Cố gắng giữ cho mình chút thanh tỉnh,ngồi dậy khỏi chiếc giường kingsize rộng lớn, sau đó lảo đảo ra khỏi phòng. Chỗ này là chỗ nào? Tại sao cô lại ở đây?
Hành lang thật là đẹp, trong suốt…làm bằng thuỷ tinh sao? Không sợ sẽ vỡ ư?
Thiên Tuyết nhìn vào chính mình phản chiếu dưới sàn nhà, lắc đầu, đây là cô sao? Trên tóc của cô đã bạc rất nhiều rồi. Tại sao nhanh như vậy liền già? Cô đã ngủ bao lâu? Con người đúng là sinh vật khó hầu hạ! Chỉ chớp mắt một cái cô đã lão hoá sao?
Bước theo cầu thang dài xuống, một đám người nhìn thấy cô liền quy cũ, xếp thành hàng, cúi đồng đồng loạt chào…
Thế nhưng Thiên Tuyết không để ý lắm, chẳng biết từ lúc nào cô lại cho là bọn họ phải làm như vậy, đó là trách nhiệm của họ! Cô hiện giờ vừa đói vừa khát, vì vậy mở miệng nhưng lại không nói được lời nào cả. Chỉ nghe âm thanh phát ra giống như con thú nhỏ đang kêu. Chính cô cũng cảm thấy giật mình.
“Phu nhân không cần lo lắng, có phải người muốn ăn cái gì hay không? Để thuộc hạ đi chuẩn bị.” Vô Ưu đứng một bên rất hiểu ý người lên tiếng. Đây là cơ hội rất tốt của cô được hầu hạ phu nhân, tuyệt đối không để người khác giành mất. Ai mà không biết chủ tử rất ít khi trọng dụng nữ nhân. Chỉ có một cơ hội, cô nhất định biểu hiện thật tốt, còn hơn ở trong Ám Dạ phải chịu bọn khốn kiếp lãnh đạo lăn nhục. Có khi cô còn có thể quay lại cầu xin phu nhân cứu tỷ muội cô!
Thiên Tuyết chớp chớp mắt mãnh liệt gật đầu, biểu hiện cô đói sắp đứng không vững rồi. Nhưng mà càng nghi ngờ, bọn họ biết cô mắc bệnh rồi sao? Không có ý kiến về dáng vẻ này cũa cô?
Thở dài một cái, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, chỉ việc giữ gìn thật tốt sức lực, sau này cũng có khả năng ứng chiến.
“Tuyết Nhi!” Lúc cô xoay người muốn đi vào nhà bếp bỗng dưng lại bị kéo rơi vào lòng ngực ấm áp. Không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Khó chịu sao?” Nhìn vẻ mặt của cô nhăn nhó thành một đoàn Lãnh Ngạo liền thả lỏng lực tay, nhẹ nhàng hỏi.
Chỉ thấy cô gái trước mắt tức giận trừng hắn sau đó ôm bụng kêu la, biểu hiện cô muốn ăn.
Lãnh Ngạo thuận theo, ôm cô đến bàn ăn, sau đó tự tay uy cô ăn.
“Ngoan, chỉ cần ngày mai liền sẽ khỏi, không cần lo lắng, chịu khó một chút.” Lãnh Ngạo nhìn cô như vậy liền nói lời an ủi, nhưng mà hắn không cảm thấy đau lòng, một chút cũng không! Bảo bối của hắn nên như bây giờ mới tố́t! Lãnh Ngạo hắn phải không chế tất cả của cô! Hắn không hi vọng có một vài thứ của cô gái này mà hắn không biêt!
Thiên Tuyết không để ý, không biết, không muốn hỏi, hắn sẽ không hại cô. Cô không ngốc, đương nhiên biết cô như bây giờ hắn cũng có phần, nhưng mà hắn làm vậy sẽ có nguyên nhân. Tất cả đều tuỳ hắn đi!
Chỉ là có một nơi cô cần phải đến, cũng có vài người bắt buộc phải gặp. Hắn không có quyền cản cô!
Thiên Tuyết dùng khẩu hình miệng nói, cô biết Lãnh Ngạo nhất định hiểu được. Trong tiềm thức của cô, tuyệt đối không có bất cứ cái gì mà người nam nhân này không biết!
“Mẹ em anh đã giúp bà ấy phẩu thuật, yên tâm tình trạng rất tốt!...” Lãnh Ngạo vừa nói vừa dụi dụi vào cổ cô, hôn vài cái.
Thiên Tuyết gật gật đầu.
Cô đối với Lãnh Ngạo chính là yêu thích sự tương đồng và tôn trọng sự khác biệt! Cho nên hắn tốt như vậy thì cô cũng sẽ để thuận theo tự nhiên.
Nhưng mà cô vĩnh viễn cũng không biết Lãnh Ngạo tuyệt không có ý nghĩ phóng koáng như cô, hắn chính là muốn đem cô làm vật sở hữu riêng!