Bốn người này đều là nhân vật trứ danh cùng thời của Hoa quốc, Nhan Tinh là siêu sao thiên vương, Chúc Tuyết là tiểu thư vọng tộc, Tô Ngọc Quang là họa sỹ trứ danh, Hứa Dịch Thư là công tử hào môn. Trên thực tế, bốn người này lúc sinh tiền cũng không xem như có bao nhiêu quen thuộc, thế nhưng khi bọn họ cùng xuất hiện trong một bộ phim lại khiến người ta không khỏi bất đắc dĩ thở dài.
Như đã nói, Tô Ngọc Quang thật sự rất ngờ nghệch, cậu không muốn rời xa Hứa Dịch Thư là bởi vì trước giờ chưa từng có ai đối xử với cậu tốt như vậy. Cho nên tối đêm đó ở nhà hàng Tinh quang cậu đã giao ra nụ hôn đầu của mình, rồi cũng giao ra thân thể của chính mình. Cậu thậm chí không biết việc này gọi là làm tình, cậu cũng không biết đây rốt cuộc là có chuyện gì, thế nhưng cậu biết bản thân mình rất vui vẻ, bởi vì Hứa Dịch Thư rất vui vẻ.
Về phần Hứa Dịch Thư, người này đã thích Tô Ngọc Quang từ khi nào?
Trong quyển hồi ký 《Ánh sáng duy nhất của đời tôi》, Hứa Dịch Thư vì để miêu tả cuộc tình này đã phung phí biết bao trang giấy, cuối cùng kết luận bằng một câu ‘Thích người đó, không cần nguyên nhân, bởi vì người đó đáng giá được yêu bởi bất kỳ ai’. Hàn lão khai quật đoạn lịch sử đã phủ bụi hơn ba trăm năm kia, nghiên cứu rất nhiều ngôn luận của bạn bè Tô Ngọc Quang và Hứa Dịch Thư, cuối cùng phát hiện chân tướng có thể là như thế này ——
Hôm ấy là một buổi tối mùa hè bình thường, khi đó Thủ đô tinh của Hoa quốc vẫn chưa chú trọng bảo vệ sinh thái như hiện tại, không có những khu xanh hóa được bảo vệ ngập tràn tầm mắt. Thời điểm đó Thủ đô tinh là một tinh cầu sắt thép, khắp nơi đều là kim loại lạnh lẽo, không có một chút hơi người.
Hứa Dịch Thư quả thực cảm thấy Tô Ngọc Quang rất thú vị, hắn cũng đã hao tổn rất nhiều tâm tư mới có thể theo đuổi được đối phương. Thế nhưng ngay sau đó, Hứa Dịch Thư vừa cảm thấy mới lạ lại đồng thời dâng lên một loại cảm giác áy náy.
Cũng không bởi vì cái gì, chỉ là do phản ứng trên giường của đứa trẻ này quá non nớt ngây ngô rồi.
Những người trước đây Hứa Dịch Thư đùa giỡn đều là gặp dịp thì chơi, theo như nhu cầu, hắn là một kẻ song tính, mà đám trai gái bò lên giường hắn phần đông đều có kỹ xảo hạng nhất, thậm chí còn chơi được đủ trò đa dạng. Thế nhưng Tô Ngọc Quang thì sao? Cậu chỉ biết nhỏ giọng rên rỉ, thậm chí không ý thức được bản thân đang làm gì, hoàn toàn thuận theo động tác của Hứa Dịch Thư cảm nhận xung động nguyên thủy nhất của nhân loại.
Tô Ngọc Quang là lần đầu tiên, chuyện này Hứa Dịch Thư đã sớm có đoán trước.
Thế nhưn lại không ngờ được, một người luôn tự nhận là không có lương tâm như hắn sau khi xong việc lại cảm thấy chột dạ.
Cảm giác đó khiến cho kẻ vốn quen làm cặn bã có chút bối rối, trong suốt những ngày này tâm tình của Hứa Dịch Thư vô cùng không tốt, vẫn luôn hút thuốc, chân mày cũng nhíu chặt. Tô Ngọc Quang không hiểu vì sao Hứa Dịch Thư lại như vậy, cho nên sau vài ngày đối phương lãnh đạm với cậu, cậu liền tự xuống bếp làm món bánh kem mình thích ăn nhất, bất chấp đêm khuya chạy tới khu dân cư cao cấp Hứa Dịch Thư đang ở, cẩn thận gõ cửa.
Giờ khắc này, tại phim trường, gò má của Sở Ngôn ướt đẫm nước mưa, gấu quần cũng dính đầy bụi bậm. Tô Ngọc Quang không có tiền, cậu không mua nổi xe huyền phù, mà đã trễ như vậy xe buýt cũng không còn chạy nữa, cậu chưa bao giờ là một người xa xỉ vậy nên cũng không biết làm sao để đón taxi.
Cho nên, từ một giờ sáng đến tận ba giờ sáng, đứa trẻ này thân dầm mưa to, chạy suốt hai mươi dặm đường.
Hôm nay bọn họ phải quay ngoại cảnh, mà hệ thống khí hậu của tinh cầu điện ảnh cũng làm ra điều chỉnh tương ứng. Trong khu vực quay phim hoạch định trước, mưa to giàn giụa, giọt mưa to như hạt đậu rơi liên hồi xuống mặt đất, đánh vào gò má của thiếu niên khiến gương mặt vốn đã tái nhợt kia càng thêm vài phần đáng thương.
Sau khi tiếng gõ cửa dai dẳng vang lên thật lâu, Hứa Dịch Thư không nhịn được mở cửa: “Đã trễ thế này, là ai… Tiểu Ngọc?!”
Cơn buồn ngủ của Hứa Dịch Thư trong nháy mắt tiêu tán, thiếu niên xinh đẹp tinh xảo trước mặt hắn cả người đều thấm ướt, tóc cũng dính lại áp sát vào gương mặt, môi trắng bệch nhưng vẫn cố gắng nhoẻn cười. Trong ánh mắt giật mình của Hứa Dịch Thư, Tô Ngọc Quang đem thứ được giấu kỹ trong quần áo nâng ra ngoài.
Đó là một cái hộp giữ nhiệt loại nhỏ, bên trong là một miếng bánh kem be bé. Bề ngoài của miếng bánh kỳ thực cũng không đẹp mắt, thế nhưng lại khiến cả người Hứa Dịch Thư khẽ khàng run rẩy, hắn ngẩng đầu, chỉ thấy đuôi mắt trong suốt sạch sẽ của thiếu niên hơi cong lên. Tô Ngọc Quang nâng hộp bánh, dùng thanh âm khàn khàn nghiêm túc nói: “Thư Thư, ăn ngon, anh ăn.”
Khả năng diễn xuất của Bạch Kỳ Nhiên hoàn toàn không có trở ngại, bằng không cũng sẽ không vào được pháp nhãn của Hàn lão. Chỉ thấy lúc này Bạch Kỳ Nhiên đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt, mà Sở Ngôn thì sao? Cậu vẫn đang ngoan cố giơ cao tay mình, có vài giọt nước mưa dọc theo lọn tóc nhỏ xuống rơi vào trong mắt, cậu liền nhanh chóng lau đi, khóe miệng chợt cong lên, độ cung vừa vặn, nụ cười sạch sẽ ấm áp.
Nụ cười này quả thực khiến người ta không có cách nào để hình dung, tựa hồ đứa trẻ này từ trước đến giờ đều cười như vậy, trong thế giới của cậu không có bất kỳ phiền não hay toan tính gì, cậu tin tưởng thế giới này là tốt đẹp, vậy nên chào đón cậu cũng chỉ có ánh dương vô hạn.
Không cần nói Bạch Kỳ Nhiên đang quan sát gần gũi, ngay cả Hạ Bách Thâm đứng cách rất xa khi nhìn đến Sở Ngôn như vậy hai mắt cũng khẽ híp lại, có chút đau lòng mím môi.
