• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tổng giám đốc, phu nhân, nếu không có chuyện gì thì thuộc hạ xin lui xuống trước.” Diệp Thành quả thật không thể đứng ở đây nhìn bọn họ ân ái nữa đành buộc miệng. Hắn cũng muốn về nhà tìm bạn gái của hắn rồi!!

Phó tổng Lý thấy hắn như vậy đương nhiên cũng lựa chọn biện pháp an toàn, đi theo! Biết đâu lát nữa ở đây lại có cảnh hắn không nên nhìn.

Lãnh Ngạo phất phất tay đuổi họ đi. Sau đó lại mang theo ý cười nhìn cô gái nép trong ngực mình làm đà điểu.

“Lãnh Ngạo, em nói cho anh biết, muốn cười thì cười đi. Nhưng em thật sự không thích cô gái đó. Em hi vọng anh sẽ để ý một chút khi ở cạnh cô ta. Em không muốn có hiểu lầm vô cớ.” Thiên Tuyết tức giận nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc tuyên bố.

Lãnh Ngạo thật sự chịu không được gương mặt đáng yêu của bé con này, cúi đầu hôn hít lên gương mặt nhỏ của cô.

“À, đúng rồi. Cuối tuần là sinh nhật của em. Em muốn quà rồi!” Thiên Tuyết híp mắt, quệt miệng mặt dày đòi quà.

Cô thật sự rất cảm động a, bởi vì lần trước trong thư phòng của hắn, cô thấy bản kế hoạch chuẩn bị sinh nhật cho cô! Nhưng mà hiện giờ không cần thiết, hắn đang gặp khó khăn. Thiên Tuyết thật không biết là có vấn đề về tiền bạc hay là mafia. Cái nào cũng rất nguy hiểm!! Cô không muốn hắn vì chuyện sinh nhật nhỏ thế này lại tiêu tốn không ít. Như vậy rất phí phạm. Riêng cô không cảm thấy ngày mình sinh ra có gì đặc biệt cả. Chỉ cần cô còn sống, muốn tổ chức sinh nhật khi nào không được?

“Muốn cái gì?” Lãnh Ngạo nhướng mày, bảo bối của anh, đến lúc đó em cũng phải tặng lễ vật thật lớn cho anh!

Hắn thật sự không khống chế được mà tưởng tượng hình ảnh bé con của hắn đeo một cái nơ bướm thật to, chạy đến trước giường của hắn. Sau đó, hắn sẽ có một bữa ăn thịnh soạn mà hắn thèm khát đã lâu!!

“Em muốn Kỷ Giản!” Thiên Tuyết nhìn không ra gian xảo trong mắt hắn, hồn nhiên nói ra yêu cầu.

“Bởi vì Quách Thiếu Ngụy?” Giọng Lãnh Ngạo không ra hờn giận.

“Không phải” Thiên Tuyết lắc đầu, dựa vào lòng Lãnh Ngạo, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn chơi đùa. Là vì anh!

“Được, đến hôm đó sẽ tặng cho em” Lãnh Ngạo vô cùng sảng khoái đồng ý. Hắn không thích loại yêu cầu này. Nhưng mà hắn tuyệt đối sẽ không vì bản thân không ưa thích mà cự tuyệt món quà sinh nhật Tuyết Nhi muốn.

“Anh tốt nhất rồi.” Thiên Tuyết vui vẻ hoan hô, hôn lên má hắn một cái sau đó tiếp tục ngọt ngào dụ dỗ Lãnh Ngạo “Em không thích tổ chức quá lớn, cũng không cần đi đâu cả, còn có, anh không được dồn việc làm lên, không cần chỉ vì muốn dành thời gian ở riêng với em mà liều mạng. Như vậy em sẽ thấy rất khó chịu! Có được hay không?”

Lãnh Ngạo sững sờ một lúc. Cô không muốn?

Thiên Tuyết tiếp tục nói, giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Lãnh Ngạo “Không phải không muốn, mà là không cần thiết. Nếu muốn chúng ta có thời gian ở cạnh nhau thì rất đơn giản a...Như bây giờ không phải rất tốt sao?”

Lãnh Ngạo nhếch môi, hắn tự thấy mình rất hạnh phúc. Thế nhưng nhặt được tiểu bảo bối rồi!

Thiên Tuyết nhìn vẻ mặt hắn thở phào nhẹ nhõm, tốt nhất là bỏ cái ý tưởng điên khùng làm party trên tàu vượt Thái Bình Dương ba ngày đi. Thật may mắn, cô đã thành công tay không cản địch. Tiết kiệm được một khoảng đáng kể a~

“Được rồi, anh làm việc đi, em cũng muốn làm việc rồi!” Thiên Tuyết nhảy khỏi đùi hắn, chạy đi lấy cái ghế trong phòng đẩy đến trước bàn làm việc, ngồi phiá bên trái hắn, tránh tay phải hắn khi làm việc sẽ đụng trúng cô, lấy một tập giấy trắng trên bàn cùng một cái laptop sau đó thẳng lưng nghiêm túc đọc tin tức thời trang hiện nay

Lãnh Ngạo cong cong khoé môi, đôi mắt quay trở lại hợp đồng đặt trên bàn. Cảm giác này thật sự không tệ!

Thiên Tuyết liếc mắt nhìn, cười cười. Cô còn ở trên người hắn nữa thì đảm bảo hắn sẽ ôm cô nói chuyện phiếm đến tối đi! Người này quả thật không biết biểu đạt cảm xúc mà, ngay cả một tiếng 'cảm ơn em' cũng không cho cô. Nhưng mà trong nội tâm Thiên Tuyết lại rất rõ, hắn chính là như vậy! Hắn tình tứ cô mới cảm thấy có vấn đề!

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ điểm bốn giờ chiều, Thiên Tuyết đứng dậy duỗi lưng, sau đó ra ngoài. Mười lăm phút sau trở lại liền mang theo ba hộp cơm sườn bò vẫn còn bốc khói cùng hai li một sữa lạnh cho cô, một li cam dành cho Lãnh Ngạo. Thầm nghĩ, uống cà phê không tốt, giải tỏa mệt mỏi thỉ nước cam rất có hiệu quả!

“Ngạo, ăn cơm nha.” Thiên Tuyết nghiêng đầu nhỏ gọi hắn.

Lãnh Ngạo một chút cũng không dừng lại, hắn làm việc thật sự rất tập trung. Giờ này cô đến bên tai hắn lôi thôi khẳng định hắn sẽ nổi trận lôi đình

Thiên Tuyết thở dài, cô biết quấy rầy người khác rất đáng ghét, nhưng mà nếu để yên thì ngày mai hắn có lẽ vẫn chưa ăn đâu.

Thiên Tuyết ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm bụng, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ tiếng. Nhưng mà thính giác như Lãnh Ngạo làm sao không nghe thấy? Hắn nhanh chóng bật dậy, gần như ngay lập tức lao đến chỗ Thiên Tuyết, thái độ vừa gấp gáp vừa lo lắng

“Tuyết Nhi, làm sao vậy? Tuyết Nhi, đừng dọa anh!!” Chẳng phải chỉ ra ngoài một chút thôi sao? Vẫn luôn có ám vệ theo cô mà.

“Em đói a! Chúng ta ăn cơm” Thiên Tuyết ngẩng đầu, nghịch ngợm le lưỡi, lôi kéo cánh tay Lãnh Ngạo đến ghê sô pha, mở nắp hộp, đẩy qua cho hắn.

“Em....” Lãnh Ngạo thật sự nói không được cô.

“Được rồi, em biết rõ, biết rõ! Anh xem còn không phải sợ anh mắng nên mới dùng cách này sao?” Thiên Tuyết chớp chớp mắt, đáng yêu vô tội lay lay cánh tay hắn làm nũng. Thầm nghĩ vì chuyện ăn uống của hắn không biết bao nhiêu thư kí bị đuổi việc. Xem đi, cô thật thông minh!

“Anh sẽ lo lắng.” Lãnh Ngạo ôm lấy cô, nhẹ giọng nỉ non.

“Được, em thề, không dùng cách này nữa.” Dùng cách khác nha! Làm cho Lãnh Ngạo lo lắng, Thiên Tuyết có hàng ngàn cách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK