Sở Ngôn lại hỏi vài lần, Hạ Bách Thâm cuối cùng lựa chọn thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Kỳ thực Sở Ngôn cũng không nghĩ tới sẽ gạt Hạ Bách Thâm, chỉ là còn chưa kịp nói ra mà thôi. Y quả thật không ngờ được Hạ Bách Thâm có thể dựa vào chính bản thân điều tra ra đến!
Đây đã là chuyện hơn một nghìn năm trước rồi, rất nhiều tư liệu lịch sử đều bởi vì chiến tranh mà thất lạc, Hạ Bách Thâm vì sao có thể không manh không mối điều tra được tin tức của y? Lẽ nào người đàn ông này còn mở thiên nhãn, biết đời trước của y cũng tên là Sở Ngôn?
Cho dù là phim hoạt hình học sinh tiểu học phá án (Conan) cũng sẽ không chơi trò quỷ bí đến như vậy đi!
Cho nên đợi đến khi Sở Ngôn biết được cư nhiên là do tên của mấy món ăn khiến mình lòi đuôi, khóe miệng khẽ giật một cái, thiếu chút nữa đã bị cái đáp án như thần này đập đến ngất đi.
Đến cuối cùng y vẫn có chút không tin nổi: “… Tên món ăn cũng có vấn đề?”
Bàn tay của Hạ Bách Thâm đang đặt trên vòng eo trần trụi của thanh niên nhẹ nhàng vuốt ve, ngước mắt nói: “Ừ, sẽ xảy ra vấn đề.”
Sở Ngôn: “…”
Qua hồi lâu Sở Ngôn cũng không đẩy cái móng heo của đối phương ra, chỉ cười lạnh: “Từ nay về sau, trọng trách nấu nướng trong nhà liền giao phó lên người anh rồi. Hạ Bách Thâm, em đói bụng, em muốn ăn cơm!”
Hạ Bách Thâm: “…”
Vậy nên, trong oán niệm của Sở Ngôn, người đàn ông nọ chỉ đành rời giường đi nấu một bàn thức ăn không quá phức tạp cũng không quá khó ăn.
Trong lúc ăn cơm, Sở Ngôn vẫn có chút giận dữ khó tan, thỉnh thoảng khuấy khuấy hạt cháo trong chén, thấp giọng nói: “Nấu cơm cũng có thể lòi đuôi? Cái này quá mức không khoa học rồi đi…”
Lời này của y bị Hạ Bách Thâm nghe được, trong đôi mắt trầm tĩnh hiện lên ý cười, anh gắp một đũa thức ăn đặt vào trong chén Sở Ngôn, người sau lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông nọ cong cong khóe môi hỏi ngược lại: “Lẽ nào em không định nói cho anh biết?”
Sở Ngôn có chút nghẹn lời, qua hồi lâu mới tự lẩm bẩm: “Em vốn định chờ đến trước khi công khai mới nói anh biết…”
Hạ Bách Thâm cười khẽ, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, nói: “Được, vậy anh sẽ vờ như cái gì cũng không biết, đợi đến lúc đó nghe em nói có được không?”
Sở Ngôn: “… Chuyện này sao có thể giả vờ không biết chứ!”
Hạ Bách Thâm nhướn mày: “Ngôn Ngôn, em vừa nó cái gì đó, anh nghe không hiểu. Rốt cục là chuyện gì?”
Sở Ngôn: “…”
Đợi đến khi bữa sáng kết thúc, Hạ tiên sinh ung dung trễ giờ đến công ty. Kể từ khi sống chung với vợ yêu, Hạ Bách Thâm vốn vô cùng đúng giờ và công tác cuồng cứ mười ngày nửa tháng sẽ đi muộn một lần, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể đến tận chiều mới có mặt ở công ty, khiến rất nhiều nhân viên không biết chuyện kinh ngạc không thôi, đều cho rằng tổng giám đốc nhà mình không biết dạo này uống lộn thuốc gì.
Nhưng có vài nhân viên tương đối thông minh chợt phát hiện manh mối: “Mọi người nói xem, có phải là ‘Từ nay quân vương chẳng tảo triều’[1]?”
Bất quá lời này vừa nói ra lập tức có nhân viên khác phản bác: “Boss còn có thể có người yêu? Là vị tiểu thiên sứ nào có thể chế phục được boss vậy? Tôi ở văn phòng tổng giám đốc làm việc nhiều năm như thế, ngoại trừ trợ lý Lâm còn chưa thấy ai có thể lưu lại trong văn phòng của boss qua nửa giờ đâu! Anh Lâm chính là đã kết hôn từ sớm, tình cảm vợ chồng còn rất tốt, đừng có nói bậy!”
Trợ lý Lâm nằm cũng trúng đạn: “…”
Nói bậy cái gì mà nói bậy! Anh thật sự chính là có khổ không thể nói nha!
Thừa dịp Hạ Bách Thâm còn chưa tới công ty, nhân viên của văn phòng tổng giám đốc liền tán nhảm thêm một hồi, đợi đến khi Hạ Bách Thâm đến, bọn họ kinh ngạc phát hiện đi phía sau anh còn có một người… Không! Là vài người!
Từ Ngọc Dung bọn họ đã sớm biết, là người phụ trách phân bộ giải trí Thiên Thịnh dưới trướng Hạ thị, mà đi bên cạnh Từ Ngọc Dung….
“A a a a Sở Ngôn!!!”
Sở Ngôn chợt nghe được tên của mình, quay đầu nhìn vị nữ thư ký nọ, nhẹ nhàng phất tay với cô rồi mới rời đi, cùng Từ Ngọc Dung và Chu Hòa Huy tiến vào văn phòng của Hạ Bách Thâm.
Đợi qua 10 phút, Từ Ngọc Dung, Chu Hòa Huy trước hết rời khỏi văn phòng, nhưng Sở Ngôn vẫn lưu lại bên trong, thời gian từng phút từng phút một trôi qua, vị nhân viên vừa rồi còn đang nói ‘Không ai có thể lưu lại trong văn phòng của boss hơn nửa giờ’ sợ hãi nhìn kim đồng hồ chậm rãi lướt qua vị trí 11!
Một giờ rồi!
Đã một giờ rồi!!
Đây rốt cục là chuyện gì chứ!!!
Trợ lý Lâm nhẹ nhàng ho khan một tiếng giải vây: “Tôi nhớ gần đây bên Khoa học kỹ thuật Phong Thần hình như đang tìm người đại diện cho sản phẩm máy liên lạc mới, hôm qua Hạ tiên sinh nói cho tôi biết đã cùng phía Thiên Thịnh liên lạc xong, dự định để Sở Ngôn làm hạng mục này. Hiện tại hợp đồng còn chưa ký kết, mọi người đừng nói ra ngoài đấy!”
Đám đông lập tức trưng ra vẻ chợt bừng tỉnh.
Trợ lý Lâm không khỏi lau mồ hôi.
Hai người rốt cục ở bên trong làm những gì chứ! Có dám nói ra hay không!!!
Tạm thời không nói đến trong lòng trợ lý Lâm đã liên tưởng đến thứ khụ ♂ khụ ♂ khụ ♂ gì đó, trên thực tế Hạ Bách Thâm và Sở Ngôn ở trong phòng làm việc chính là vô cùng thuần khiết, ranh giới phân minh, một người ngồi trên bàn làm việc đọc tư liệu mới nhất, một người ngồi trên salon dùng thử máy liên lạc kiểu mới của Công ty kỹ thuật Phong Thần.
Cái loại vật như máy liên lạc này đã sớm bị thị trường lũng doạn, chỉ có ba đầu sỏ lớn có thể tham gia chia canh, trong đó có một bên tự nhiên là của nhà nước, mà ngoài ra hai nhà còn lại có một chính là Công ty khoa học kỹ thuật Phong thần của Hạ thị và một tập đoàn khác.
Vai trò của máy liên lạc trong cuộc sống con người hiện tại đã không đơn giản như smart phone ở nghìn năm trước, trên máy liên lạc còn có bộ xác định thân phận, có thể nói là giấy chứng minh nhân dân số hóa của mọi người.
Mỗi một đời máy liên lạc được đưa ra thị trường đều mang theo cải tiến cực lớn, người đại diện lần trước của Công ty khoa học kỹ thuật Phong Thần chính là nghệ sỹ tiêu biểu của Hoa quốc, Thiên hậu trứ danh Tạ Minh Ngọc, xếp hạng 4 trên ‘Hoa tinh rực rỡ’, mà hô nay bọn họ lại tìm đến Sở Ngôn!
Xế chiều hôm đó, Sở Ngôn liền ký hợp đồng cùng Công ty khoa học kỹ thuật Phong Thần, nhận lấy công việc đại diện siêu béo bở kia.
Nội dung trong hiệp ước chỉ có vài người có mặt biết được, người phụ trách Khoa học kỹ thuật Phong Thần cầm bản hợp đồng, cẩn thận nhìn Hạ Bách Thâm đang ngồi cạnh bàng hội nghị, vừa cười vừa nói “Hợp tác khoái trá”, trong lòng lại âm thầm gào thét: Độ tuyên truyền lớn như vậy, cái này không phải hai bên hợp tác mà là chiếu cố con ruột nha! Ây da, không đúng, dựa theo sự chênh lệch tuổi tác của boss và Sở Ngôn, nói thế nào cũng nên là… em trai ruột đi?
Chuyện trong giới giải trí vị này không quá hiểu biết, vậy nên đợi tương lai khi biết được quan hệ của hai người bọn họ hóa ra là như vậy chỉ có thể ngửa mặt lên trời hú dài: “Ha ha ha ha, may là lúc đó mình không quá mức nghiền ép quyền lợi của Sở Ngôn, ha ha ha ha!”
Mà phía Sở Ngôn, sau khi nhận được hợp đồng này, ngay ngày hôm sau đã rời khỏi Thủ đô tinh.
Vừa kết hôn ba ngày đã ‘Bỏ nhà ra đi’, cái hành động này khiến người đàn ông nào đó phi thường bất mãn, thân thể dựa vào huyền quang, mắt phượng rũ xuống âm u nhìn thanh niên trước mặt.
Sở Ngôn mặc áo khoác lên, vừa ngẩng đầu đã thấy được ánh mắt u oán cực độ của Hạ Bách Thâm, không nhịn được cười cười, kéo đối phương đến hôn nhẹ lên môi, nói: “Ngoan, em đi nhận cúp mà, vui vẻ lên một chút.”
Hạ Bách Thâm chớp mắt: “Lần này nếu còn không trao cúp cho em, cái Hội đồng nghệ thuật kia nên rửa sạch lại một lần.”
Sở Ngôn nhướn mày: “Anh còn có khả năng này? Thật sự có thể dao động địa vị thành viên Hội đồng nghệ thuật của giải Kim Hoa?”
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông hiện lên một tia phẫn uất, thấp giọng hừ một tiếng, nói: “Anh âm thầm nguyền rủa bọn họ.”
Sở Ngôn: “…”
Cái này là có bao nhiêu ấu trĩ chứ!
Bất quá tối hôm đó, khi tên của Sở Ngôn vang lên trong hội trường giải Kim Hoa thì tất cả mọi người đều dâng tặng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thanh niên ngồi giữa đoàn phim 《Nghe tiếng gió thổi 》 cũng có hơi sửng sờ rồi mới mỉm cười đứng dậy, bình tĩnh ung dung tiến về phía sân khấu.
Dưới sự chiếu rọi của hàng vạn ngọn đèn, thanh niên cao gầy tuán tú kia thanh lãnh như một gốc bạch dương, tuổi trẻ đẹp trai, hào phóng ưu nhã, bản thân lại có khiếu ăn nói, nụ cười trên môi thành thục nội liễm.
Ngay khi người nọ dùng nụ cười bình thản ôn hòa nâng chiếc cúp lên, phát biểu một đoạn cảm nghĩ với tất cả người xem trên toàn tinh hệ… Bỗng nhiên có vài người ý thức được, giới giải trí đã nhiều năm không có phong ba chấn động gì rốt cục có thể chuẩn bị chờ đón một đợt tẩy bài.
An Thiều Dương
Oliver Ashley
Garry Freeman
Seviella Evelyn
Cố Trầm Trạch
Raymond Westdruck
Thích Diệu Văn
Bảy người dẫn đầu kia đã ngồi lên bảo tọa lâu lắm, suốt ba năm dài không ai có thể lay động vị trí của họ.
Thế nhưng đêm nay, một ngôi sao mai tinh tế đến không khiến bao nhiêu người phát hiện, ngay trước khi thái dương dâng lên đã chậm rãi lấp lánh. Cho dù nghìn vạn tầng mây cũng không thể che khuất sự lóng lánh của hằng tinh, giới giải trí từ lâu vẫn luôn có dòng máu mới không ngừng rót vào, khiến một hồ nước tĩnh lặng nọ gợn lên sóng tràn vô hạn.
Một tuần sau đó, Sở Ngôn tham gia Lễ trao giải Kim Lăng lại không thể mang cúp ảnh đế về, bất quá trong tay y đã sở hữu một chiếc cúp Kim Hoa đủ phân lượng. Thế nhưng đây chỉ là một sự bắt đầu, mọi việc còn chưa kết thúc.
Ba ngày sau, Sở Ngôn đi tới tinh cầu điện ảnh A-14, bắt đầu quay chụp《 Tiếng vọng nơi góc biển Ⅱ》.
—————
1/ Trường Hận ca của Bạch Cư Dị quá nổi tiếng rồi, mình không chú nhiều, tóm lại là một bài thơ dùng mối tình của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi làm đề tài chính. Câu được trích trong đây nằm ở đoạn đầu, nguyên văn là:
Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều