“Có tâm sự?”
“Không có!” Thiên Tuyết buồn buồn trả lời. Chẳng lẽ bảo cô nói cô quê mùa…Mất mặt chết mất!
"Nếu như em thích. . . " Lãnh Ngạo nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên nói, "Có thể đi thăm người nhà, xem như thuần túy đi chơi một chút."
Có thật không? Thiên Tuyết ngạc nhiên đột ngột ngẩng đầu lên, sao anh tự dưng lại chịu nhượng bộ?
Cô cũng không thể khai rằng mình đã đi…Đối với cô, uy hiếp của hắn căn bản không để ý đến,..
Nhưng mà trong lòng vẫn không tránh khỏi tràn đầy vui mừng, hô nhỏ một tiếng, ôm cổ của hắn, chủ động hôn lên gương mặt tuấn tú kia.
Mặc dù chỉ là như hôn như chim mổ, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn! Lãnh Ngạo dao động tinh thần, hô hấp trở nên thô ráp, bàn tay thu hẹp, kiềm chế thân thể mềm mại, cô hôn xong đang định rời đi, hắn lại cúi đầu, đôi môi nóng bỏng như lửa lập tức che lên đôi môi mềm của cô.
Dịu dàng ngậm, đôi môi mỏng của hắn không ngừng nhấm nháp đôi môi hồng mịn của cô, trằn trọc mút vào, chậm rãi ma sát, nhẹ nhàng yêu thương.
Thiên Tuyết cử động cũng không dám, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, cô chỉ cảm thấy trên môi một hồi tê dại một hồi mềm nhũn, máu huyết toàn thân gần như dồn hết lên đỉnh đầu.
"Ngoan, há miệng ra." Thanh âm của Lãnh Ngạo khàn khàn trầm ấm, như thôi miên người khác, Thiên Tuyết chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Chiếc lưỡi tựa như có điện tách hàm răng trắng như tuyết ra, quấn quýt lấy chiếc lưỡi nhỏ thơm tho, mút liếm, dùng lực đạo mạnh hơn một chút so với vừa rồi, từng tấc liếm qua mỗi một chỗ trong cái miệng nhỏ nhắn, tham lam hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Nụ hôn vừa kết thúc, Thiên Tuyết mê man mở mắt ra, cùng con mắt nóng rực của anh gặp nhau, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai.
Cô thật sự có chút quẫn bách, thân thiết thì bọn họ đã từng. Nhưng mà trước đây không như vậy! Hơn nữa chỉ trong hôm nay hắn liền hai lần chiếm tiện nghi của cô! Tuy là hôn môi cô không bài xích, nhưng mà vẫn cảm thấy ngượng ngùng, không được tự nhiên!
Trái lại, da mặt của Lãnh Ngạo tương đối dày, không có biểu hiện gì, chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt! Múc một muỗng bánh lớn đưa bên bên miệng cô, “Thưởng cho em, bảo bối thật biết nghe lời!”
Thiên Tuyết cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Bây giờ chẳng lẽ cô phải mắng to ba tiếng ‘con mẹ nó!’ sao? Hay là xấu hổ trốn đi? Cái nào cũng không phù hợp…Thôi thì đến đâu thì đến. Cô mặc kệ. Vì vậy mở miệng, vui vẻ ăn đồ ngon đến miệng!
Cứ như vậy, trong phòng có cảm giác hòa hợp đến không tưởng. Nam tuấn mĩ, vô cùng tập trung xử lí công việc. Cò nữ…ách, nghịch di động.
Trong lúc Lãnh Ngạo bắt tay vaò làm việc Thiên Tuyết lại nằm dài trên salon, hứng thú cùng tò mò dùng điện thoại của hắn. Có rất nhiều công nghệ tiên tiến nha!
Nhịn không được, Thiên Tuyết liền vừa lướt web vừa ngâm nga vài điệu, dù sao hắn cũng sẽ không chê cô phiền!
Remember when, we never needed each other
The best of friends like
Sister and Brother
We understood, we'd never be,
Alone
Those days are gone, and I want you so much
The night is long and I need your touch
Don't know what to say
I never meant to feel this way
Don't want to be
Alone tonight
chorus:
What can I do, to make you mine
Falling so hard so fast this time
What did I say, what did you do?
How did I fall in love with you?
I hear your voice
And I start to tremble
Brings back the child that, I resemble
I cannot pretend, that we can still be friends
Don't want to be,
Alone tonight
chorus:
What can I do, to make you mine
Falling so hard so fast this time
What did I say, what did you do?
How did I fall in love with you?
Bridge:
Oh I want to say this right
And it has to be tonight
Just need you to know, oh yeah
I don't want to live this life
I don't want to say goodbye
With you I wanna spend
The rest of my life
chorus:
Wha t can I do, to make you mine
Falling so hard so fast this time
What did I say, what did you do?
How did I fall in love with you?
What can I do, to make you mine
Falling so hard so fast this time
Everything's changed, we never knew
How did I fall,
in love ,
with you?
Lãnh Ngạo dừng một chút, nghe ý của cô, tùy tiện viết lên hợp đồng vài thứ, đến lúc Thiên Tuyết phát hiện liền ngạc nhiên.
“Không ngờ anh cũng sẽ vẽ bậy…cái này gọi là gì nhỉ?”
“Gọi là nhạc phổ!”
"Đúng, đúng!"