‘Star light’ cũng chính là bộ sưu tập chủ lực năm nay của ‘Hào quang tinh tú’, nguyên liệu được dùng là một loại bảo thạch trân quý khai thác từ tinh cầu xa xôi —— ngân thạch. Lúc nhận được bảng hợp đồng đại diện này, Chu Hòa Huy còn cố ý mua cho Sở Ngôn một chiếc nhẫn ngân thạch, đương nhiên là dùng tài khoản của y khiến Sở Ngôn xót ruột không thôi. Nguyên nhân cũng không ngoài, loại đá quý này thật sự quá đắt!
Trên chiếc nhẫn này chỉ cẩn một viên ngân thạch nho nhỏ không quá hạt gạo, thế nhưng lại có giá đến gần cả triệu tinh tệ. Dưới ánh đèn chiếu rọi, viên ngân thạch kia phảng phất trở thành một bọt nước trong suốt, bất quá xung quanh lại có một vầng sáng màu bạc nhẹ nhàng trôi nổi, ở mỗi góc độ lại có thể thấy được sự khúc xạ ánh sáng bất đồng, lấp lánh hệt như sao trời.
Thứ này phải nói là đắt hơn kim cương ở nghìn năm trước vô số lần, bất quá lúc này Sở Ngôn quả thực cũng cần mua một ít châu báu đắt giá dát lên người, dù sao cái kim cài áo lần trước y đeo khi đi tham gia lễ trao giải vẫn là do Chu Hòa Huy mượn tới…
Khụ, vậy nên mới nói phải mua một ít trang sức căng thể diện nha!
Sau khi Sở Ngôn mua chiếc nhẫn ngân thạch kia liền cầm lên quan sát tỉ mỉ hồi lâu, coi như có lý giải đại khái với tính chất của loại đá quý mà lần này mình làm đại diện. Sau đó y nhận được catalog của ‘Star light’ từ chỗ Chu Hòa Huy, đối với ý tưởng của bộ sưu tập này càng thêm khắc sâu hiểu rõ.
Làm một nam minh tinh, trở thành đại diện cho nhãn hàng trang sức đối với Sở Ngôn mà nói là khiêu chiến không nhỏ. Thế nhưng, cho dù không thể thực sự khoác dây chuyền lên cổ, đeo nhẫn của nữ lên ngón tay cũng không đại biểu y không thể làm đại diện cho một dòng trang sức nữ.
Nhìn khắp cả tinh hệ, có không ít nam minh tinh làm đại diện cho mỹ phẩm dưỡng da của nữ giới, cũng có nữ minh tinh làm đại diện cho tây trang nam giới. Muốn biểu hiện được sản phẩm phải dựa vào bản thân ngôi sao, không phải nói sản phẩm này dùng có bao nhiêu tốt, bao nhiêu thời thượng mà phải biểu hiện được nội hàm và khí chất của sản phẩm —— đây cũng chính là lý do vì sao ‘Hào quang tinh tú’ chọn Sở Ngôn làm người đại diện.
Bộ phim 《Tinh quang 》 này đã mang đến thành tích và danh tiếng cực cao cho cả bốn diễn viên, xếp hạng của Đinh Thịnh trên ‘Hoa tinh rực rỡ’ được đề cao không ít, mà Lâm Phỉ cũng mượn lực bước vào hàng ngũ nghệ sỹ tuyến đầu. Sở Ngôn và Bạch Kỳ Nhiên đều nhờ vào bộ phim này đồng loạt đề thăng, trở thành hai người xếp ngay dưới những nghệ sỹ tiêu biểu của giới giải trí Hoa quốc.
Hơn nữa, nhân vật Tô Ngọc Quang kia quả thực khiến người ta động lòng.
Cũng giống như nội hàm của bộ sưu tập ‘Star light’ này vậy, đó chính là sự tượng trưng cho tình yêu thuần khiến và nỗ lực vô tư. ‘Star light’ chính là một mảnh sao trời mà người yêu dâng tặng, tượng trưng tôi có thể đem ngôi sao trên trời hái xuống tặng em, tặng cho tình yêu đẹp đẽ của chúng ta.
Nếu không phải nhân vật Tô Ngọc Quang này quá phù hợp nội hàm của ‘Star light’, chỉ sợ thân là một trong bốn nhãn hiệu xa xỉ đứng đầu Hoa quốc, ‘Hào quang tinh tú’ còn không tình nguyện mời Sở Ngôn làm đại diện cho sản phẩm của bọn họ, dù sao những người đại diện trước kia bọn họ lựa chọn đều là nghệ sỹ tiêu biểu.
Sau khi Sở Ngôn tiếp nhận được hợp đồng ‘Star light’, Chu Hòa Huy rất nhanh bàn bạc xong với người phụ trách bên kia, định ra các loại poster và clip quảng cáo Sở Ngôn cần quay chụp, cùng với những lưu ý cần phối hợp để làm tuyên truyền cho bộ sưu tập này. Cùng lúc đó, ‘Hào quang tinh tú’ ngoại trừ sẽ tiến hành trả thù lao theo thỏa thuận cho Sở Ngôn, còn có thể cung cấp cho y một ít tài nguyên tuyên truyền phi thường ưu việt.
Đại diện thương hiệu là một chuyện hai bên cùng có lợi, nhất là khi hợp tác với những nhãn hàng nổi tiếng thế giới, phải nói là mỗi ngôi sao đều được lợi không ít.
Vì vậy, sau khi Chu Hòa Huy nghiêm cẩn đàm phán, Sở Ngôn đặt bút ký tên vào bản hợp đồng với ‘Hào quang tinh tú’, chính thức trở thành người đại diện cho ‘Star light’. Sau khi phía ‘Hào quang tinh tú’ ấn định xong nhiếp ảnh gia và đạo diễn cho quảng cáo, Sở Ngôn cũng phải bảo mật tin tức hợp đồng lần này, chờ đợi chính thức tuyên truyền.
Dù sao cũng là món trang sức phi thường xa hoa vất vả lắm mới mua được, Sở Ngôn lại không phải người hẹp hòi gì, vậy nên chiếc nhẫn kia y vẫn đeo trên tay, vừa vặn có thể làm quen một chút xem ngân thạch rốt cuộc là loại đá quý như thế nào.
Bất quá nói cho cùng Sở Ngôn cũng không phải quá dư dả, hiện tại y còn mắc nợ vài mươi triệu đâu, chiếc nhẫn này nói thế nào cũng có giá trị gần cả triệu, trong lúc ăn cơm y vẫn là không nhịn được tháo xuống, nhỡ đâu chạm phải cái gì liền không quá vui vẻ rồi.
Hạ Bách Thâm thấy vậy nhẹ nhàng gác đũa, hỏi: “Sao lại tháo nhẫn xuống?”
Hạ Bách Thâm từ sớm đã phát hiện mấy hôm nay Sở Ngôn có đeo một chiếc nhẫn mới, đá quý bên trên là một trong những loại đắt nhất cả tinh hệ, ngân thạch. Viên ngân thạch lấp lánh dịu dàng này càng tôn lên ngón tay trắng nõn thon dài của Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm nhìn cũng cảm thấy đẹp mắt vậy nên liền không quản tới.
Nghe vậy Sở Ngôn liền đáp: “Lúc ăn cơm vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao thứ này rất đắt.”
Những lời này vừa ra, Hạ Bách Thâm theo bản năng kinh ngạc hỏi lại: “Rất đắt?”
Sở Ngôn hơi sửng sờ: “Chỉ một chiếc nhẫn như vậy đã có giá tám trăm nghìn tinh tệ.”
Bộ dạng sửng sờ này của thiếu niên vừa đáng yêu lại ngốc manh khiến Hạ Bách Thâm không nhịn được nhìn chăm chú hồi lâu, cuối cùng khẽ cười lắc đầu cũng không lại mở miệng. Bất quá ngay tối hôm đó Sở Ngôn lại nhận được một món quà của Hạ Bách Thâm, đây là một cái hộp nhung lớn chừng bàn tay, cảm giác khi sờ lên vô cùng tốt đẹp, cũng không biết dùng nguyên liệu gì dệt ra.
Cái hộp nhung này có bề ngoài rất giống những hộp trang sức kim cương của nghìn năm trước, Sở Ngôn vừa nhận lấy vừa cười hỏi: “Tặng cho em? Theo em nhớ thì đây là món quà thứ hai anh tặng em nha, món đầu tiên là một quyển sách, lần này anh lại định tặng cái… ôi chao…”
Sở Ngôn: “…!!!”
Thanh âm hơi ngừng, Sở Ngôn nhìn cái kim cài áo có đính một viên ngân thạch lớn cỡ trứng bồ câu, thiếu chút nữa tâm tư thù phú nổi lên, giơ tay tát thẳng vào mặt Hạ Bách Thâm một cái.
Cố tình, Hạ Bách Thâm còn đổ dầu vào lửa, cất giọng bình tĩnh nói: “Kỳ thực trước đó anh đã định tặng em một viên ngân thạch, trong tài sản của Hạ thị có một tinh cầu sở hữu mỏ ngân thạch. Từ lúc anh xem qua 《Tinh quang 》 đã cảm thấy ngân thạch rất giống ngôi sao, tặng cho em phi thường thích hợp.”
Một tinh cầu sở hữu mỏ ngân thạch…
Một tinh cầu sở hữu mỏ…
Một tinh cầu…
Thiếu niên tuấn tú xinh đẹp đè nén ngọn lửa thù phú trong lòng mình, làm một thành viên của tầng lớp cùng khổ đang gánh vác món nợ vài mươi triệu, Sở Ngôn mỉm cười, nghiến răng nghiến lợinói: “Hạ Bách Thâm, thực sự rất cảm ơn a. Thế nhưng không biết có thể nào… mời anh, hiện tại, lập tức, lập tức! Rời khỏi tầm mắt của tôi!”
Hạ Bách Thâm tự nhận là nên được tưởng thưởng bới món quà này: “…”
Tuy rằng cơn giận này của Sở Ngôn khiến Hạ Bách Thâm hoàn toàn không giải thích được, thế nhưng việc đó cũng không cản trở anh tiếp tục kế hoạch của mình. Dựa theo quyển sách ‘Một trăm chiêu thức vàng theo đuổi nam giới: Dạy bạn làm sao theo đuổi nam thần của mình một cách nhanh nhất’ kia, kế tiếp anh nên thừa thắng xông lên, triệt để bắt lấy trái tim Sở Ngôn.
Vậy nên tối hôm sau, Hạ Bách Thâm tự mình đến tòa nhà Thiên Thịnh, đưa Sở Ngôn đến một nhà hàng. Nhà hàng này chính là nơi lần trước Chu Hòa Huy mời Sở Ngôn và Vu Đồng Đồng ăn cơm, nghe nói nhân viên của tập đoàn Hạ thị còn có thể giảm giá 20% kia.
Chiếc xe huyền phù cao cấp xa hoa tiến vào thang máy của nhà hàng, thang máy nhanh chóng khởi động chạy lên trên, tính năng thiết bị vô cùng tốt, hoàn toàn không khiến Sở Ngôn cảm thấy một tia khó chịu vô lực nào, dựa theo con số trên thang máy thể hiện, bọn họ đã lên tầng cao nhất.
Cho dù là tầng cao nhất, thế nhưng bày trí tựa hồ không khác mấy với những tầng dưới, Sở Ngôn vừa xuống khỏi xe huyền phù liền bước vào một hành lang thủy tinh, cùng Hạ Bách Thâm sóng vai đi về phía cánh cửa duy nhất trước mặt.
Cánh cửa màu đen kia cũng không biết được làm từ vật liệu gì, thoạt nhìn giống như hắc kim, bóng loáng chiếu sáng. Hạ Bách Thâm đứng ở bên cạnh rất lịch sự hơi nghiêng người, mỉm cười nhìn về phía Sở Ngôn, người sau lại hơi nhướn mày, như cười như không nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi: “Ngày hôm nay anh lại định làm gì?”
