Thủ vệ canh giữ ở cửa lâu đài cầm lấy giấy tờ tùy thân của Thiên Tuyếtnhanh chóng chính xác trong hệ thống của máy chủ, tìm đủ mọi tư liệu từkhi Thiên Tuyết ra đời cho tới giờ, mới mở cửa chính lâu đài ra để cô đi vào.
Hồi lâu sau Thiên Tuyết mới nhận lại giấy tờ tùy thân từtay thủ vệ đó, đối với việc bọn họ tìm kiếm chứng thực thân phận lâu như vậy, cô cũng không có nghi vấn, dù sao đây là một tòa lâu đài lớn, bêntrong thân phận chủ nhân hiển hách, dĩ nhiên là không thể có một chútxíu qua loa nào.
Thiên Tuyết cứ như vậy lái xe đi trên con đườngnhỏ, trên đường nhỏ có đủ loại cây, gió nhè nhẹ thổi qua mang theo mộtmùi hương thoang thoảng , đảo mắt nhìn lại, lại là một biển hoa, bêntrong trồng đầy hoa hồng màu lửa đỏ, Sắc Vi Hoa, Hoa Bách Hợp, CẩmChướng. . . . . . Có khá nhiều loại hoa cô không biết thuộc giống loàinào, bên cạnh vườn hoa là một con suối nhỏ, nước trong suốt phản chiếuánh nắng mặt trời,
Một thảm thực vật xanh thẳm cho thấy sức sốngmạnh mẽ, nhành liễu theo gió khẽ đu đưa thầy thư thái, nước hồ trong veo tinh khiết từ từ gợn sóng, trên mặt cánh hoa sương đọng lóe ánh sángóng ánh trong suốt đủ màu, ở chỗ này, giống như có thể nghe được thanhâm ánh mặt trời vuốt ve lá cây, thanh âm ong mật hôn hoa tươi, ánh trăng rung rinh trong nước. Trên hồ là kiến trúc cầu đá cùng cầu gỗ hòa trộng phong cách đầy hài hòa, chiếc ghế bên hồ dùng để nghỉ ngơi, cảnh vậtnơi này, có thể thoát tục đến thế, thanh tĩnh đến thế, tựa như nhìn vĩnh viễn đều không đủ, Thủy Mặc Đan Thanh xem không mệt mỏi, ý cảnh sâuthẳm, không bao giờ quên được, đây mới thật là một địa phương y hệt Điền Viên thế ngoại, có thể thấy được chủ nhân rốt cuộc tốn bao nhiêu côngphu.
Quản gia vừa thông qua điện thọai biết được Thiên Tuyết đến, vội vàng đi vào đại sảnh, đối với dáng vẻ mập mờ của Hoàng Phong cùngTiêu Ngọc làm như không thấy, đi lặng lẽ đến bẩm báo.
“Hả? Biếtrồi, đi xuống đi.” Hoàng Phu Tuyệt nhíu mày nói, không nghĩ tới ThiênTuyết người này thế nhưng chạy đến lãnh thổ của anh.
“Dạ, thuộc hạ cáo lui!” Quản gia cung kính thóai lui ra khỏi phòng khách, chuẩn bị tới cửa nghênh đón khách quý.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?” Thấy ánh mắt quái dị của Hoàng Phong,Tiêu Ngọc nâng gương mặt ửng đỏ lên hỏi, thật là rất tệ, mới vừa lại bịbác Quản gia bắt gặp một màn này, cô hận không thể có một cái lỗ nẻ màchui xuống.
“Thiên Tuyết đến!” Hoàng Phong dịu dàng trả lời.
Thiên Tuyết dừng xe trước mặt một tòa nhà thì trên bậc thang thật cao đã cómột vị lão nhân đứng ở chỗ đó, Thiên Tuyết đi ra lễ phép với ông lãonói:
“Xin hỏi một chút Tiêu tiểu thư có ở nhà không? Tôi là bạn cô ấy!”
Thiên Tuyết cũng đã định sẵn rồi, nếu như tên Hoàng Phong kia coi cô là người lạ nên muốn giấu Tiêu Ngọc đi thì tùy anh ta, cô sẽ đi về! Dù sao côđến đây cũng chỉ để nói cảm ơn! Cô nhìn ra được, cho dù anh ta coi mìnhlà ân nhân, nhưng mà không quá thích cô!
“Có, mời tiểu thư!” Quản gia làm ra động tác mời.
Thiên Tuyết đi theo Quản gia đi tới trong phòng khách vừa lúc thấy một người đàn ông anh tuấn đang ôm một cô gái.
Về phần người đàn ông, chiều cao gần hai mét, thể trạng to con anh tuấnmôi mỏng khẽ nhấp nhấp, hình dáng gương mặt góc cạnh rõ ràng, tròng mắtđen dài nhỏ ẩn chứa sắc bén, giống như mắt ưng trong đêm tối, lạnh lùngcao ngạo đầy cô độc rồi lại khí thịnh bức người, trong lúc đứng đơn độcvẫn tóa ra khí thế cường đại coi thường trời đất, nhìn khí thế của anhta hẳn phải là một người lãnh khốc, nhưng là giờ phút này anh ta lại đầy nhu tình mật ý nhìn cô gái trong ngực.
Thật muốn lấy tay che mắt! Chẳng lẽ bon họ không nhận được tin cô sắp bước vào sao? A…a…cô ngại ngùng giúp bọn họ nha!
Thấy Thiên Tuyết đến, trong mắt Hoàng Phong hơi thoáng qua không vui, chỉ là nhanh đến mức không có ai thấy rõ.
Chỉ là Thiên Tuyết nhìn thấy rất rõ. Đối với nhan sắc của hắn cô cũng gầnnhư là miễn dịch… Bởi vì chỉ một tuần trước cô đã ở cùng với một ngườidàn ông hoa nhường nguyệt thẹn đấy!