Hạ thị phải mở một cuộc họp online, vậy nên lúc nãy Hạ Bách Thâm rời khỏi thư viện vào phòng làm việc, đến giờ mới trở về.
Hạ Bách Thâm khom người ngồi xuống trước mặt Sở Ngôn, cầm quyển sách dày như viên gạch kia lên cất lại vào giá, nói: “Hiện tại đã là 0 giờ, em nếu còn không đi ngủ ngày mai sẽ dậy trễ, sau đó không kịp ăn sáng.”
Mặc dù là chiến sỹ thi đua trong công việc, lúc đi đóng phim Sở Ngôn cũng thường xuyên thức suốt đêm, mỗi ngày hầu như chỉ ngủ 5-6h đã phải rời giường, thế nhưng mỗi khi được nghỉ phép thì người bạn nhỏ này đều đặc biệt thích ngủ nướng, nếu tối đêm trước vào giường trễ thì sáng hôm sau không tới giữa trưa sẽ không chịu thức, thậm chí có thể ngủ đến tận buổi chiều mới tỉnh lại!
Sở Ngôn nghe vậy liền hừ nhẹ qua lỗ mũi, mắt phượng hơi nhướn lên, nói: “Ngủ thêm một lát thôi cũng không được?”
Hạ Bách Thâm rũ mắt: “Thế nhưng như vậy em sẽ không kịp ăn sáng.”
Trong mũi tràn vào hương mực nhàn nhạt, khóe miệng thanh niên khẽ cong: “Vậy em liền không ăn sáng.”
“Không tốt cho sức khỏe.” Lời nói vừa dứt, gương mặt sắc nét của người đàn ông lại lộ ra biểu tình tiếc nuối thở dài: “Hơn nữa đây chính là cháo do anh nấu, bánh mỳ anh tự tay nướng, vô giá, em không ăn sẽ rất hối tiếc.”
Sở Ngôn vươn tay đẩy gương mặt đang sáp lại gần của đối phương ra, cười mắng: “Đúng là không biết xấu hổ đến cực điểm rồi.”
Hai người lại tùy tiện tán gẫu một chút, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng rọi qua mái nhà, Hạ Bách Thâm nói chút chuyện vừa xảy ra gần đây trong công việc, Sở Ngôn cũng kể lại nội dung trong quyển sách hôm nay mình đọc. Đợi nói xong, Hạ Bách Thâm chợt cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Kỳ nghỉ của em còn bao lâu?”
Sở Ngôn bình tĩnh trả lời: “Còn phải xem có nhận được vai hay không đã, nếu như thành công thì không lâu nữa phải gia nhập đoàn phim. Nếu như thất bại vậy có thể nghỉ nửa tháng, sau đó phải đi theo đoàn phim 《Hắc ám tập kích》 làm tuyên truyền.”
Lông mày tuấn dật của Hạ Bách Thâm hơi nhíu lại, không vui nói: “Phần diễn của em trong bộ phim này được bao nhiêu chứ, còn phải đi theo làm tuyên truyền?”
Sở Ngôn cười phì một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Anh biết cái gì, lần này cũng nhờ chị An hỗ trợ em mới có thể tham gia họp báo tuyên truyền của 《Hắc ám tập kích》. Bộ phim này rất hot, cũng có rất nhiều người mong đợi, em dám nói nó sẽ là quán quân phòng vé năm nay tại Hoa quốc, thậm chí có thể là trên toàn tinh hệ. Em có thể tham gia tuyên truyền cùng đoàn phim là cơ hội chị An ưu ái, anh hiểu hay không chứ?”
Hạ Bách Thâm choàng tay qua eo người yêu, môi mỏng mím lại: “Không hiểu, anh chỉ biết em lại không có thời gian nghỉ ngơi.”
Sở Ngôn phất phất tay: “Từ đây đến lúc bộ phim tuyên truyền còn tận nửa tháng, em không phải có thể nghỉ ngơi rất lâu sao?”
“Nhưng em sắp phải tiến vào đoàn phim rồi.”
Sở Ngôn dở khóc dở cười nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của người bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Nếu như e mỗi ngày đều nghỉ ngơi fans sẽ nhanh chóng quên em là ai mất…” Thanh âm hơi ngừng, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp phút chốc trợn to, Sở Ngôn ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, qua hồi lâu mới nhíu mày hỏi: “Em nhận được vai rồi?”
Hạ Bách Thâm nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, đã xác định.”
Sở Ngôn dùng ánh mắt hoài nghi quan sát người đàn ông bên cạnh một vòng, nói: “Làm sao anh biết?”
Hạ Bách Thâm nói rất đương nhiên: “Phim là do anh đầu tư, anh không biết thì ai biết?”
Đôi mắt trong suốt sáng ngời của thanh niên lóe ra ánh sáng phức tạp, đợi qua hồi lâu Sở Ngôn mới hít sâu một hơi, cũng vươn tay choàng qua vòng eo rắn chắc của Hạ Bách Thâm, buồn cười nhìn đối phương, nói: “Ừ, em tin anh.”
Lần này đến phiên Hạ Bách Thâm kinh ngạc: “Em không nghĩ anh trực tiếp điều em làm nam chính?”
“Tuy rằng trong buổi thử vai em không có nhiều cơ hội tiếp xúc với đạo diễn lắm, thế nhưng em cho rằng… ” Sở Ngôn bình tĩnh nở nụ cười, “Với tính cách của vị đạo diễn này, không có khả năng tiếp thu việc nhà đầu tư ấn định diễn viên. Hơn nữa anh Chu trước đó cũng đã nói, lần này Thiên Thịnh mời Sở Tiêu Khanh đến quay phim chứ không phải Sở Tiêu Khanh tìm Thiên Thịnh đầu tư. Anh đừng nói với em, dưới tình huống này anh còn có thể khiến vị đại đạo diễn kia vì anh thay đổi quyết định?”
Đôi mắt thâm thúy đen kịt hiện lên ý cười, trong lòng Hạ Bách Thâm cực kỳ đắc ý bởi vì người yêu của mình vô cùng biết phân nặng nhẹ, thông minh cơ trí, thoáng cái liền có thể phân tích được điểm mấu chốt của sự việc. Thế nhưng bề ngoài anh lại giả vờ thất vọng, nặng nề thở dài nói: “Vậy nên, người em tin tưởng là Sở Tiêu Khanh chứ không phải anh?”
Sở Ngôn cho cái người không biết xấu hổ này một cái tát ôn nhu: “Anh đừng giả vờ nữa.”
Thanh niên tuấn tú xinh đẹp và người đàn ông cao ráo khoanh chân ngồi sát biên giới cầu thang nhẹ giọng thì thầm, phủ lên một tầng ánh trăng nhu hòa và mùi giấy mực như có như không. Cảnh tượng này vừa tốt đẹp lại dịu dàng, nhìn từ xa hệt như một bức họa ấm áp.
Qua một chốc, người đàn ông hơi cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của thanh niên, dưới ánh trăng lưu luyến mềm mại như vậy, Sở Ngôn nhẹ nhàng đáp lại, đuôi mắt nhịn không được ý cười cong cong.
Nụ hôn này không có quá nhiều cường ngạnh bá đạo, cũng không có quá nhiều tình dục kịch liệt, hai người chỉ là nhẹ nhàng chậm chạp triền miên hôn nhau, không tiếng động biểu thị tình yêu của mình dành cho đối phương.
Đương nhiên, đến cuối cùng nhất định vẫn kéo ra một chút vấn đề ♂ ♂.
Bàn tay của người đàn ông nào đó lần vào vạt áo của thanh niên tìm kiếm, còn chưa chạm vào làn da mềm mại kia đã bị Sở Ngôn bắt lại. Hạ Bách Thâm lạnh nhạt ngược mắt, hoàn toàn không có sự thẹn thùng bị bắt tại trận khi sỗ sàng, Sở Ngôn cũng bình thản nói: “Em không muốn làm ở đây.”
Cảm giác lần trước làm trong thư viện Sở Ngôn đến nay vẫn nhớ rõ, tuy rằng quá trình vô cùng tốt đẹp, có loại kích thích bị tri thức bao phủ. Thế nhưng sau đó, mỗi khi Sở Ngôn trở về thư viện đọc sách luôn không nhịn được nhớ về tình cảnh khi ấy, suốt cả mấy ngày đều không đọc vào một chữ.
Chỉ là lời này vào tay đối phương lại biến thành: Làm ở đây không thú vị, đổi chỗ.
Hạ Bách Thâm thức thời gật đầu, đồng ý nói: “Quả thực nên đổi chỗ khác.” Cứ mãi làm ở một chỗ cũng không có gì hứng khởi.
Vừa dứt lời, ngay lúc Sở Ngôn còn chưa kịp lấy lại tinh thần Hạ Bách Thâm đã ôm ngang y lên. Sở Ngôn kinh hô một tiếng, theo bản năng quàng tay qua cổ đối phương tránh cho bản thân ngã xuống, đợi khi khống chế được thăng bằng liền bắt đầu mắng: “Em không thích tư thế ôm công chúa này, anh đặt em xuống, em phải ôm anh!”
Hạ Bách Thâm không quá để ý nhún vai, đặt thanh niên xuống, sau đó mặc cho đối phương dùng tư thế ôm công chúa nhấc mình lên.
Sở Ngôn cho tới bây giờ cũng không ngờ được, người đàn ông này nhìn qua cũng không nặng thế nhưng ôm lên lại vô cùng có phân lượng. Y cố hết sức ôm Hạ Bách Thâm đi được vài mét, cuối cùng thực sự không chịu được nữa vội vàng thả người xuống, còn gắt gỏng hỏi: “Anh rốt cục nặng bao nhiêu?!”
Hạ Bách Thâm cười nhạt nói: “Bởi vì tương đối cao nên trọng lượng cũng sẽ tăng lên một ít. Ngôn Ngôn, em cứ để anh ôm em có được không.”
Nói xong, Hạ Bách Thâm lại đem vợ yêu của mình ôm ngang lên, lần này anh không lại để ý tới lời lẽ oán trách của đối phương nữa, trực tiếp đưa người vào phòng tắm. Ngoài miệng nói “Ngoan, anh giúp em tắm rửa “, tay vừa xả nước bồn tắm vừa tưởng tượng đến những việc có thể làm trong làn nước.
Hiệu quả tiếng vang của phòng tắm càng khiến thanh âm rên rỉ của thiếu niên càng thêm gợi cảm, bởi vì hơi nước ấm áp, đợi tắm xong lần ♂ này hai gò má Sở Ngôn từ lâu đỏ bừng, thân thể cũng thư thái đến không muốn cử động một đầu ngón tay.
Qua vài lần tiếp xúc, bọn họ đã quen với thân thể của đối phương, Hạ Bách Thâm biết rõ phải làm thế nào mới có thể khiến thanh niên này thần phục trước khoái cảm, không lại suy nghĩ mấy chuyện lật kèo gì đó. Mà Sở Ngôn cũng biết nhược điểm của người đàn ông này ở đâu, phải làm sao mới khiến đối phương bị chính mình chinh phục.
Sở Ngôn hoàn toàn không rõ cái gì gọi là độ tương xứng gene, thế nhưng y lại cảm thấy mình và người đàn ông này, trên cả phương diện tinh thần và thể xác từ lâu đã chân chính nước sữa giao hòa. Hơn nữa từ sau lần ân ái thứ ba, Sở Ngôn cũng rất ít cảm thấy thân thể không khỏe, trái lại sau khi làm xong ngủ một giấc thức dậy càng thêm tinh thàn sảng khoái, mà Hạ Bách Thâm thỉnh thoảng còn sẽ mệt mỏi đôi chút.
Giống như lần này, lúc Sở Ngôn thức dậy hoàn toàn không cảm thấy chút uể oải vì phải thức đêm làm ♂ gì đó, mà người đàn ông đã tuyên bố “Anh sẽ làm điểm tâm cho em” vẫn đang nặng nề ngủ say, không có dấu hiệu gì muốn rời giường.
Nấu bữa sáng xong, Sở Ngôn đánh thức đối phương dậy, hai người cùng nhau ăn cơm.
Đợi đến trưa, Sở Ngôn nhận được điện thoại của Chu Hòa Huy, cho dù cách một tầng màn hình giả lập, Chu Hòa Huy cũng không ức chế được sự kích động của bản thân, anh hưng phấn báo cho Sở Ngôn: “Thử vai thành công, Tiểu Ngôn, nhân vật Lê Việt này là của cậu!”
Cho dù anh rất có lòng tin với Sở Ngôn, thế nhưng khi thực sự nghe được tin này Chu Hòa Huy vẫn là có chút không dám tin tưởng. Dù sao kết quả này cũng đồng nghĩa với việc Sở Ngôn đã đánh bại Trịnh Vi Hiên, vượt trên Liễu Hàng, chiến thắng Triệu Hồng, thậm chí lấn lướt Cố Trầm Trạch!
Một diễn viên tuyến đầu cư nhiên hạ đo ván cả nhóm diễn viên tiêu biểu, thậm chí còn vượt qua Cố Trầm Trạch! Đây quả thực là một kỳ tích!
Thế nhưng đối với sự kiện này Chu Hòa Huy cũng rất tinh tế an ủi: “Tiểu Ngôn, anh tin rằng lần này cậu nhận được vai diễn là nhờ vào thực lực. Cho dù bộ phim này không phải do Thiên Thịnh đầu tư kết quả cũng không thay đổi, cậu không cần quá để tâm phương diện đó.”
Sở Ngôn nghe vậy lại nhịn không được nói: “Anh Chu, em chưa từng nghĩ qua vấn đề này.”
Chu Hòa Huy kinh ngạc nói: “Cậu thật sự chưa từng nghĩ tới sao?”
Sở Ngôn trấn định ung dung lên tiếng: “Em tin tưởng Hạ Bách Thâm.”
Chỉ một câu đơn giản như vậy đã biểu lộ trọn vẹn sự tin tưởng đối với bạn đời của mình. Một Sở Ngôn như thế khiến Chu Hòa Huy cũng không khỏi sửng sờ, qua hồi lâu mới gật đầu, nói: “Được, vậy ba ngày nữa anh đón em đến đoàn phim, sau khi chào hỏi xong liền chính thức gia nhập. Phía đoàn phim đã gửi kịch bản hoàn chỉnh cho anh, anh sẽ lập tức gửi cho cậu, hai hôm nay nhất định phải nghiên cứu cho kỹ, đọc thêm vài lần.”
Sở Ngôn nhất nhất gật đầu.
Chu Hòa Huy đem tất cả những việc có thể dặn dò đều dặn lại hết một lần, sau đó mới cúp điện thoại. Mà trước khi thật sự cúp máy anh vẫn không nén được nói ra một ít ngôn ngữ kích động khiến Sở Ngôn có chút dở khóc dở cười.
Đợi sau khi cú điện thoại này kết thúc, màn hình còn chưa triệt để tối đi Sở Ngôn lại nhận được một cuộc gọi khác. Sở Ngôn hơi giật mình, đợi khi nhìn rõ người gọi tới là ai liền hơi nhếch khóe miệng, nhấn nút trả lời: “Có người giống như đã rất lâu chưa từng chủ động liên lạc với tôi, nói một chút xem, là chuyện gì có thể khiến diễn viên chuyên nhận vai phản diện của chúng ta, quý ngài Tiểu Bạch kềm chế không gọi cho tôi?”