Hạ Bách Thâm bình tĩnh nói: “Em đoán.”
Sở Ngôn lại không quá để ý: “Loại chuyện này em làm sao đoán được.”
Trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy của người đàn ông kia hiện lên một tia ý cười, Hạ Bách Thâm dừng một chút, hỏi: “Em có cảm thấy việc xảy ra ngày hôm nay nhìn đặc biệt quen mắt?”
Sở Ngôn nghe vậy hơi sửng sốt, y cẩn thận hồi tưởng một chút, quả nhiên cảm thấy chuyện hôm nay phát sinh có một chút cảm giác quen thuộc không giải thích được, thế nhưng cho dù y tỉ mỉ nhớ lại như thế nào vẫn không bắt được manh mối nào, chỉ cảm thấy Hạ Bách Thâm nhất định có chuyện gì đó gạt chính mình.
Chuyện có điềm lạ tất có ẩn tình.
Thế nhưng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Sở Ngôn nghiêng đầu, cười híp mắt nhìn Hạ Bách Thâm, người sau nhướn mày: “Không dám đẩy cửa?”
Một giây kế tiếp, Sở Ngôn vươn tay đẩy nhẹ, két một tiếng đem cánh cửa nặng nề kia mở ra. Y lơ đễnh tiến vào trong phòng, bởi vì biết rõ Hạ Bách Thâm sẽ không hại mình vì vậy cũng không quá lo lắng, thậm chí còn quay đầu lại tặng cho đối phương một nụ cười khiêu khích. Ngay nháy mắt quay đầu, Sở Ngôn chợt ngốc lăng tại chỗ.
Chỉ thấy giữa màn đêm đen kịt thâm thúy, vô số ánh sao rực rỡ không ngừng lóe ra ánh sáng mê người. Những ánh sao này thật sự giống như đang trôi nổi giữa không trung, mỗi ngôi sao đều là một viên ngân thạch xinh đẹp nhất cõi đời, đem nền trời màu đen trang điểm thành biển sao lấp lánh!
Hơn ba trăm năm trước, nhà hàng Tinh Quang nổi danh nhất Hoa quốc vì vấn đề kinh tế mà phải đóng cửa, mà hơn ba trăm năm sau, nhà hàng Tinh Quang hao tài tốn của kia cư nhiên lần nữa xuất hiện trên thế giới, đồng thời dùng toàn bộ tinh quang của vũ trụ làm chấn động tâm linh Sở Ngôn, khiến môi y không ngừng mấp máy thế nhưng cư nhiên một chữ cũng không nói ra lời.
Lúc quay chụp 《Tinh quang 》, đoạn này đoàn phim đã dùng kỹ thuật hậu kỳ chế tác chứ không hoàn toàn phục hồi cảnh tượng của nhà hàng Tinh Quang năm đó. Thứ nhất là vì việc này thực sự tổn hao quá lớn, thứ hai là vì hậu kỳ cũng có thể sáng tạo ra đặc hiệu phi thường ưu tú, Hàn lão đã rất hài lòng.
Thế nhưng vào giờ phút này Sở Ngôn mới biết được, hóa ra hậu kỳ so với chân thật rốt cuộc vẫn có chênh lệch thật lớn.
Đó cũng là vì sao ba trăm năm trước, một mảnh tinh quang này có thể khiến cho Tô Ngọc Quang khăng khăng một mực thủ trong lòng mười sáu năm, lưu lại tuyệt tác đặc sắc; vì sao hơn ba trăm năm trước, một mảnh tinh quang này trở thành cảnh tượng phồn vinh nhất của thời đại kia, làm hồi ức rất nhiều người không thể nào quên.
Tất cả những ngôi sao trong vũ trụ, vào giờ khắc này đều tập trung tại đây.
Cho dù dùng nhiều từ ngữ hoa lệ hơn nữa cũng không cách nào hình dung sự chấn động mà mỹ cảnh trước mặt mang đến, đây chính là một loại mỹ cảnh do công nghệ cao cấu thành thế nhưng cũng là danh tác xinh đẹp nhất mẹ thiên nhiên đã tặng cho nhân loại.
“Người yêu của ta, xứng đáng với trời sao đẹp nhất trên thế giới này.”
Thanh âm trầm thấp từ tính của người đàn ông nhẹ nhàng vang lên giữa phòng, khiến Sở Ngôn chậm rãi xoay người sang, đến khi nhìn thấy đối phương bỗng nhiên ngơ ngẩn. Đôi mắt phượng đen kịt thâm thúy của người kia hiện tại phản chiếu vô số ánh sao trong phòng, có lẽ do hào quang này quá mức chói mắt vậy nên trái tim Sở Ngôn nhịn không được có chút rung động.
“Vì có người xứng đáng, vậy nên anh cảm thấy nên đem mảnh sao trời này làm chứng nhân cho sự khởi đầu lần nữa của mối quan hệ giữa chúng ta.”
Hạ Bách Thâm bước lên một bước đến trước mặt Sở Ngôn, môi mỏng khẽ cong, ý cười ôn nhu.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Sở Ngôn cũng nhịn không được cong cong khóe môi: “Lại tiêu tiền bừa bãi?”
Hạ Bách Thâm vô tội nhướn mày, lời ngon ngọt lập tức tràn ra: “Vì em, sao có thể gọi là tiêu tiền bữa bãi?”
Sở Ngôn không thèm để ý, bỏ lại một câu “Anh đúng là thỏa mãn rồi”, sau đó xoay người bắt đầu thưởng thức bữa cơm giữa trời sao hôm nay.
Nhìn nghìn vạn tinh tú vây quanh mình, Sở Ngôn ăn thật chậm, đến cuối cùng y trực tiếp đặt dao nĩa xuống, dùng tay chống cằm buồn cười nhìn Hạ Bách Thâm, nói: “Em hiện tại cuối cùng cũng hiểu được, một đứa trẻ đơn thuần như Tô Ngọc Quang vậy rốt cuộc vì sao lại treo cả trái tim lên người kẻ sở khanh như Hứa Dịch Thư.”
Bình tĩnh của Hạ Bách Thâm lập tức thay đổi một chút: “Vậy trái tim em có đặt lên người anh?”
Sở Ngôn: “Cho nên anh là kẻ sở khanh?”
Hạ Bách Thâm: “…”
“Nơi này thật sự rất đẹp.” Sở Ngôn khẽ cười nói, “Vốn có chuyện này em nghĩ tối nay sẽ nói cho anh biết, bất quá hiện tại có nói… hẳn là cũng không vấn đề gì.”
Hạ Bách Thâm trong lòng khẽ động, kềm chế tâm tình nhảy nhót trong lòng, hỏi: “Chuyện gì?”
Nụ cười trên mặt Sở Ngôn dần thu lại, y dùng ngữ điệu trịnh trọng nói với người đàn ông trước mặt: “Hạ, Bách, Thâm, anh, quá, phá, sản, rồi!!!”
Hạ Bách Thâm: “…?!”
Excuse me?
Cái này hoàn toàn không giống kịch bản đã định trước nha!!!
Bên này, nhà hàng Tinh Quang tái hiện sau ba trăm năm cũng không giúp Hạ Bách Thâm giống như Hứa Dịch Thư đoạt được tình yêu say đám của người trong lòng. Sở Ngôn dùng sức cắn thịt bò, ngay khi nghe nói cái hình chiếu sao trời của nhà hàng này mỗi giây đều phải tốn vài mươi nghìn tinh tệ, y lập tức không còn muốn ăn nữa, món nợ mấy mươi triệu trên người giống như càng nặng nề hơn một chút.
Mà bên kia, bộ phim điện ảnh phóng tác từ phim mạng hàng đầu Hoa quốc 《 Ba kẻ lừa đảo 》 đã tuyên truyền nhiều ngày, hôm nay rốt cuộc để lộ danh sách khách mời và tạo hình nhân vật, lập tức khiến các fans điên cuồng thảo luận.