• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng Jean Reynold chào hỏi qua, Lãnh Ngạo liền xoay người ôm Thiên Tuyết đến khu vực an toàn

“Không nên đến gần hắn quá, rất nguy hiểm” Lãnh Ngạo cúi đầu, hôn mấy cái lên gương mặt Thiên Tuyết dặn dò.

Thiên Tuyết ngoan ngoãn gật gật đầu nhỏ, cô cũng biết rất nguy hiểm!

“Anh hết bận rồi sao?” Chỉ là cô tò mò, nhìn biểu hiện của Lãnh Ngạo chính là đại sự quốc gia. Một tuần này hắn lặn mất tăm hơi, cho dù quay về nhà hay đến công ty cô cũng rất ít có cơ hội được gặp.

“Vẫn chưa, Tuyết Nhi, có muốn ra nước ngoài một chuyến hay không?” Lãnh Ngạo vươn tay ôm lấy cô, ra khỏi trường bắn, lên xe hướng sân bay mà đi. Hắn là hỏi cho có hình thức, dù sao đáp án của cô có là cái gì hắn cũng vẫn sẽ mang cô theo.

Thiên Tuyết nắm lấy vạt áo Lãnh Ngạo, ừ một tiếng. “Như vậy, lần này chúng ta đi bao lâu?”

Lãnh Ngạo “Một tháng.”

Thiên Tuyết nhướng mày, có lẽ hắn thật sự gặp khó khăn.

Nhưng mà cô vẫn không muốn hỏi. Nếu cô biết quá nhiều, hắn sẽ chỉ lo lắng thêm mà thôi. Việc của cô, chính là im lặng đứng bên cạnh hắn, chỉ như vậy đã đủ!

Cô thừa nhận mình không tài giỏi, chỉ cần không gây thêm phiền phức, đã là rất tốt rồi! Thiên Tuyết tự hiểu bản thân hoàn toàn không có tự tin có thể gánh vác một phần sự nghiệp giúp Lãnh Ngạo! Nói trắng ra, chính là ngoan ngoãn nghe lời làm một sủng vật nhu thuận là đã làm hắn mãn nguyện

Ngáp một cái, dụi dụi đầu vào áo khoác của Lãnh ngạo, Thiên Tuyết lim dim ngủ.

Lãnh Ngạo nghe tiếng hít thở đều đều của cô, nhếch môi. Cứ như vậy ngủ mất?

Nhẹ nhàng nâng tay của Thiên Tuyết lên, ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay cô. Hồi tưởng lại lần đó trên máy bay, cô la hét đòi hắn tháo xuống, nhưng bây giờ lại nhu thuận mặc hắn làm gì thì làm. Thời gian trôi qua rất nhanh, hắn cũng thuần phục thành công nha đầu này rồi. Thật sự có cảm giác thành tựu.

Đợi đến khi Thiên Tuyết lần nữa mở mắt, chính là đang ở trong một nơi rất lạ, mà cô đang nằm trong ngực Lãnh Ngạo, hắn lại đang họp hội nghị trực tuyến.

Do hoàn cảnh bắt buộc, Thiên Tuyết đành tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp, đợi khi nào xong rồi thì cô tỉnh cũng được.

May mà không để cô đợi quá lâu, rất nhanh Lãnh Ngạo liền tắt máy tính, vỗ về gương mặt nhỏ của cô.

“Tỉnh rồi, có đói không?”

Thiên Tuyết ngửa đầu nhìn hắn, Lãnh Ngạo nhìn đôi mắt to trong suốt kia, trong lòng cư nhiên sinh ra một cảm giác tội ác, hít một hơi thật sâu, không muốn mà thu tay mình lại, nhéo cái mũi nhỏ của cô, sủng nịch nói “Được rồi, là do anh quá bận, hiện giờ đi ăn cùng em có được hay không?”

Hắn cũng tự biết, mấy ngày nay quả thật đối với tiểu nha đầu không quan tâm lắm. Nhưng mà cô lại là người không chấp nhất, cô rất biết phải trái trắng đen, thông cảm cho hắn không ít chuyện. Cũng chưa bao giờ cùng hắn nháo. Chỉ riêng điểm này, hắn đã muốn yêu chết cô rồi.

Thiên Tuyết gật đầu, hướng về phía hắn mà cười đến ngọt ngào,“Được!”

Lãnh Ngạo ánh mắt tối sầm, lại cúi đầu hôn cô, sau một lúc lâu mới không đành lòng mà buông cô ra, lo lắng dặn dò,“Không được cười với tên đàn ông khác !” Ngay cả hắn cũng không chịu được, huống chi là sắc lang !

Thiên Tuyết có chút dở khóc dở cười. Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn bốc đồng như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK