Đợi đến buổi tối, bởi vì tâm tình cực kỳ hưng phấn, Chu Hòa Huy còn chủ động gọi trợ lý Vu Đồng Đồng đến cùng ăn cơm, cũng thuận tiện cho Sở Ngôn chân chính cảm nhận được cái gì gọi là nhà hàng cao cấp của một nghìn năm sau.
Loại cảnh sắc lơ lửng giữa vũ trụ trong một khoang thuyền thủy tinh trong suốt này, thực sự vừa đáng sợ vừa mỹ lệ.
Đáng sợ là vì dưới chân chính là vũ trụ vô bờ vô bến, mỹ lệ là vì xung quanh người nơi nào cũng là ánh sao rực rỡ lấp lánh. Mà thực khách sẽ ngồi trong khung cảnh mộng ảo như vậy hưởng thụ mỹ thực, loại cảnh sắc tươi đẹp độc nhất vô nhị kia, tuyệt đối có thể khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Ăn ăn một lát, Chu Hòa Huy lại cảm khái nói: “Danh tiếng của bộ phim này ở trong giới rất tốt, thành tích dự đoán cũng phi thường cao. Mà quan trọng nhất là, bộ phim này đã được Thiên Võng online đặt trước danh ngạch tiêu thụ, hơn nữa tỷ suất chiếu rạp cũng đã được ấn định, có thể cao đến 1%. Tiểu Ngôn, cơ hội lần này đối với cậu mà nói là vô cùng thiết yếu, tầm quan trọng của nam chính trong bộ phim này tuyệt đối không thua vai trò của nhân vật Cơ Nguyên Thanh mà Diệp Lăng thủ diễn trong 《Thịnh Thế 》.”
Vu Đồng Đồng cũng gật đầu: “Em từ sớm đã nghe nói về bộ phim này rồi, là dựa theo trò chơi hot nhất mấy trăm năm nay để cải biên. Trò chơi kia khi còn nhỏ em cũng từng chơi, đến hiện tại vẫn cực kỳ được hoan nghênh, đều đã làm mới hơn ba nghìn phiên bản rồi.”
Sở Ngôn nghe vậy cũng vô cùng bình tĩnh, vuốt nhẹ ly rượu thủy tinh chân cao trên bàn, khẽ đong đưa, rượu bên trong ly dao động lan ra một làn hương nhẹ nhàng thuần hậu, y hơi mỉm cười, nói: “Vậy cho nên, đây là nguyên nhân trước đó anh Chu muốn em chơi thử những trò chơi kia?”
Chu Hòa Huy từ chối cho ý kiến: “Lúc đó anh chỉ dự định cho cậu đi thử vai nam 2, không ngờ đoàn phim lại trực tiếp cho cậu cơ hội đóng nam chính, đây quả thực rất khó tưởng tượng, có lẽ là do độ nổi tiếng của cậu hiện nay rất cao đi? Được rồi, Tiểu Ngôn, đêm nay anh sẽ gửi kịch bản qua cho cậu,” dừng một chút, anh lại bổ sung: “Là kịch bản văn tự.”
Tại thế giới này, mỗi năm có nghìn vạn bộ phim truyền hình và phim mạng được sản xuất, mà điện ảnh thường thường cũng có đến hơn vài trăm vạn bộ. Lượng phim nhưa khổng lồ như vậy, cho dù là một người liên tục ngồi trước màn ảnh xem phim từ lúc sinh ra đến khi qua đời, không ngủ không nghỉ không ăn không uống cũng không thể xem xong.
Vậy nên, thị trường điện ảnh cũng phân làm hai khối lớn, khối thứ nhất là tiêu thụ online, khối thứ hai là chiếu phim tại rạp.
Độ khó khăn để giành được một suất chiếu tại rạp chính là không cần bàn cãi, chỉ có những bộ phim điện ảnh đứng đầu mới có tư cách triển khai chiếu phim trên toàn quốc, hơn nữa mỗi bộ điện ảnh bình quân chỉ có 0,05% tỷ lệ suất chiếu trong ngày. Trừ đó ra, chỉ còn lại tiêu thụ trên internet.
Ngoại trừ trang web lớn nhất Hoa quốc, Thiên Võng, ra thì còn có rất nhiều trang web khác tiêu thụ chip phim điện ảnh, thế nhưng hiển nhiên lượng tiêu thụ của Thiên Võng là lý tưởng nhất, chiếm cứ hơn 80% thị trường. Mua chip về nhà tự xem, mặc dù không có hiệu quả chân thực toàn diện như trong rạp chiếu phim, thế nhưng cũng xem như một loại lựa chọn tốt.
Bộ phim này có thể đặt được 1% tỷ lệ chiếu rạp và danh ngạch tiêu thụ của Thiên Võng, đủ để chứng minh sự chờ mong của khán giả đối với bộ phim có bao nhiêu cao.
Ba người lại hàn huyên thêm vài câu, đêm liên hoan liền theo đó kết thúc, khi tính tiền thì nhà hàng cao cấp này cư nhiên còn giảm 20% cho Chu Hòa Huy, khiến Sở Ngôn và Vu Đồng Đồng cũng kinh ngạc nhìn nhiều vài lần.
Chu Hòa Huy giải thích: “Nhà hàng này là tài sản của Hạ thị, chỉ cần là nhân viên của tập đoàn đến nơi này đều có thể hưởng thụ giảm giá 20%. Vậy nên, sau này nếu Tiểu Ngôn đến đây cũng có thể hưởng ưu đãi.”
Vu Đồng Đồng che miệng cười: “Hóa ra hôm nay anh Chu hào phóng như vậy cũng là có nguyên nhân.”
Lông mày của Chu Hòa Huy liền hơi nhướn lên: “Tính ra thì Tiểu Đồng cũng được giảm giá đấy, lần sau em mời khách nhé?”
Vu Đồng Đồng lập tức lắc đầu nhận sai.
Bọn họ hoàn toàn không chú ý tới, Sở Ngôn đứng bên cạnh vẫn luôn chăm chú nhìn vào logo của nhà hàng thật lâu cũng không rời mắt. Ánh mắt của y đình trệ thật lâu ở chữ ‘Hạ’ nho nhỏ đính ở góc trái logo không hề di chuyển, đợi đến khi Chu Hòa Huy và Vu Đồng Đồng kịp phản ứng y đã thu hồi đường nhìn, biểu hiện giống hệt như ngày thường.
Đến khi về nhà, Sở Ngôn rất nhanh đã nhận được kịch bản văn tự do Chu Hòa Huy gửi tới, y tinh tế nghiền ngẫm hồi lâu, vô cùng nhập tâm. Mà cùng lúc đó tập 25 đến 27 của 《Thịnh Thế 》 cũng đúng hạn phát sóng.
Trong đoạn báo trước tối qua, nam chính Cơ Nguyên Thanh lần nữa sa vào quỷ kế của Thái tử Lương quốc, tổn thương thảm trọng. Thế nhưng lần này Cơ Nguyên Thanh dưới sự chỉ điểm của nam 3 đã tương kế tựu kế, đem mười vạn đại quân Lương quốc của Ti Tích vây ngược lại trong một tòa biên thành chật hẹp, đoạn tuyệt lương thảo của bọn họ.
Vì sao Cơ Nguyên Thanh chỉ có năm vạn nhân mã lại có thể đối khán với mười vạn đại quân Lương quốc?
Bởi vì Cơ Nguyên Thanh chiếm được một chi Thiết giáp chiến đội có thể lấy một địch trăm, cho dù là những binh sỹ Lương quốc thân thể cường kiện đã quen tác chiến trong giá lạnh cũng không đánh lại chi uy vũ hùng sư này, còn có Thiết giáp đại trận độc môn của bọn họ.
Đến tận đây, sau tám tháng Lương quốc cùng Tấn quốc khai chiến, Lương quốc lần đầu tiên thất lợi.
Mà lần thất lợi này cũng khiến vị Thái tử bị cả Lương quốc tôn sùng bị vây nhốt trong thành, tình cảnh hung hiểm.
Vì vậy, mười vạn đại quân cứ thế bị vây suốt một tháng dài, Cơ Nguyên Thanh đã nhiều lần đến trước tường thành chiêu dụ Ti Tích đầu hàng, thế nhưng trong thành lại không có chút phản ứng nào, Ti Tích lại càng không hề ra mặt. Mà nếu như Cơ Nguyên Thanh phái người đến công phá thành trì, binh sỹ Lương quốc sẽ liều chết chống lại, giống như cơn đói kia không thể làm bọn họ nhục chí, ngược lại còn thêm tràn ngập lực lượng.
Mà Thiết giáp chiến đội cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không dám mạo muội xông vào một tòa thành trì xa lạ, vì vậy sau hơn bốn mươi ngày trôi qua, Cơ Nguyên Thanh cũng không nhịn được hoài nghi ‘Ti Tích liệu có phải đã trốn khỏi tòa thành này’. Tối hôm đó, mạc nghịch chi giao (giao tình trái hẳn với lẽ thường từhai chiến tuyến) của Cơ Nguyên Thanh, tam Hoàng tử Lương quốc, Ti Trừng, cũng gửi tới một phong mật hàm ——
[Đông hàn đã tới, bệnh cũ của Ti Tích sắp tái phát, không thuốc chữa. Lại vây ba ngày, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.]
Tam Hoàng tử từ đô thành xa xôi của Lương quốc, cứ thế đem tin tức liên quan đến sinh tử của nhị ca thân sinh, không chút cố kỵ nói hết cho thủ lĩnh địch quân.
Thấy một màn như vậy, trong lòng khán giả thực sự phức tạo không thôi, bọn họ một bên cảm thấy cực kỳ may mắn, may mắn vì nhân vật chính rốt cục tựa hồ đã có thể thắng, vị Thương Tứ Lương quốc kinh khủng biến thái kia quả nhiên không được yêu thích, một tay khơi mào chiến sự giữa hai nước khiến cho dân chúng lầm than, thủ đoạn huyết tinh, quả thực là nhân vật phản diện ác độc kinh điển nhất rồi. Thế nhưng một mặt khác, bọn họ không được vì người này cảm thấy xót xa.
Ngay cả đứa em trai ruột thịt duy nhất của y cũng không chút cố kỵ muốn đưa y vào chỗ chết.
‘Lại vây ba ngày, hẳn phải chết không thể nghi ngờ’. Những lời này là do đệ đệ của Ti Tích tự mình nói cho thủ lĩnh của địch quân, những lời này chính là đang biểu thị: Chỉ cần thêm ba ngày, người này nhất định phải chết. y chết rồi thiên hạ sẽ chân chính hòa bình, y chết rồi chúng ta mới có thể chân chính tìm được tự do và quang minh.
Nhưng mà, bất luận lý do này có bao nhiêu đường hoàng, khi Ti Trừng làm ra quyết định này có bao nhiêu phần tự nhận là vì sinh linh thiên hạ mới nhắm mắt hạ thủ đi chăng nữa, có lẽ Ti Trừng thật sự không phụ người trong thiên hạ, thế nhưng chung quy đã phụ ca ca của mình. Cho dù người kia có bao nhiêu tàn nhẫn hung ác, cho dù y có bất nhân bất nghĩa đến dường nào, Ti Trừng hắn dựa vào cái gì có thể thoải mái đi làm một Vương gia tiêu dao, thu được mỹ danh ‘Chân quân tử’?
Bởi vì, có một người đứng ở trước mặt hắn, đem hết thảy mọi phong ba đều ngăn trở.
Ti Tích phụ hết người trong thiên hạ, người duy nhất y không phụ lại muốn tự tay mình đưa y vào địa ngục.
Mà lúc Cơ Nguyên Thanh đọc được phong mật hàm này, tâm tình cũng khó thể diễn tả. Bất quá rất nhanh, hắn lại vì hơn vạn tướng sỹ đã hy sinh của Tấn quốc, vì bách tính Chẩn Dương thành vô tội bị tàn sát, lập tức an bày kế hoạch tác chiến cặn kẽ, tiếp tục chuẩn bị lại vây khốn Ti Tích ít nhất thêm ba ngày nữa, khiến y cho dù có tài trí thông thiên cũng phải bệnh chết tại tòa biên thành nho nhỏ kia.
Chỉ là lần này, Ti Tích phảng phất biết được chuyện gì sắp sửa phát sinh. Hừng đông hôm sau, mười vạn Lương quốc bị vây trong thành chen chúc ùa ra, mỗi người đều đói đến chỉ còn da bọc xương, thế nhưng ánh mắt lại dị thường hung tàn, giống như ác quỷ liều mạng đánh về phía quân Tấn quốc không chút phòng bị.
Đồng thời, bốn chi đội ngũ phân biệt từ bốn hướng đột phá vòng vây đào thoát.
Ai cũng không biết Ti Tích rốt cuộc lẫn trốn trong đội ngũ nào, thế nhưng không hiểu vì sao, Cơ Nguyên Thanh lại theo bản năng tự mình dẫn quân đuổi về phía đông, mà đệ đệ của hắn Cơ Nguyên Thắng đuổi về phía tây, hai phương hướng khác đều có đại tướng đảm nhận.
Cuối cùng, khi Cơ Nguyên Thanh suất lĩnh đội quân hơn một nghìn người đuổi theo đội ngũ không đến năm mươi người kia, giống như chợt cảm nhận được cái gọi là định số giữa chốn u minh. Nhân mã hai phe giằng co, người của Cơ Nguyên Thanh đã sớm đem tiểu đội và mã xa của đối phương vây quanh, căn bản là bắt ba ba trong hủ, đơn giản đến cực điểm.
Đại tuyết như lông ngỗng trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, vì áo giáp của Cơ Nguyên Thanh phủ thêm một tầng bạch y.
Cơ Nguyên Thanh kéo ngang trường kiếm, chỉ thẳng về phía mã xa, mở miệng quát: “Ti Tích.”
Ngữ khí của hắn thập phần khẳng định, phảng phất đã nhìn xuyên thấu qua tấm màn che dày nặng kia thấy được người đang ngồi bên trong. Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là một mảnh trầm mặc, đợi qua thêm thời gian một chung trà, có bàn tay thon dài trắng mịn bất chợt lộ ra khỏi màn che, nhẹ nhàng vén lên tấm mành lông cừu kết gấm, để lộ gương mặt tuấn mỹ vô trù.
Khi quay cảnh này, chuyên viên trang điểm còn đặc biệt tạo chút hiệu ứng lên gương mặt của Sở Ngôn.
Ti Tích hiện tại sắc mặt đã trắng gần như tuyết, thế nhưng đôi mắt nhàn nhạt kia lại lấp lánh ánh sáng đến lạ thường, rực rỡ bén nhọn, giống như một mảnh ánh trăng lạnh lùng trong suốt, phản chiếu cảnh tuyết sáng ngời, sạch sẽ cũng tựa trĩ đồng (đứa trẻ nhỏ tuổi ấu trĩ).
Trong sát na Ti Tích xuất hiện trước mặt mọi người, hơn một nghìn danh tướng sỹ Tấn quốc trong lòng run sợ đồng loạt lui về sau một bước, chiến mã cũng cất vó hý dài, e ngại cúi đầu xuống. Cái loại sát khí và huyết tinh dày đặc này tuyệt đối không phải chỉ cần giết qua một hai người là có: Kẻ này, chí ít đã giết qua nghìn vạn nhân mạng!
Thế nhưng, cho dù y đã từng giết qua vô số người, gương mặt tuấn tú nho nhã của y vẫn cứ mỹ lệ ung dung như vậy. Đã từng có người nói, Thái tử Lương quốc Ti Tích bộ dạng còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, ngày hôm sau đầu lưỡi của kẻ đó đã bị cắt đi, thi thể treo trên cổ thụ trước thị tứ, tử trạng vô cùng thê thảm.
Người nọ không nói sai, Ti Tích sở hữu một khuôn mặt so với nữ nhân còn hơn vài phần vũ mị, nhưng trong lòng lại mang theo một trái tim ác độc đến cực cùng.
Cơ Nguyên Thanh hoàn toàn không cách nào hình dung được sự cừu hận trong nội tâm, bởi vì người trước mặt này mà Tấn quốc đã chết ít nhất hơn vạn sinh linh, lại có bao nhiêu người vì vậy mà trôi giạt khắp nơi. Thế nhưng y vẫn giữ nguyên bộ dạng ung dung đạm mạc như trước, không chút hối cải!
Cơ Nguyên Thanh chỉ thẳng trường kiếm: “Ti Tích, ngươi còn gì nói muốn nói!”
Ti Tích ngước mắt nhìn Cơ Nguyên Thanh, không có mở miệng.
Cơ Nguyên Thanh cười lạnh nói: “Phải, ngươi căn bản không còn lời nào để nói! Những người mà ngươi thiếu nợ thực sự quá nhiều, tội nghiệt mà ngươi phải chịu từ lâu đã nhiều như cát dưới đáy sông. Hôm nay, cho dù ngươi có nguyện ý đầu hàng, nguyện ý đình chỉ trận chiến vô vị này, Cơ Nguyên Thanh ta cũng muốn chém ngươi xuống ngựa. Chỉ có như vậy mới không khiến người trong thiên hạ thất vọng!”
“Ta đã nói, ta muốn đầu hàng sao?”
Chỉ một câu như vậy, khiến Cơ Nguyên Thanh sửng sờ tại chỗ.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Ti Tích không hề có một tia sợ hãi, loại trấn định cường đại này khiến Cơ Nguyên Thanh hận đến mức tận cùng. Vì vậy tiếp đó, một nghìn người cùng năm mươi người trực tiếp đối kháng, phảng phất là đứa trẻ muốn chống đối với người trưởng thành, rất nhanh, trước mặt thiếu niên tuấn lãng tú khí kia dọc ngang từng cỗ thi thể —— Thị vệ Lương quốc toàn bộ tử tẫn, chỉ còn một mình Thái tử.
Đến tận lúc này, Ti Tích hơi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn thi thể của đám thủ hạ dưới chân mình, sau đó chậm rãi đứng dậy, bởi vì về phía mã xa đang ngăn phong tuyết kia. Thế nhưng ngay một giây kế tiếp, y kịch liệt ho khan, máu tươi gai mắt từ khóe miệng của y rịn ra, nhỏ lên áo khoác lông cừu trắng hơn cả tuyết.
Ti Tích giơ tay lên, đem vết máu trên khóe môi lau đi, tơ máu vươn dài vạch qua làn da trắng mịn vô cùng chói mắt.
Chỉ thấy y chậm rãi rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Nguyên Thanh đang cao cao ngồi trên chiến mã, mỉm cười, ngữ khí ôn hòa hỏi: “Còn dư lại bảy trăm mười sáu người, ngươi nghĩ cần thời gian uống bao nhiêu chung trà đâu? Cơ Nguyên Thanh?.”
… Vừa dứt lời, bóng tối bỗng nhiên ập xuống.
Tất cả khán giả đều khẩn trương chờ đợi nội dung tiếp theo, chợt nhìn thấy bốn chữ lớn xuất hiện ngay giữa không gian giả lập, bốn chữ đó viết thế này ——
[Nội dung tập sau]
Toàn thể khán giả: “… Báo trước cái quần què!!!”
Trong lúc nhất thời, tiếng mắng và thanh âm tán thưởng tràn ngập toàn bộ Thiên Võng, vừa mới sáng sớm hôm sau #Ti Tích# đã được nâng lên top ba bảng hot search, theo sát với #Thịnh Thế# ở vị trí thứ hai và #Phim mới của An Thiều Dương# ở vị trí quán quân.
Toàn bộ Thiên Võng đều đang nghị luận về nội dung ba tập tối qua của thịnh thế, phần lớn đều quỳ cầu ‘Ti mỹ nhân đừng lãnh cơm hộp(Chỉ nhân vật trong phim chết sớm, diễn viên được lãnh cơm hộp về nhà)’, “Ti mỹ nhân lại yêu ta một lần ” …
Mà trong lúc đó, Sở Ngôn dưới sự dẫn đường của Chu Hòa Huy đã xuất hiện tại một căn cứ điện ảnh cao cấp tại Thủ đô tinh, chuẩn bị thử vai.