Mục lục
Sủng Đa (Sủng Cha)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liền tính toán, liều mạng mà căng hai mí, trợn tròn trừng mắt mà nhìn, thì cũng vẫn là cái gì cũng đều không thể nhìn thấy được, bàn tay của chính y, cùng thân mình của chính y còn không thấy nữa là. Thật giống như y kinh sợ đến bản thân mình cũng bị phá ra thành từng mảnh nhỏ…

Ly Hận Thiên thậm chí hoài nghi, bản thân y cũng không còn sống nữa rồi…

Khủng hoảng, tuyệt vọng, đến cuối cùng, chỉ còn lại một mảng hư vô…

Đến mức muốn gầm rú lên hoặc là khí lực để khóc lên cũng đều không có, ngay cả hô hấp, cũng hoàn toàn là đang được duy trì, miễn cưỡng máy móc mà lặp lại…

Hoặc là y bị kinh sợ đến mức không còn hô hấp được nữa, Ly Hận Thiên thật là không thể xác định được.

Ngoài trừ âm thanh do bản thân y phát ra, cũng nhìn không thấy bất kì bóng dáng gì đó đáng sợ cả. Ly Hận Thiên liền ở trong loại hoàn cảnh khiến cho người ta phát cuồng này không biết đã đợi qua bao lâu, không có ai báo giờ, quá mức ỷ lại vào đồng hồ điện tử của hiện đại, con người căn bản không có quan niệm coi trọng thời gian. Hơn nữa Ly Hận Thiên cũng chưa từng trải qua bất cứ kì huấn luyện nào, vô luận là thân thể, hay là trên tâm lý …

Tiếp tục mà trải qua trong hoàn cảnh này, tất nhiên y sẽ bị loại bầu không khí áp lực này trực tiếp mà hành hạ cho đến mức tâm lý lẫn sức lực hoàn toàn phá vỡ.

– Ly Hận Thiên, tư vị bị bỏ lại một mình, có tốt không?

Trong bóng đêm, giọng nói phân không ra nam nữ đột ngột vang lên, từ bốn phương tám hướng cùng lúc vang vọng tiến đến đây, cứng rắn sắc bén mà đâm vào trong lỗ tai của nam nhân. Ly Hận Thiên giống như bị điện giật mà bừng tỉnh mạnh mẽ đứng lên. Y nôn nóng nhìn xung quanh, ý muốn định tìm kiếm chỗ phá ra giọng nói đó, nhưng mà hoàn cảnh bây giờ không giống như lần trước, xung quanh hoàn toàn bao trùm bởi bóng đêm vô tận, cái gì cũng đều không có…

Cái giọng nói kia ở trong kiểu hoàn cảnh dùng loại hình thức này mà xuất hiện. Theo lý thuyết là việc khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, nhưng đối với Ly Hận Thiên của lúc này mà nói, đây là một gốc cây để y bám vào cứu mạng mình…

Y không hề là người ‘duy nhất’ ở đây. Nơi này còn có kẻ khác, có âm thanh khác.

Y liều mạng xoay người, muốn tìm được người kia…

Y muốn chạm tới thứ gì đó, mặc dù không phải là hắn đi nữa, chỉ cần chạm vào được bức tường thôi cũng đã rất tốt rồi…

Ly Hận Thiên thật sự cũng đã bị hắn bức điên rồi.

– Ngươi muốn tìm ai? Ly Lạc, hay là Khâm Mặc? Hoặc là hai tên nhi tử còn lại của ngươi…

Người nọ tựa hồ như đang nhìn ngắm Ly Hận Thiên đang loay hoay. Hắn tựa như là vẫn luôn ngồi ở một bên mà theo dõi từ đầu đến giờ, một bên cầm theo tách cà phê uống, một bên lại cười lạnh mà xem Ly Hận Thiên ở trong phòng này, đang phát điên. Hắn đối với phản ứng như vậy của nam nhân, vốn hoàn toàn không có một chút đau lòng hoặc là không thoải mái nào cả. Tương phản, hắn thực hưởng thụ.

– Ngươi ở đâu…

Qua một thời gian dài không có mở miệng, giọng nói của nam nhân có vẻ có chút khô khan. Âm lượng của y cũng không lớn, không có khác gì giọng điệu khi đang nói chuyện với nhau. Y hỏi thật cẩn thận, nhưng mà ánh mắt của Ly Hận Thiên lại thủy chung trừng lên thật to, đến số lần nháy mắt cũng rất ít. Nếu có gương, y sẽ nhìn đến bên trong đôi mắt tất cả đều là tơ máu hiện lên. Đáng tiếc, ngay bây giờ đây, y cái gì cũng không nhìn thấy được.

– Ngươi đem bọn hắn dẫn đi đâu rồi…

Ly Hận Thiên đợi thật lâu, cũng không thấy người nọ trả lời. Y không biết hắn có còn ở tại đây hay không nữa. Nam nhân chuyển người vòng quanh luẩn quẩn ở một chỗ, hướng đến phương hướng khác mà đặt câu hỏi.

……

– Ngươi vì sao lại muốn gạt ta… Dẫn dụ bọn ta tới nơi này, đến tột cùng là ngươi có mục đích gì…

Liên tục đặt ra mấy câu hỏi, người nọ đều không lên tiếng đáp lại. Ly Hận Thiên hung hăng cắn môi xuống. Thần kinh y vốn trước nay chưa từng bị căng thẳng đến như vậy, y tùy thời đều sẽ bị phá vỡ…

Nhưng lúc này đây, y vẫn còn chưa thể bị phá vỡ. Y biết, giọng nói vừa rồi vang lên, cũng không phải là ảo giác, không phải là do chính ảo tưởng của y biến ra. Hơn nữa, người nọ liền còn ở tại nơi này, y vẫn cảm ứng thấy được…

Hắn liền ở ngay tại bên cạnh y nhìn ngắm bộ dáng chật vật của y, cũng không có ý định chuẩn bị giúp đỡ.

– Không cần phải giả vờ không nói ra một lời nào, ta biết ngươi vẫn còn ở trong này…

Ý muốn của nam nhân là tìm kiếm hắn.

– Nếu ngươi đã lừa bọn ta đến nơi này, mất nhiều công sức để làm như vậy. Ngươi cũng không phải chỉ để muốn hù dọa người khác hoảng sợ, thì mục đích dọa người sợ hãi gì đó đều đã đạt tới, không cần phải giả thần lộng quỷ, xuất hiện ra nói thẳng đi —….

Ly Hận Thiên vừa nói xong. Người nọ liền bật cười, âm thanh đột ngột từ mặt đất trồi lên khiến Ly Hận Thiên bị dọa đến một lúc. Y bước nhanh theo âm thanh kia mà mò mẫm tìm kiếm. Nhưng không giống như lần trước, y căn bản không biết người nọ ở nơi nào, mặc dù hắn vẫn phát ra âm thanh, Ly Hận Thiên cũng vẫn tìm không thấy.

Cái loại âm thanh thoải mái mà cười to đến mức khó phân biệt được, lại vô cùng chói tai khó nghe. Âm thanh trắc trắc khiến cho người nghe cảm giác được từng trận ác hàn. Người nọ cười đủ, cũng không có giống như trước mà lại lần nữa mai danh ẩn tích. Hắn cười lạnh nói,

– Ly Hận Thiên, ngươi so với ta tưởng tượng có can đảm hơn rất nhiều, nhìn bộ dáng này của ngươi vẫn còn bị ta dọa đến hóa ngốc, xem ra ta thật sự là đã quá xem nhẹ ngươi rồi a.

Hắn nghĩ rằng Ly Hận Thiên sẽ gào to mà khóc rống lên lưu lại đống nước mắt mà khẩn cầu hắn, muốn hắn buông tha cho y, thậm chí sẽ giống như con chó nhỏ mà bò lại đây làm trò hề để cầu hắn. Nhưng nam nhân này, tuy sắc mặt có chút kém, cũng đã bị dọa sợ. Nhưng y cư nhiên còn có thể bảo trì được trấn định. Càng khiến cho hắn kinh ngạc là, y còn có thể có tâm tình mà đi phân tích, còn đang khuyên bảo hắn nữa…

Y muốn biết, vì sao y lại đem bọn họ dẫn tới nơi này. Nhưng việc này là do hắn, có muốn nói cho y biết không đã?

Hắn là đang suy xét.

Người nọ sờ sờ chiếc cằm của chính mình, khóe miệng vẫn đang được câu lên của hắn được hắc ám ôm lấy, chìm vào trong bóng đêm vô hạn như là hợp lại thành một thể thống nhất. Hắn vẫn như cũ mà lộ ra một nụ cười khiến cho người ta sợ hãi không thôi. Bất quá vẻ mặt đó, Ly Hận Thiên vẫn là nhìn không thấy, bao gồm cả việc hôm nay người nọ vốn không mang theo mặt nạ.

Trò chơi này, vốn cũng không giống như hắn nghĩ là không thú vị như vậy…

Giống như có chút nghiện …

Hắn đột nhiên lại không muốn nhanh như vậy liền kết thúc.

Thật sự luyến tiếc.

– Ly Hận Thiên, ngươi đoán xem, một trong mấy tên nhi tử kia của ngươi, là kẻ nào mới có thể bình yên vô sự mà từ nơi này đi ra ngoài?

– Ngươi là có ý tứ gì?!

Trong nháy mắt máu toàn thân y vọt lên tới đỉnh đầu, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy cả cái ót của y đều lạnh. Y mạnh mẽ xoay người lại. Nhưng phía sau y vẫn như trước là hắc ám khôn cùng, hai tay của nam nhân gắt gao nắm chặt lại thành quyền, cảm giác sợ hãi cùng khẩn trương vừa rồi liền nhanh chóng tiêu tán đi. Ngay tại đây, liền bị sự phẫn nộ dâng lên thay thế, bởi vì y nghe thấy lời người nọ nói, muốn thương tổn làm hại đến con của y…

Không có chuyện gì, có thể so được với chuyện này, càng khiến cho Ly Hận Thiên càng thêm phẫn nộ như vậy.

– Ngươi cũng đã tự hoảng sợ mà đoán ra được rồi, cần gì còn phải hỏi ta là đang có ý tứ gì.

Người nọ chậm rãi nói, cố ý nhấn mạnh kéo dài lấy âm cuối, cảm giác như là âm thanh sắc nhọn khi kim loại va chạm với thủy tinh, vô cùng chói tai. Bất quá Ly Hận Thiên nghe ra, từ giọng điệu đó, từ đầu đến cuối đều mang theo tiếng cười đệm vào. Hắn vẫn luôn luôn đang cười.

Loại thời điểm này, hắn cư nhiên còn tiếp tục cười được sao. Tay của Ly Hận Thiên hoàn toàn đang phát run, không biết là do tức giận, hay là đang cực lực căng thẳng. Nếu ngay bây giờ mà người nọ bước ra ở trước mặt y, mặc kệ y có phải là đối thủ của hắn hay không, thì trước tiên Ly Hận Thiên vẫn sẽ cho hắn một đấm… Một đấm thật hung hăng.

– Ngươi cũng thấy đấy. Kính Nhiễm kiếm kia vốn là phải dùng máu mà cung phụng nó. Máu tồn lại của lần trước thực đã dùng đến sắp hết, thời gian không khác lắm. Ta cần lấy máu lần nữa để lấp đầy Huyết Trì kia, nếu không tên kia sẽ tức giận. Đến lúc đó, sẽ không dễ gì mà ăn nói a.

Người nọ cười ha hả nói xong,

– Trước việc này một chút, ta luôn luôn đang phải bận rộn việc gả vợ cho quỷ, hoàn toàn quên đi việc này. Nên lúc này cần phải vội vàng gấp gáp mà chuẩn bị người để tế, vừa vặn. Ngươi lại thay ta dẫn một đám người đưa tới tận đây. Cha, ta còn đang muốn cám ơn ngươi đây. Giúp cho ta giải quyết được một việc vô cùng phiền toái a.

Ly Hận Thiên tức giận đến nghẹn khí, nói không ra lời. Y không có khí lực để quở trách người nọ nữa rồi. Hắn nói rất đúng, là do y quá mức ngu xuẩn, lại quá dễ dàng mà bị lừa, cho nên mới xảy ra cục diện như vậy.

Y cư nhiên một chút hoài nghi cũng hoàn toàn không có, liền đem bản đồ kia giao cho Ly Lạc. Y là phụ thân, nhưng mà y lại không vì bọn hắn mà suy xét kĩ lưỡng, cũng chưa từng vì sự an toàn của bọn hắn mà suy nghĩ qua.

Y lập tức đã trúng kế của người nọ.

Y biết rất rõ ràng, người nọ có bụng dạ khó lường. Động cơ của hắn căn bản vốn không hề đơn thuần. Kí ức về việc gả vợ cho quỷ vẫn còn như mới ngày hôm qua vậy. Từng cái chi tiết nhỏ nhặt đều còn lưu lại vết tích mới tinh. Nhưng ngày hôm đó, y cư nhiên lại tin lời của hắn nói.

Y nên ở khắp nơi mà đề phòng hắn.

Nhưng chỉ bởi vì, hắn là con y, khiến cho Ly Hận Thiên phạm vào một cái sai lầm đầy tội lỗi này…

Ly Hận Thiên nghĩ rằng, hắn vốn là đang ở trong đội ngũ, cho nên hắn sẽ không bày ra thủ đoạn gì đó để đùa giỡn y. Hơn nữa hai người họ là máu mủ tình thâm, là huynh đệ, là phụ tử, nhưng mà…

– Cha, không cần sợ. Nói sao thì ta cũng là nhi tử của ngươi. Ta sẽ không đại nghịch bất đạo mà chính tay mình lại đi đâm phụ thân thân sinh của mình được a. Ngươi sẽ được an toàn mà rời khỏi nơi này. Về phần đám con kia của ngươi, đương nhiên ta sẽ không để cho cha ngươi đây bị tuyệt hậu rồi, sẽ để lại một kẻ cùng cha ngươi đi ra ngoài, chỉ có một nga. Bất quá, cha ngươi đoán một chút xem. Kẻ này, sẽ là ai đây… Hoặc là nói, ngươi hy vọng là ai? Ly Lạc? Mộc Nhai? Khâm Mặc? Hay là Văn Diệu…

Hắn cư nhiên có thể sử dụng đến cái loại giọng điệu này, liền trơ trẽn định đoạt sống chết của người khác. Đó là vốn là sinh mệnh. Mỗi một sự sống tồn tại ở đây đều được tính là một mạng người. Bên trong những người đó, còn có cả huynh đệ thân sinh của hắn…

Lãnh huyết vô tình, cầm thú cũng không bằng.

Hắn dụ y dẫn huynh đệ của hắn đưa tới nơi này, đúng là loại mục đích vô cùng tàn nhẫn …

– Bọn họ vốn là huynh đệ thân sinh của ngươi, ngươi làm sao lại có thể xuống tay ác độc như vậy… Nếu ngươi vẫn còn gọi ta là cha, ngươi còn đang coi ta là cha mà nói, thì ngươi liền dừng tay đi, để cho bọn hắn an toàn mà rời khỏi nơi này.

Lời của Ly Hận Thiên vừa nói xong, liền đổi lấy một trận tiếng cười kịch liệt. Người nọ cười đến thực dùng sức. Lồng ngực đều đang chấn động, phảng phất như vừa nghe thấy lời mà Ly Hận Thiên nói xong vốn có cái gì rất đáng cười. Tiếng cười kia cực kỳ chói tai, đâm vào màng nhĩ của nam nhân đến sinh đau, phảng phất đến trái tim cũng hoàn toàn theo đó mà nhói đau lên…

Y muốn làm cho hắn không cần phải cười ra cái loại âm thanh này. Y cảm thấy tiếng cười này, chất chứa đầy mùi vị bi thương.

Kẻ đáng giận, tất cũng sẽ có chỗ đáng thương.

Không phải ai sinh ra cũng chính là ma đầu yêu nghiệt. Hắn biến thành như vậy, cùng với thân phận phụ thân của y, vốn không thoát khỏi liên can. Tuy rằng, quá khứ của người nọ vốn không phải là y. Nhưng tính cách của hài tử lại có tính cách vặn vẹo như thế này, y cũng là làm gia trưởng, tuyệt đối là có liên quan.

Ly Hận Thiên đột ngột rất muốn trông thấy chủ nhân của thân thể quá khứ này…

Y có rất nhiều điều muốn nói, cũng muốn hỏi hắn.

– Ngươi không phải cha ta.

Hắn híp mắt, xem biểu tình kia, nam nhân bỗng nhiên trở nên phức tạp. Hắn cho y không chỉ duy nhất một lần cơ hội. Nhưng mà Ly Hận Thiên hoàn toàn không có nắm bắt lấy,

– Từ thời khắc ngươi bắt đầu không nhận biết ra ta, ngươi sẽ không lại là cha của ta. Hơn nữa, không có kẻ làm cha nào sẽ cùng nhi tử làm ra cái loại chuyện này. Ngươi không phải là cha của ta. Ta hẳn phải kêu ngươi là nương tử mới đúng…

Ly Hận Thiên còn chưa kịp phản ứng, thân thể y liền đột ngột mà đã bị người xô ngã. Cổ tay của y bị người hung hăng mà cầm lấy, ghim ở trên mặt đất, một cỗ nhiệt khí từ trên đỉnh đầu đánh tới, trên người cũng nhiều ra thêm một sức nặng đè lên, vốn không thuộc về y…

Hắn chạm vào y. Nhưng mà, Ly Hận Thiên lại không cảm giác được một chút an tâm nào cả. Y chỉ cảm thấy, tâm của y càng ngày càng lạnh lẽo…

– Cùng nhi tử làm đặc biệt có hương vị phải không? Ngươi thật sự thích như vậy đi? Bộ dáng của ngươi khi ở trong lòng của bọn hắn, thật đúng là ti tiện mà…

Người nọ vẫn cười luôn đang cười. Hắn dán sát lên trên người của Ly Hận Thiên mà nói, nhưng giọng nói này, vẫn là ở bốn phương tám hướng vang vọng lên.

– Ngươi cư nhiên chưa bỏ qua một kẻ nào cả. Nương tử, ngươi thật là rất lợi hại a. Khẩu vị của ngươi, cũng thật lớn quá đi, không hổ danh là nương tử của ta…

Nói đến chuyện này, vô luận ở tại khi nào thì, cũng đều là nhược điểm của nam nhân. Đây là chỗ mềm yếu nhất của y. Một khi lại được nhắc tới, đừng nói phản kháng, y nhất thời liền ủ rũ, đến khí lực phản bác, cũng đều không có.

Mi mắt của Ly Hận Thiên lập tức buông xuống.

– Ngươi đã lo lắng cho bọn hắn như vậy. Được rồi, không bằng liền định ra như thế này đi. Ngươi hầu hạ tốt cho ta, ta vừa lòng, thì nói không chừng sẽ buông tha bọn hắn vậy.

Người nọ cười lạnh, ra một đề nghị cho nam nhân.

– Để cho ta làm đến thoải mái, bọn hắn lại còn có thể có cơ hội sống sót. Nương tử, ngươi nói xem đề nghị này được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK