“Thỉnh cầu? Chuyện gì vậy?” Thiên Tuyết nghi hoặc, này đúng thật là có chuyện mới tìm cô a!
“Chính là Diệp Thành nha, thuộc hạ muốn xin chủ tử cho anh ấy quyền tham gia thi đấu trong Ám Dạ!” Y Đằng Tư Ngọc rầu rĩ nói. Kì thật chuyện này Diệp Thành đã đề nghị nhiều lần, bây giờ xem như cô có cơ hội, tranh thủ giúp hắn một phen.
“Thi đấu?” Thiên Tuyết mơ hồ cảm thấy không đúng. Thi đấu cái gì? Nhưng mà cho dù có thi đấu thì sao? Diệp Thành là người dưới tay của Lãnh ngạo, làm sao lại bị tước quyền?
Hắn chính là dưới một người trên vạn người! Ai dám giành với hắn?
“Vô Ưu, cô nói một chút xem!” Thiên Tuyết quay mặt, hỏi người bên cạnh
“Chủ tử, là Diệp Thành bị Y Đằng Tư Lăng và Y Đằng Tư Ngạn ra điều kiện. Muốn lấy được vợ thì phải thắng trong “ Dark game”. Nhưng mà hắn sớm đã được chủ tử đặc ân không cần vượt qua kì thi kia. Bây giờ muốn tham gia cần phải có thiệp mời!"
Vô Ưu tỉ mỉ nói ra từng chút một. Muốn thắng "Dark game"? Khó lắm a….
“”Dark game” là cái gì?” Thiên Tuyết hảo tò mò, có chút thú vị.
“Lả kì thi ẩn thân, diễn ra trong năm năm. Người thắng sẽ là người có thành tích cao nhất!”
Thiên Tuyết mơ hồ hiểu. Cũng thật thần kì. Bắt một người ẩn giấu trong năm năm. Phải chiếm được hết sự tín nhiệm của công chúng hoặc là chính phủ, sau đó phản bội họ.thành công thì đương hiên là nổi tiếng nha!
Lấy ví dụ, trong làng giải trí. Người đó sẽ được bồi dưỡng lên vị trí cực kì cao. Sau đó đến cuối cùng tuyên bố giải tán ban nhạc hay đại loại là nói khích công chúng, xúi giục người khác, gây ra phản động, cuối cùng lẩn đi mất!
“Là ai nghĩ ra trò này vậy!” Thiên Tuyết hỏi. Cũng quá rảnh rang biến thái đi!
“Là chủ tử!” Vô Ưu nghiêng mặt, tận lực phát ra âm thanh nhỏ nhẹ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Thiên Tuyết loay hoay trong phòng của Lãnh Ngạo, tìm một vài con dấu, nghe nói là thiệp mời cần phải có thứ này mà đúng không?
“Lại nghịch cái gì?”
Xem được một lúc, bỗng nhiên, một bàn tay to lớn, hữu lực mà dịu dàng luồn qua nách của Thiên Tuyết đi xuống đến mông cô, sau đó bế cô lên. Thiên Tuyết giống như một đứa bé ngồi trong lòng hắn.
Cô đã sớm không để tâm, nhanh chóng kể lại chuyện của Diệp Thành một chút, hi vọng có thể để Lãnh Ngạo động lòng trắc ẩn.
“Y Đằng Tư Ngọc? …Mặc kệ hắn, chuyện này không thể giúp.” Lãnh Ngạo hôn tóc cô một caí, hờ hững mà lạnh nhạt.
Làm hắn chú ý hơn chính là Tuyết Nhi không có tránh đi. Cô thế nhưng đã sớm quen với sự đụng chạm của hắn….
“Tại sao không thê? Có nguy hiểm sao?” Thiên Tuyết thật sự có chút thất vọng. Cô đã hứa với người ta rồi mà!
“…”
“…Hoặc là, anh không muốn giúp hắn!” Thiên Tuyết nghĩ nghĩ vẫn là nói ra, bộ dáng kia, chắc không phải là giống như những ông vua phong kiến chứ? Lời nói đã nói ra, không thể rút lại?
Lãnh Ngạo hừ nhẹ một cái, xem như cô nói đúng, ngoài ra hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay. Chuyện của Diệp Thành thì hắn quản cái gì? Có bản lĩnh, lấy được vợ, mới có ý nghĩa nha. Huống hồ sắp tới là tiết mục gây cấn giữa Y Đằng Tư Lăng và Diệp Thành. Hảo hảo xem.
“Như vậy, anh tứ hôn cho bọn họ đi.” Thiên Tuyết hào hứng đề nghị. Chẳng phải những bạo vương đều như vậy? Hắn chắc hẳn kiếp trước sống trong cung đình a!
“…”