Trên gương mặt tinh xảo điệt lệ của Sở Ngôn tất cả đều là vẻ trấn định tĩnh táo, y đóng máy liên lạc của mình lại, không tiếp tục xem kịch bản, ngữ điệu cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ có ngôn ngữ là biểu hiện ra tâm tình không biết làm sao cho phải của y lúc này.
Y hỏi: “Hạ Bách Thâm, anh yêu tôi sao?”
Những lời này vừa ra, Hạ Bách Thâm chậm rãi hạ thấp thân thể, đem ánh mắt đối diện với Sở Ngôn. Anh nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mặt, sau đó nhấn mạnh từng chữ nói: “Anh yêu em.”
Nếu như không yêu tuyệt đối sẽ không nhân nhượng đến như vậy, Hạ Bách Thâm đã lớn đến chừng này, chưa từng thử nhân nhượng một ai. Anh từ nhỏ đã ngậm chìa vàng mà sinh, được người cùng thế hệ ngưỡng vọng sùng kính, thậm chí sau khi trưởng thành ngay cả Hạ lão gia tử cũng có chút sợ đứa cháu này của mình.
Vì Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm đã thay đổi rất nhiều, tựa như anh đã từng nói với cậu, anh chưa từng yêu đương, không biết rốt cuộc nên yêu một người như thế nào, vậy nên nếu như anh có chỗ nào làm chưa tốt cũng hy vọng Sở Ngôn có thể nói ra để mình hiểu được.
Thế nhưng đồng dạng, Sở Ngôn làm sao không phải như vậy.
Hai người này cho dù tài tình tuyệt đỉnh, thế nhưng trên phương diện ái tình hoàn toàn là kẻ bỡ ngỡ lạ lẫm.
Ái tình hoàn toàn khác biệt với tình thân hay tình bạn, đối phương sẽ là người nắm tay đi cùng cả đời, đôi bên mỗi ngày đều gắn kết với nhau, chung đụng khắng khít, còn phải trở thành hậu phương kiên cố và bến cảng ấm áp cho nửa còn lại của mình.
Những việc này, Sở Ngôn không làm được, Hạ Bách Thâm cũng không làm được.
Sở Ngôn trầm mặc một hồi, chậm rãi kéo nhẹ khóe miệng để lộ một nụ cười trịnh trọng: “Tốt, tôi cũng yêu anh.”
Bọn họ đều không tránh né sự yêu thích mà mình dành cho đối phương, đây là lực hấp dẫn trời sinh đã có. Chỉ cần người này là Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm sẽ kềm lòng không đặng mà quan tâm yêu thích; chỉ cần người này là Hạ Bách Thâm, Sở Ngôn cũng sẽ không thể khống chế được bản thân mà tâm động xốn xang.
Bất luận ban đầu nguyên nhân là như thế nào, kết cục vĩnh viễn đều là yêu.
Trên đời này không phải không có tiếng sét ái tình, chỉ là còn chưa gặp đúng người mà thôi.
“Hạ Bách Thâm, tôi yêu anh, vậy nên tôi không muốn chia tay. Thế nhưng tôi thật sự không biết chúng ta nên tiếp tục như thế nào…”
Hạ Bách Thâm trong lòng căng thẳng, anh đã nhận ra một tia không đúng, hỏi: “Vì sao đi không thể tiếp tục? Có vấn đề gì chứ?”
Trầm mặc một hồi, Sở Ngôn chậm rãi nói: “Nếu như chuyện như lần này phát sinh lần thứ hai, thứ ba, thứ tư… Chúng ta còn có thể nhân nhượng lẫn nhau, không ngừng hàn gắn lại sao?”
Lời này khiến Hạ Bách Thâm cũng chợt im tiếng.
Những cử chỉ ôn nhu của Hạ Bách Thâm suốt ba ngày nay quả thật khiến Sở Ngôn dần nguôi giận, thế nhưng cũng để y có thời gian tự hỏi. Lần trước khi y và Hạ Bách Thâm có mâu thuẫn cũng đã là chuyện cách nửa năm rồi, khi đó Hạ Bách Thâm lừa gạt y, thậm chí còn tạo một phần hiệp ước giả khiến y vô cùng xấu hổ và giận dữ —— khi đó, bọn họ ly hôn.
Mà bây giờ, lại xảy ra một việc tương tự.
