Sở Ngôn nguyên bản còn muốn hỏi xem rốt cục đối phương đã chuẩn bị quà gì cho mình, thế nhưng sau khi nghe được lời nói vừa rồi của Hạ Bách Thâm y liền không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy ấm lòng cực độ. Rõ ràng bình thường Sở Ngôn đều là người trực tính, sẽ thẳng thắn đặt vấn đề với đoàn phim, chỉ là hôm nay y chợt nghẹn ngào không thể lên tiếng.
Đợi đến khi bọn họ đứng trước cửa rạp phim tại gia, Hạ Bách Thâm quay đầu nhìn vợ yêu của mình, khóe môi cong cong hỏi: “Em có đoán được là gì không?”
Lúc này Sở Ngôn đã bình phục khỏi tâm tình sung sướng ngọt ngào vừa rồi, nhẹ nhàng nhướn mày nói: “Lẽ nào anh đã mua lại hết tất cả chip phim điện ảnh và truyền hình của suốt một trăm năm gần đây? Sau đó định dùng nó lấy lòng em? Cũng không đúng, nếu quả thực là chip phim suốt một trăm năm thì căn phòng này khẳng định không chứa nổi. Là mười năm sao?”
Cái phỏng đoán này của Sở Ngôn hoàn toàn là nói bữa, bất quá dựa theo suy nghĩ của y, nếu Hạ Bách Thâm đã kéo mình đến trước cửa rạp chiếu phim, như vậy món quà nọ ắt hẳn có liên quan đến giới giải trí.
Dù sao, bất luận y đoán đúng hay sai thì chỉ qua năm phút nữa đã có thể biết được đáp án, vậy nên đoán cái gì cũng không khác biệt lắm, đúng sai cũng không quan hệ gì.
Cái rạp phim tại gia này của Hạ Bách Thâm có diện tích gần 50m2, hai cánh cửa lớn màu đen khép chặt bảo hộ vô số thiết bị trình chiếu hàng đầu ở bên trong.
Hạ Bách Thâm nghe được cái suy đoán không quá để tâm này của Sở Ngôn thì ý cười càng sâu, hỏi: “Không muốn đoán?”
Sở Ngôn cười cong cong đuôi măt,s hỏi ngược lại: “Vừa rồi em đoán đúng không?”
Hạ Bách Thâm nhịn không được cười nhẹ, nói: “Là sai ở một điểm không có khả năng nhất.”
Sở Ngôn bình tĩnh nói: “Anh đã đem tất cả tác phẩm truyền hình và điện ảnh trong suốt nghìn năm nay đều tập hợp lại, đưa cho em coi như của hồi môn.”
Sở Ngôn chỉ thuận miệng nói như vậy.
Những chuyện này đứng nói có bao nhiêu khả năng phát sinh, đó chính là hoàn toàn không thể xảy ra! Bởi vì có rất nhiều tư liệu điện ảnh và truyền hình đã bị cuộc chiến hơn tám trăm năm trước hủy diệt. Khi Sở Ngôn vừa đi tới thế giới này đã từng điều tra qua, số tác phẩm còn xót lại đều được xem như tư liệu quý giá giao cho Hiệp hội điện ảnh cất giấu, cho dù chỉ xem qua một lần cũng phải bảo trì vô cùng nghiêm ngặt.
Bất quá Sở Ngôn thật sự không ngờ được, sau khi nghe cái suy đoán này của y Hạ Bách Thâm cư nhiên hơi híp mắt, vẻ mặt hiện ra nét kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Đoán rất tiếp cận, bất quá… sai mất hai chữ.”
Lông mày của Sở Ngôn nhấc lên, không khỏi sửng sốt: “Rất tiếp cận?”
Lần này Hạ Bách Thâm cũng không trả lời y nữa, anh vươn tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Chỉ nghe ‘ken két’ một tiếng, hai cánh cửa lớn chậm rãi mở tung, dàn đèn cảm ứng cũng nhanh chóng bật sáng, các thiết bị trong rạp phim tại gia này bắt đầu không ngừng vận chuyển phát ra thanh âm máy móc nho nhỏ.
Tình huống trc mắt hoàn toàn không khác với mỗi lần Sở Ngôn đến đây xem chiếu phim, y cũng không quá chú ý, chỉ cùng Hạ Bách Thâm bước vào bên trong.
Chợt nghe tiếng đóng cửa sau lưng, Sở Ngôn hoang mang cau mày, nhìn về người đàn ông bên cạnh: “Lại là trống rỗng? Em cứ nghĩ anh đã bố trí gì đó rất đặc biệt bên trong để cho em một bất ngờ, không đoán được vậy mà không có chút thay đổi gì? Đúng là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều mà. Thâm Thâm, đợi đến ngày mai khi em chuẩn bị quà cho anh, anh cũng đừng hy vọng quá lớn, bằng không….”
Bất chợt! Tiếng nói của thanh niên chững lại.
Từ trong hệ thống loa truyền đến một giai điệu dìu dặt chậm rãi, giọng nữ trầm thấp khàn khàn ngâm xướng, giống như thoắt cái bọn họ đã bị đưa về một quán bar cổ điển uống loại rượu cocktail cay nồng nhất, nghe khúc nhạc si tình nhất, tận hưởng thanh âm đau thương nhất, mỗi một note nhạc vang lên đều đong đầy cay chua ngọt đắng, đủ cho bất luận bất kỳ ai đều vì vậy trầm ngâm.
Sở Ngôn thoáng cái tợn to mắt, đồng tử dần dao động, trong mắt lần lượt hiện lên cảm xúc không dám tin tưởng, vô cùng khiếp sợ nhìn người bên cạnh. Lúc này, ở trước mặt y, một bóng đèn chiếu điện ảnh kiểu cổ bật sáng, phát ra hình ảnh lay động trên phông màn.
Ngón tay Sở Ngôn run nhè nhẹ, đồng tử cũng dần co chặt, cổ họng tắc nghẹn không nói được lời nào.
Ngay khi ấy, ca sỹ nữ chợt ngân vang lời ca.
/Ở ngã rẽ tiếp theo, chúng ta có còn gặp lại nhau hay không./
/Chúng ta đã hứa cùng nhau già đi nhìn nhau bạc đầu, nhưng lời hứa đó giờ lại thực hiện cùng một người khác./
Mỗi một ca từ của bài hát này Sở Ngôn đều có thể ngâm nga ra được, thậm chí lại có thể đem giai điệu lặp đi lặp lại hàng nghìn lần trong đầu không sai một âm.
Gò má tuấn tú từ sớm đã hiện lên nét hoài niệm, bi thương, thống khổ, hồi ức pha trộn vào nhau, mãi đến cuối cùng Sở Ngôn chỉ cảm thấy viên mắt mình có chút ướt át, y ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, chợt nghe phía sau vang lên một câu nói, là dùng ngữ điệu quen thuộc nhất đọc ra lời thoại thâm tình sâu nặng ấy ——
/Kỳ thực từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô gái này, tôi đã biết mình yêu rồi./
Hạ Bách Thâm vươn tay dịu dàng lau qua gương mặt người yêu, lúc này Sở Ngôn mới phát hiện mình không biết đã khóc tự lúc nào.
Đến hiện tại, thân thể Sở Ngôn vẫn còn cứng đờ trước sau không dám xoay người, thế nhưng Hạ Bách Thâm lại ôm ngang hông cậu, kéo cậu nhìn về phía màn hình lớn.
Cái chip phim lần này anh thuê từ Hiệp hội giải trí tinh tế chính là 《Năm ấy》.
Hơn một nghìn năm trước, đây là bộ phim đầu tiên của Hoa quốc thành công tiến vào Hollywood, nhận được tượng vàng ‘Phim điện ảnh xuất sắc nhất’, khiến thế giới chân chính nhận ra sự quật khởi trong công nghiệp giải trí của quốc gia phương đông này,cũng nhìn thấy một ngôi sao mới sáng chói trên bầu trời nghệ thuật.
Bộ phim này thành công đưa nam chính năm ấy chỉ vừa 24 tuổi đoạt giải ‘Nam chính xuất sắc nhất’ của Oscar, nhân vật Dung Sanh của y đã khiến tất cả mọi người trên thế giới bị chinh phục, kềm lòng không được vì phần si tình vĩnh hằng của đối phương dâng ra những giọt nước mắt cảm động và chúc phúc.
Khi đó, ngôi sao trẻ của Hoa quốc ấy chân chính là tồn tại nổi bật nhất trên toàn thế giới.
Bề ngoài đẹp trai phong độ cùng diễn xuất ưu tú hàng đầu, khí chất của y xuất chúng lại cao quý ưu nhã, ngôn ngữ bặt thiệp hài hước, tính cách hào phóng lạc quan, là tình nhân trong mộng của rất nhiều người.
Tên của y là Sở Ngôn.
Giữa lúc huy hoàng nhất của sự nghiệp, y vì một hồi tai nạn giao thông mà qua đời, sau đó các fans điện ảnh đã không ngừng ghi khắc và tiếc thương ngày mất của y suốt năm thập kỷ liên tục.
Bởi vì là tư liệu điện ảnh của nghìn năm trước, vậy nên bộ phim này cũng không đủ điều kiện trình chiếu theo công nghệ 3D giả lập, chỉ có thể chiếu lên màn hình phẳng.
Khi nhìn lên màn hình, Sở Ngôn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đến tận cốt tủy đang nhoẻn nụ cười quen thuộc, nói những lời quen thuộc, làm ra những động tác quen thuộc, sau đó chính là một đoạn cốt truyện thiêu thân lao đầu vào lửa, vì ái tình không màng sống chết.
Những suy nghĩ trong lòng Sở Ngôn lúc này thật sự quá nhiều, y cũng không biết mình nên hồi ức càng nhiều hay kích động càng nhiều.
Y chưa bao giờ ngờ đến có một ngày mình sẽ được xem lại bộ phim này, nhìn lại bản thân từ nghìn năm trước.
“Anh thích người này.”
Một giọng nói trầm thấp từ tính bỗng nhiên vang lên khiến Sở Ngôn thoáng ngẩng ra.
“Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, anh đã biết mình thích người này.”
Cánh tay choàng qua eo y ngay lúc này nóng bỏng như bàn ủi, khiến thân thể Sở Ngôn nhẹ run lên không biết nên đáp lại ra sao.
“Anh thích mắt của người đó, thích môi của người đó, thích mỗi một nụ cười ngượng ngùng và mỗi giọt nước mắt thương tâm của người đó. Bộ phim này là tác phẩm duy nhất còn lưu giữ được của người ấy, người ấy rất tài giỏi, tại thời điểm một nghìn năm trước lại có thể thu được vinh dự cao như vậy, anh không thể tưởng tượng nổi người nọ rốt cục đã âm thầm bỏ ra bao nhiêu công sức.”
Nói đến đây, thanh âm của Hạ Bách Thâm chợt ngừng lại, anh chậm rãi cúi đầu nhẹ nâng cằm vợ yêu lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngôn Ngôn, anh có thể biết người đó đã bỏ ra bao nhiêu công sức không?”
Cho dù có ngôn ngữ phong phú đến thế nào đi nữa cũng không thể hình dung ái tình tại giờ khắc này của y, Sở Ngôn không nhịn được khẽ nhếch khóe môi, tuy rằng viền mắt còn chút ướt át, thế nhưng vừa nhìn đến cái hình ảnh quen thuộc đã từng là bản thân kia, đến cuối cùng y chỉ trấn định cười cười, nói: “Thật sự hiếu kỳ như vậy?”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Sở Ngôn nhướn cao lông mày, kéo Hạ Bách Thâm đến trước mặt mình.
Sở Ngôn nói: “Người đó đó không muốn nói cho anh biết mình đã từng bỏ ra nhiều ít, thế nhưng anh nên biết rằng người cùng anh kết hôn hiện tại cũng chính là kẻ ngốc đã từng nỗ lực rất nhiều nhưng lại bị đám người không liên quan hiểu nhầm thành thiên tài diễn xuất kia.”
Hạ Bách Thâm bất mãn nhíu mày: “Anh không cho em gọi người đó là ‘tên ngốc’.”
Sở Ngôn thoáng cái bị chọc cười: “Vì sao em không thể gọi người đó là ‘tên ngốc’?”
Trong ánh mắt sâu thẳm thâm thúy mang theo nét cười, Hạ Bách Thâm không chút dấu hiệu kéo khóe môi mỏng, hai tay siết chặt eo vợ, thành thật xác định, gằn từng chữ nói: “Bởi vì, người đó là người yêu của anh.”
Lời nói vừa dứt, tiếp theo là một nụ hôn cực nóng.
Sở Ngôn ngẩng đầu nhiệt tình đáp lại, hơi thở lãng mạn kiều diễm nháy mắt lan tràn. Trong rạp phim tư nhân rộng lớn này, một đôi chồng chồng mới cuối đang điên cuồng hôn môi tình yêu duy nhất trong cả cuộc đời mình. Người đàn ông vươn lưỡi xộc vào khoang miệng thanh niên thám hiểm, cắn nhẹ lên bờ môi căng mọng khiến đối phương phát ra tiếng than nhẹ gợi cảm.
Ôm sát lấy nhau, kề cận đến không còn khoảng cách, tiếng tim đập của hai người vào giờ khắc này đã xảy ra sự cộng minh.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Chỉ bạc mập mờ rơi xuống khóe môi, tiếng nước bọt kích thích quanh quẩn giữa rạp phim. Hạ Bách Thâm vươn tay giữ gáy của Sở Ngôn không để đối phương có cơ hội chạy trốn, mà Sở Ngôn cũng không hề yếu kém làm sâu hơn nụ hôn này, dùng hết tất cả sự điên cuồng biểu hiện ái tình không thể nói nên lời trong tim.
Sau đêm nay, người yêu của y đã hoàn toàn tiếp nhận y.
Bất luận y của quá khứ hay y của hiện tại đều đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện ra trước mặt người đàn ông này.
Tình yêu của bọn họ đã vượt qua giới hạn nghìn năm, vào giờ khắc đó đong đầy trọn vẹn.
Đợi đến khi nụ hôn đắm say kết thúc, Sở Ngôn và Hạ Bách Thâm cùng ngồi trên salon xem bộ phim 《Năm ấy》
Trong phim này có hai cảnh nóng chừng mực lớn, vóc dáng thon dài cao ngất của thanh niên khiến Hạ Bách Thâm hơi híp mắt, một lớp cơ thịt mỏng bao phủ khắp thân thể trẻ trung gợi gảm. Hạ Bách Thâm chưa bao giờ thấy biết ơn người yêu đã từng quay loại phim táo bạo đến thế như lúc này, khiến anh vừa xem một chút liền không khỏi có hơi xao động.
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng nắm tay Sở Ngôn, hỏi: “Súng thật đạn thật?”
Sở Ngôn đầu tiên là sửng sốt, sau một hồi mới hiểu ý đối phương: “Người diễn cùng em lúc đó là diễn viên quốc tế, đã có bạn trai, dù em muốn đối phương cũng không muốn.”
Hạ Bách Thâm nghe vậy mới yên lòng, tiếp tục an ổn thưởng thức dáng người thanh niên nhà mình.
Ừ, cơ thể thật tốt, không cơ bắp như người phương tây, có một loại mỹ cảm nội liễm.
Ừ, mắt cũng thật đẹp, đuôi mắt hơi dài, lúc mỉm cười độ cong đặc biệt vừa vặn.
…
Đợi đến khi bộ phim kết thúc, nhạc cuối phim vang lên, Hạ Bách Thâm liền hơi nghiêng người hôn lên mắt Sở Ngôn.
Sở Ngôn cười nhẹ nói: “Làm gì vậy, thật ngứa quá mà.”
Hạ Bách Thâm liền thấp giọng nói: “Ngôn Ngôn, có anh ở đây rồi, người phụ nữ kia có thích em hay không cũng không sao hết, đừng để ý đến cô ta.”
Sở Ngôn: “…”
Người này rốt cục có xem phim không đó!
Mặc cho Sở Ngôn có bao nhiêu cạn lời, nụ hôn tiếp theo cũng rừng rực kéo đến như mồi lửa, đem cả căn phòng đều đốt cháy rừng rực. Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng dễ nghe của thanh niên và tiếng thở hỗn loạn của người đàn ông quấn quanh với nhau tạo thành giai điệu đẹp nhất trên thế gian.
Sau lần cao trào đầu tiên, người đàn ông ôm chặt thân thể thanh niên, giơ tay lên nhấn nút. Ngay lập tức cả trần nhà nháy mắt bị thay thành lớp thủy tinh một chiều, ánh trăng sáng ngời xuyên qua thủy tinh chiếu một lớp ánh sáng trắng mờ xuống đất, rọi vào đôi mắt sáng ngời của thanh niên khiến chúng rạng rỡ như đá quý.
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng cúi người, hôn lên đôi mắt trong vắt nọ.
Sở Ngôn hơi hai mắt nhắm nghiền, khàn tiếng nói: “Đừng làm càng.”
Người đàn ông cười nhẹ một chút: “Đêm tân hôn, để anh làm càng chút đi mà!”
Sở Ngôn nghư vậy liền bất mãn hỏi: “Vậy anh vì sao không để em làm càng?”
Hạ Bách Thâm giả vờ kinh ngạc nhướn mày, sau đó nhân dịp thanh niên còn chưa phản ứng kịp bỗng nhiên tiến vào nơi ướt át nọ. Sở Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn, gương mặt nhất thời đỏ rực, chỉ nghe thanh âm trầm thấp khàn khàn của người đàn ông nọ vang lên: “Ngôn Ngôn, lẽ nào nãy giờ em không phải đều đang làm càng với anh sao?”
Vừa dứt lời, chính là một trận động tác như giông bão.
Dưới ánh trăng, Sở Ngôn gắt gao siết lấy lưng của người đàn ông nọ, căm giận bất bình cắn vai đối phương giống như đang phát tiết bất mãn. Thế nhưng về sau y vẫn là không nhịn được thả lỏng răng, đại não bị khoái cảm tập kích khiến y bất giác phát ra thanh âm kiều mỵ.
Đêm tân hôn, lại thêm một phần của hồi môn lớn như vậy, làm sao có thể bình đạm vượt qua ♂ như ngày thường chứ?
Nhất định phải đa ♂ dạng ♂ phong ♂ phú nha!
… Ừ, rất nhiều tư thế trước kia không nghĩ có thể làm được hiện tại cũng có thể… khụ khụ khụ.
Tối đó dù sao cũng là ngày đại hỷ, Sở Ngôn bị sự vui sướng làm cho đầu óc mụ mị, vậy mà vui vẻ phối hợp người đàn ông nọ làm ra rất nhiều động tác cho tới hiện tại cũng chưa từng nghĩ đến. Đợi đến sáng hôm sau, khi Sở Ngôn cả người đau đớn thức dậy lập tức vươn tay tát lên mặt người đàn ông còn đang ngủ say khì khì bên cạnh.
Nói là tát chứ thật ra cũng không dùng được bao nhiêu lực, thứ nhất là lúc này Sở Ngôn cũng chẳng còn hơi sức nào, thứ hai y cũng luyến tiếc ưu điểm duy nhất của người đàn ông này —— không sai, chính là mặt—— không nỡ hoàn toàn hủy hoại nó.
Hạ Bách Thâm khẽ chau mày, lo lắng tỉnh lại. Khi vừa nhìn rõ được cảnh tượng trước mặt liền thấy vợ yêu nhà ình khẽ nhếch khóe môi cười lạnh, híp mắt nhìn mình chằm, lỗ mũi hừ nhẹ hai tiếng, ngữ điệu không vui hỏi: “Hạ Bách Thâm, anh nói cho em nghe xem, anh làm sao tìm được bộ phim kia?”
Hạ Bách Thâm trong lòng căng thẳng, không hiểu thế nào lại có dự cảm không may, theo bản năng trả lời: “Trùng hợp.”
Sở Ngôn: “…”
Anh đang gạt đứa trẻ ba tuổi sao!
“Anh có nói hay không?”
“Trùng hợp.”
“Anh rốt cục có nói hay không!”
“… Trùng hợp..”
“Anh rốt cục có chịu nói hay không!”
“…”
Vì sao luôn cảm thấy nếu nói ra sẽ phát sinh chuyện kinh khủng gì đó. Lẽ nào… là ảo giác sao?
Sáng sớm rực rỡ, một tay Hạ tiên sinh ôm lấy eo vợ mình, bắt đầu nghênh đón ngày mới tràn ngập nước sôi lửa bỏng.