Số nước mưa này đều thật sự rơi xuống người Sở Ngôn, vì hiệu quả chân thật, loại cảnh diễn dưới mưa này cũng rất thường gặp, trước đó khi Hạ Bách Thâm biết có một màn như vậy trong lòng đã khẽ thương tiếc, đến hiện tại tận mắt nhìn thấy, anh quả thực không cách nào khống chế cảm giác xót xa.
Mà bên kia, Bạch Kỳ Nhiên cũng tiếp tục dựa theo kịch bản diễn dịch.
Anh lập tức kéo Sở Ngôn vào phòng, camera mini nhanh chóng theo sau, các nhân viên đoàn phim cũng chậm rãi né tránh máy quay, quan sát tổng thể.
Cũng chính là đêm nay, Hứa Dịch Thư đã vô pháp lại kềm chế tình cảm của mình, hắn biết rằng mình thực sự đã yêu thích thiếu niên trước mặt.
Khi đó Hứa Dịch Thư thật sự rất tức giận, chỉ vì một miếng bánh kem, đứa trẻ này cư nhiên dầm mưa chạy đến?
Hắn hỏi Tô Ngọc Quang vì sao không mang dù, Tô Ngọc Quang nói: “Nửa đường, trời mưa.”
Hắn lại hỏi Tô Ngọc Quang vì sao muốn đưa bánh kem cho mình, Tô Ngọc Quang nói: “Thư Thư, ăn ngon.”
Hứa Dịch Thư càng đau lòng hơn, không nhịn được mà quát to: “Tô Ngọc Quang, em đúng là một kẻ ngốc! Em có bệnh sao? Trễ như vậy còn một mình ra đường, nếu như em bị người khác bắt cóc thì làm sao bây giờ? Em là kẻ ngốc nha, bọn họ muốn gạt em có bao nhiêu dễ dàng chứ. Trời tối như vậy, nhỡ em bị ngã ở đâu đó, ngay cả người cứu em cũng không có. Em căn bản là một kẻ ngốc mà!”
Hứa Dịch Thư mắng xong liền nhanh chóng đi tìm quần áo cho Tô Ngọc Quang thay, mà hắn lại không thấy được ở sau lưng mình đứa trẻ kia đã đỏ mắt lên, ngón tay mảnh khảnh siết chặt hộp giữ nhiệt, cắn chặt môi dưới, một câu cũng không nói.
Lệ quang tụ tập trong khóe mắt Sở Ngôn, gương mặt tinh xảo từ sớm đã không còn huyết sắc, mà lúc này, môi dưới bị cậu cắn chặt đã sắp thấy máu. Bất quá cho dù là thế, Sở Ngôn cũng khống chế rất tốt ánh lệ trong mắt, không hề có giọt nào rơi ra, thủy chung vẫn cứ đảo quanh trong hốc mắt.
Bạch Kỳ Nhiên tìm được y phục rồi lập tức quay ra, nhìn thấy hình ảnh như vậy cũng không khỏi sửng sốt.
Những thứ xinh đẹp chẳng cần phân biệt giống loài cũng không cần phân biệt giới tính, vĩnh viễn không ai có thể hình dung được tình cảnh này rốt cuộc đã mang đến chấn động như thế nào, đây cũng giống như mạt ánh sáng ấm áp cuối cùng trên thế giới thoáng chốc soi sáng trái tim của Bạch Kỳ Nhiên. Mà cách đây ba trăm năm, trong một đen mùa hè, cũng là tia sáng đó đã rọi thẳng vào trái tim của Hứa Dịch Thư.
Khi đó, Hứa Dịch Thư hỏi: “Vì sao không khóc?”
Tô Ngọc Quang dùng sức lắc đầu, không chịu nói.
Hứa Dịch Thư đau lòng bắt đầu tự trách: “Đều là lỗi của tôi, tôi không nên mắng em, tôi không nên nói em có bệnh, tôi không nên nói em… nói em là kẻ ngốc. Tiểu Ngọc, tôi thật sự rất lo lắng cho em, nếu như em xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi đều không thể tha thứ cho mình.”
Tô Ngọc Quang nghe nói vậy, tuy rằng nước mắt vẫn không rơi xuống thế nhưng rốt cục cũng chịu lên tiếng: “Không thể, khóc khóc. Khóc là không ngoan, khóc, không thích, khóc, sẽ không cần em, không cần em, không cần…”
Thanh âm dần nghẹn ngào, đến cuối cùng nước mắt rốt cuộc vẫn là rơi xuống.
Tuy rằng trí lực của Tô Ngọc Quang không cao, thế nhưng cậu có thể hiểu được rất nhiều việc, từ nhỏ đến lớn mọi người đều mắng cậu là kẻ ngốc, cha mẹ cậu cũng vì vậy mà từ bỏ cậu, cũng may nhà dượng tốt bụng nhận cậu về nuôi. Thế nhưng suốt trong hai mươi năm cuộc đời cậu, vô số người đều không ngừng chỉ trỏ cười ngạo, danh hiệu ‘thằng ngốc’ kia đã theo cậu cả đời, mà hôm nay Thư Thư của cậu cũng nói cậu như vậy.
Không thể khóc, bởi vì khóc liền không ai thích cậu nữa, cậu khóc sẽ bị người ta vứt bỏ.
Tiểu Ngọc phải ngoan, chỉ có ngoan mới không bị vứt bỏ, chỉ có ngoan mới không bị người chán ghét, mới không trở thành kẻ ngốc.
Vào giờ khắc này, tình yêu của Hứa Dịch Thư trào ra như thác lũ rít gào, hắn ôm chặt thiếu niên đơn thuần thiện lương trước mặt giống như ôm lấy sinh mạng của mình, hốc mắt của hắn đã ướt át, hắn thì thầm bên tai Tô Ngọc Quang: “Tôi vì sao lại phải gặp em, mà em vì sao lại gặp phải tôi.”
Trả lời Hứa Dịch Thư chính là ngôn ngữ đơn thuần của Tô Ngọc Quang: “Thư Thư, thích. Thích, Thư Thư.”
…
Sau đó… khụ khụ, chính là cảnh hôn rồi, đoạn vừa rồi dĩ nhiên cũng là lợi dụng góc độ, Hứa Dịch Thư đã đem toàn bộ sự điên cuồng của đời mình trút hết vào đêm này, phân đoạn giường chiếu tạm thời nhảy qua. Mà Hạ Bách Thâm vẫn ở bên ngoài xem đoạn cảnh hôn này thần sắc vô cùng đạm mạc, không biết suy nghĩ những gì.
Sau khi màn diễn kết thúc, Bạch Kỳ Nhiên lau mắt nói: “Kẻ cặn bã đúng là vô cùng cặn bã mà!”
Tuy chỉ là đóng phim, thế nhưng Sở Ngôn vì nhập diễn đã điều động tình cảm thật của mình, y cũng lau nước mắt trong hốc mắt, gật đầu nói: “Ừ, cho nên mới nói, Tiểu Bạch chính là Tiểu Bạch, ksc cặn bả cũng chính là kẻ cặn bã?”
Bạch Kỳ Nhiên lập tức phản bác: “Này này! Có người sỉ vả diễn viên chuyên trị vai phản diện như cậu vậy sao?”
Sở Ngôn cười nhạt không nói.
Cảnh kế tiếp là hoạt động nội tâm của Hứa Dịch Thư, không liên quan gì đến Sở Ngôn, vậy nên nhân viên trang điểm bắt đầu chỉnh lại tạo hình cho Bạch Kỳ Nhiên, mà Sở Ngôn lại rời khỏi khu vực quay hình. Đôi mắt của y còn hơi đỏ, sắc mặt cũng chưa hoàn toàn khôi phục, y đi đến trước mặt Hạ Bách Thâm, ngẩng đầu nhìn đối phương.
Đôi mắt hẹp dài đen nhánh của người đàn ông nọ chăm chú dán lên người thiếu niên, một hồi lâu sau Hạ Bách Thâm mới cong môi cười: “Thế nào, có chuyện muốn nói với tôi?”
Sở Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt minh diễm hoàn toàn không có một chút tương đồng nào với Tô Ngọc Quang vừa rồi, y nói: “Tôi nghĩ… Thâm Thâm, anh phải rời đi rồi.”