
Hoàng Phong xoay người nói gì đó với Lý Khang sau đó cùng Thiên Tuyết bước vào thang máy. Không cần hỏi cũng biết hắn là đang bảo lãnh cho cô!
Thiên Tuyết bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng. Tại sao cô lại ở nhà của Lãnh Ngạo? Hắn là cái gì của cô? Như thế nào cô càng ngày lại càng giống người thân của hắn? Hơn nữa còn vô cùng phụ thuộc! Còn có cô có thể tiêu xài của người khác khi nào? Biết bao nhiêu tiền rồi?
Không được! Cô thừa nhận, cô có tình cảm với hắn. Nhưng mà hắn có hay không thích cô thì cô không biết…Quan hệ nam nữ rất phức tạp, tốt nhất cô nên phân rõ ranh giới. Nếu như sau này có chuyện gì cũng có thể giải quyết rõ ràng, dễ dàng nhìn mặt nhau…
Lâm An An…hẳn là đã đến nơi này vô số lần. Vì vậy bọn họ mới có thái độ đó…Cô không thừa nhận là mình có ưu điểm, cho nên cô không có lòng tin. Lãnh Ngạo cũng không cho cô cái gì để tin vào cả…Trèo càng cao thì té càng đau…
Cảm thấy thích, cô sẽ theo đuổi hắn. Còn nếu không thể thì cô sẽ buông tay.
Thoáng có quyết định Thiên Tuyết liền thoải mái hơn nhiều. Không có bữa tiệc nào không tàn…nếu như sau này cô và hắn có quan hệ cũng tốt. Cô không hi vọng cứ mãi dây dưa mờ ám. Cũng không muốn nợ ai cả…
Được thì sẽ được, không được thì có thể bỏ! Thiên Tuyết cô tuyệt không hối hận, bởi vì cái gì có thể cô sẽ tận tâm, nếu ngược lại thì sẽ không cưỡng cầu!
Nhìn Thiên Tuyết im lặng, giữ gìn khoảng cách với mình Hoàng Phong liền khó hiểu…Đang suy nghĩ cái gì? Tập trung như vậy?
“Dạo này sức khỏe cô thế nào ?” Hoàng Phong trầm thấp xua bỏ không khí căng thẳng giữa hai người.
Cô? Hoàng Vãn Tình? A…đúng a, mẹ cô là cô nuôi của hắn.
“Rất tốt, cảm ơn anh.” Thiên Tuyết cười cười trả lời.
Trong lúc Hoàng Phong còn định nói thêm cái gì nữa thì thang máy liền ‘đinh’ một tiếng mở ra. Hắn cũng chỉ có thể im lặng.
Thiên Tuyết bắt đầu do dự, có nên đi tìm Lãnh Ngạo hay không? Đáng lí cô đến nơi này là để chơi đùa mà thôi. Nhưng mà bây giờ…còn cần sao?