Một lần có thể dùng tình yêu vượt qua, hai lần cũng có thể dùng tình yêu để đôi bên tha thứ, thế nhưng ba lần, bốn lần, năm lần… thậm chí vô số lần thì sao? Sở Ngôn cũng biết mình rất yêu người đàn ông này, thế nhưng y không dám đánh cược, đánh cược tình yêu của bọn họ sẽ không bị tổn hao đến cạn.
Nhỡ đâu, có một ngày mệt mỏi thì sao? Đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ?
Hạ Bách Thâm cũng hiểu được ý của Sở Ngôn.
Từ sâu tận bên trong bọn họ đều là loại người cường thế, bọn họ bá đạo sắc bén, tính cách vô cùng ương ngạnh tự tôn, vậy nên mỗi lần mâu thuẫn đều là tràng diện căng thẳng cực độ, chỉ cần sơ ý một chút liền có thể phát sinh tình huống giống lần này.
Trong việc đó, Sở Ngôn có sai, Hạ Bách Thâm cũng có sai.
Ngôn ngữ bén nhọn và thái độ cố chấp của Sở Ngôn khiến Hạ Bách Thâm nổi giận, mà Hạ Bách Thâm cũng không để ý đến cảm thụ của Sở Ngôn, khiến y thương tổn. Xét đến cùng đều là vì hai người bọn họ không ai chịu nhường trước một bước thừa nhận sai lầm của mình, nghiêm túc cảnh tỉnh bản thân cùng với thông cảm đối phương.
Sở Ngôn cầm muỗng lên bắt đầu uống canh, kỳ thực chén canh này Hạ Bách Thâm quả thực nấu không được tốt lắm, thế nhưng Sở Ngôn lại từng muỗng từng muỗng nghiêm túc uống.
Hạ Bách Thâm ánh mắt tối sầm nhìn một màn này, đến cuối cùng, anh đột nhiên kéo tay Sở Ngôn lại, thiếu niên giật mình ngước mắt, còn không nhìn rõ đã bị hôn lên.
Nụ hôn này vừa ôn nhu lại lâu dài, Sở Ngôn sau một chốc ngẩn ra cũng rất nhanh chìm đắm trong đó, y vươn tay ôm chặt lấy cổ Hạ Bách Thâm, người sau cũng ghì lấy ót của y, ngón tay luồn vào mái tóc làm sâu thêm nụ hôn tràn đầy tình ái.
Môi lưỡi quấn quýt mang theo hương vị trí mạng của đối phương, thanh âm nước bọt trao đổi dâm mỹ vang lên trong không gian. Hạ Bách Thâm đặt thiếu niên lên salon tùy ý hôn xuống, Sở Ngôn cũng ngửa đầu nghiêm túc đáp lại. Nụ hôn này giằng co thật lâu, chờ hai người buông ra đều tự thở hổn hển, một sợi chỉ bạc mập mờ vấn vương không dứt.
Hạ Bách Thâm cúi đầu, trán chạm vào trán Sở Ngôn, vừa thở dốc vừa nói: “Đây là lần cuối cùng.”
Sở Ngôn nhẹ nhàng thở dốc, có chút không hiểu rõ “Cái gì?”
Hạ Bách Thâm nói: “Từ nay về sau, anh sẽ không nổi giận với em nữa, anh tin tưởng em, anh tin tưởng tình cảm mà em dành cho anh.”
Câu hứa hẹn được thốt ra trong thời khắc này có trọng lượng quá lớn, khiến Sở Ngôn phút chốc ngơ ngẩn. Một lúc lâu sau y mới chợt mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Được, từ nay về sau trước khi em làm chuyện gì cũng sẽ nghĩ đến cảm thụ của anh trước, nếu không quá cần thiết về sau em sẽ không nhận phim tình cảm nữa…” Dừng một chút, Sở Ngôn nói: “Nhưng nếu kịch bản đặc biệt tốt, em có thể sẽ không nhịn được…”
Nói càng về sau, thanh âm của Sở Ngôn xấu hổ nhỏ đi.
Hạ Bách Thâm cũng cười nhẹ một tiếng, nói: “Anh biết em thích đóng phim, anh sẽ không ghen tỵ. Tình cảm của anh cũng không nhỏ mọn như vậy, anh yêu em cũng thích tất cả những nhân vật mà em từng thể hiện, bao gồm Chử Thần, Tần Mộ, Ti Tích, Phượng Tu, Cừu Phục còn cả Tô Ngọc Quang nữa. Anh đều thích, rất thích.”
Sở Ngôn thoáng cái sửng sốt, bỗng nhiên nắm trọng điểm: “Đợi đã, làm sao anh biết được rõ ràng như vậy? Anh đều đã em qua?”
Nụ cười trên mặt Hạ Bách Thâm phút chốc cứng đờ, bầu không khí nguyên bản còn ôn tồn ám muội cũng tan biến trong nháy mắt không tháy tăm hơi. Anh nhẹ nhàng ho khang một tiếng, ôm eo Sở Ngôn thuận thế ngồi dựa vào salon, bình tĩnh nói: “Cũng không xem hết.”
Sở Ngôn hoàn toàn không tin: “Vậy sao anh lại rõ ràng như vậy?”
Hạ Bách Thâm thong thả nói: “Trợ lý Lâm sẽ định kỳ báo lại lịch trình của em cho anh biết, bao gồm cả những nhân vật của em.”
Sở Ngôn “Ồ” lên một tiếng, có vẻ tùy tiện nói: “Em đoán, anh hẳn là thích Tô Ngọc Quang nhất đi.”
“Anh càng thích Chử Thần, lúc em mặc quân trang đặc biệt… này…” Thanh âm của anh hơi ngừng lại.
Sở Ngôn liền cười phá lên, y duỗi chân bật người ngồi ngang hông Hạ Bách Thâm, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa nhìn lướt qua người đàn ông đối diện từ trên xuống dưới vài vòng, trêu cợt: “Anh nói không xem mà?”
Hạ Bách Thâm: “…”
Tỉ mỉ nhớ lại nhân vật Chử Thần mình đã từng diễn hai năm trước, Sở Ngôn như có chút cân nhắc gật đầu, sau đó nhân lúc Hạ Bách Thâm còn chưa lấy lại tinh thần, chậm rãi cúi người xuống.
Dưới ánh đèn sáng rực chói mắt, mái tóc đen của thiếu niên rũ dọc theo gò má làm nổi bật làn da trắng nõn. Màu môi Sở Ngôn vẫn rất nhạt, lúc này y nhẹ nhàng cong khóe môi lộ ra một nụ cười lạnh lùng cao quý, bàn tay đột nhiên vươn ra nâng cằm của Hạ Bách Thâm, bức bách người kia đối diện với mình.
Giữa ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông, thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp nguy hiểm híp mắt lại, ghé sát vào anh thấp giọng nói: “Số hiệu 9313, Hạ Bách Thâm, thành tích huấn luyện của anh hôm nay vô cùng kém cõi. Anh chính là đang lãng phí lương thực của quốc gia, hiện tại, ta yêu cầu anh lập tức cút khỏi tầm nhìn của ta!”
Trong sát na, khí tràng cao lãnh thanh quý lập tức tràn ngập, thời khắc này Sở Ngôn rõ ràng không có hóa trang cũng không mặc quân phục, thế nhưng khí chất ưu nhã độc đáo thuộc về Chử Thần lại hiển hiện không chút sứt mẻ trên người y.
Đây là khí thế thiết huyết chỉ có con cháu sinh ra trong gia tộc quân nhung mới có thể sở hữu, ánh mắt của y không có chút tình cảm nào, phảng phất giống như chỉ đang nhìn một binh sỹ thành tích kém cỏi, ngay cả nụ cười trên khóe môi cũng mang theo sự miệt thị trào phúng của giai cấp gốc cao rễ bự.
Giờ khắc này, Sở Ngôn cao cao tại thượng, Hạ Bách Thâm lại bị y khinh thường tựa như bụi bậm.
Hạ Bách Thâm cả người ngốc lăng, giật mình tại chỗ, Sở Ngôn thấy vậy không nhịn được cười ra tiếng. Y vừa chuẩn bị kết thúc trận vui đùa này bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì đó nóng rực cọ vào đùi mình, thân thể của y lập tức cứng đờ, cả người ngơ ngẩn.
Sở Ngôn: “…”
Hạ Bách Thâm lập tức xoay người, đè thiếu niên xuống dưới mình: “Rất đẹp.”
Sở Ngôn ngẩn ra: “Cái gì?”
Đôi môi ỏng của Hạ Bách Thâm cong nhẹ, nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Khi em đóng phim, thực sự đặc biệt đẹp.”
Vật đang cọ vào đùi lại có xu thế càng thêm cương cứng, thời khắc này Sở Ngôn làm sao tin tưởng lời đường mật của đối phương chứ, y lập tức nhấc chân đẩy người này qua một bên, thừa dịp Hạ Bách Thâm còn chưa phản ứng kịp liền nói: “Anh không được xằng bậy, hôm nay tôi phải ngủ sớm, ngày mai còn phải đóng phim nữa.”
Lời nói vừa dứt, Sở Ngôn lập tức xoay người chạy về phòng, còn thuận tiện khóa trái cửa.
Qua ba giây, từ phòng khách truyền đến tiếng cười không thể ức chế của Hạ Bách Thâm, mà Sở Ngôn ở trong phòng cũng chợt nhớ ra một việc, sau đó cả người tan vỡ che mặt, thống khổ co quắp khóe miệng.
—— chết tiệt, y vì sao lại đương nhiên cho rằng mình sẽ ở phía dưới chứ?!
Còn lo lắng Hạ Bách Thâm xằng bậy? Y rõ ràng cũng có thể làm loạn mà!!!
Dưới sự xấu hổ và giận dữ kia, Sở Ngôn thực sự không còn mặt mũi ra ngoài gặp người, y gửi một tin nhắn đi: [Cười cái gì mà cười? Ồn ào! Tôi muốn ngủ]
Sau một lúc lâu Hạ Bách Thâm mới trả lời: [Được, chỉ cười thêm chút nữa liền ngừng.]
Sở Ngôn: [Anh cút cho tôi.]
Ngay lúc Sở Ngôn thẹn quá thành giận muốn mở rộng cửa, chạy đi đè bẹp người đàn ông kia, nói cho anh ta biết rốt cuộc mình có thể làm loạn hay không, chợt nhận được một tin nhắn khác.
Đây là một đoạn ghi âm, Sở Ngôn mở ra, chỉ nghe Hạ Bách Thâm dùng thanh âm trầm thuần từ tính nhẹ nhàng thì thầm: [Ngôn Ngôn, đây thật sự sẽ là một lần cuối cùng. Từ nay về sau anh sẽ không khiến em rơi lệ nữa.]
Thanh âm của người đàn ông này tựa như tiếng violon dễ nghe nhất, cũng là âm sắc trầm nhất nhu hòa nhất. Một câu này khiến trái tim Sở Ngôn không nhịn được nhũn ra, đang chuẩn bị trả lời lại nghe cánh cửa sau lưng truyền đến ba tiếng gõ nhẹ nhàng.
Sở Ngôn nao nao, theo bản năng đáp lại ba tiếng gõ.
Bên kia cánh cửa không còn phát ra thanh âm gì, Sở Ngôn lại không nhịn được cười rộn lên, y nghiêm túc gửi một câu nói qua: [Được rồi, Thâm Thâm, đây thật sự là lần cuối cùng. Ngủ ngon.]
[Ngủ ngon]
Bên trong cánh cửa, Sở Ngôn ngồi dựa vào ván cửa, nhìn màn hình giả lập giữa không trung.
Bên ngoài cánh cửa, Hạ Bách Thâm cũng ngồi dưới đất, nhìn màn hình lấp lóe giữa không trung.
Sau một hồi, Sở Ngôn đứng dậy, bắt đầu rửa mặt đánh răng chuẩn bị đi ngủ sớm, tích đủ tinh lực cho quá trình quay chụp ngày mai. Đúng vào lúc y vừa tắm rửa xong bước ra, máy liên lạc lại thông báo có một tin nhắn mới đến từ Hạ Bách Thâm. Sở Ngôn mở ra, chỉ nghe thanh âm trầm thấp mang theo ý cười của đối phương vang lên: [Ngôn Ngôn, anh thật sự sẽ không làm loạn, em không cần khóa cửa đâu.]
Sở Ngôn: “…”
Một lát sau, Sở Ngôn giận dữ mở cửa phòng, hướng về phía phòng khách không một bóng người mắng to: “Hạ Bách Thâm! Anh lăn tới đây cho tôi! Tôi muốn cho anh biết tôi rốt cuộc có thể xằng bậy với anh không!!!”