Vị trí của tòa thành này không phải quá rõ ràng, phải nói là đang ở một nơi xa xôi, trong trừng núi hoang vắng, xung quanh cũng không có một cái thành nào khác, cho nên không có phồn hoa, hưng thịnh như Đế Đô rộng lớn kia thì thật chẳng có gì là lạ. Nhưng ở tại cửa thành này lại cư nhiên không hề có lấy một binh lính thủ vệ nào, việc này có chút kỳ quái.
Quân đội chủ yếu ở Nam Triều chính là tinh kỵ binh, do Mộc Nhai thống lĩnh, từng cái thành trong Nam Triều này đều sẽ có tinh kỵ binh đóng ở đó. Nếu có chút tất yếu gì đó mà nói, thì quân đội cũng sẽ đóng quân ở nông thôn gần đó. Nhưng ở trong này, đến một người mang bộ dáng giống binh lính bộ đều không gặp được, Ly Hận Thiên khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
Trước khi y vào thành còn cố ý nhìn thoáng qua cửa thành, bảng hiệu ở phía trên còn điêu khắc ra chữ, Vân Hoài thành.
Toàn bộ các nơi ở trên Nam Triều này, tên của những nơi mà Ly Hận Thiên có thể gọi ra tên được chắc chỉ có thể đếm được trên năm đầu ngón tay, liền tính nếu biết tên, cũng không biết chính xác vị trí. Vân Hoài thành này y càng không biết gì, nhưng nhìn chữ viết màu đen được điêu khắc trên mặt đá kia đã bị loang lổ đến không nhìn rõ nữa rồi, thậm chí còn có bên mép rìa viền của tấm bảng đá đó đã có hình dạng răng cưa, mặt trên còn có vết nứt nẻ, từ tình trạng của bảng tên đá đó đã bị tháng năm ăn mòn, thì toà thành này hẳn đã là ở đây từ rất nhiều năm trước rồi…
Cổ đến mức đã có lịch sử lâu dài đến chấn động, Ly Hận Thiên tin tưởng, cái loại con đường đá ở trong thành này hẳn là đã cũ kĩ lắm rồi, mang theo phong vị rất là cổ kính. Mà không giống Đế Đô kia, con đường lớn ở đó đều là dùng là đá tảng mới tinh phô trương mà xây thành. Tuy rằng là cùng một thời đại, nhưng cổ thành có rất nhiều cảm giác tang thương như vậy, hẳn là có rất nhiều thứ gì đó rất giá trị đáng để được phục chế cùng thưởng thức.
Khi vừa bước vào cửa thành, Ly Hận Thiên mới phát hiện ra nơi này không phải không có binh lính, mà là binh lính đều ở bên trong thành, loại tình huống này rất kỳ quái. Bất quá y cũng chỉ là nhìn nhiều thêm vài lần mà thôi, dù sao bọn họ cũng không phải là thương đội chân chính, kéo đến chú ý bị kiểm tra nữa thì chỉ biết bình tĩnh mà đối phó mà thôi.
Nhưng đường vào thành lại thần kì rất thuận lợi, Khâm Mặc chỉ huy thủ hạ đem xe chở hàng hoá đưa đi để tu bổ gia cố lại, ngựa cũng chịu không nổi việc lặn lội đi đường xa như vậy. heo lý thuyết khi vào đến trong thành hẳn là ngựa cũng nên hoàn toàn đổi một bầy khác. Nhưng Khâm Mặc lại không có làm như vậy, chỉ chỉ thị vài việc đơn giản, liền cùng những người khác mà tiến vào khách điếm.
Còn những người còn lại ở cùng thương đội cũng không có gì bất đồng. Nhưng Ly Hận Thiên biết, ở một mặt khác thì những người này cũng không phải là người bình thường, từ biểu tình đến hành động của bọn họ liền nhìn ra, dù không phải là binh lính đã huấn luyện tốt, thì cũng giống như thủ hạ mà lần trước Ly Lạc mang đi theo ra ngoài, đều là cao thủ có kỹ năng đặc biệt.
Tuy rằng niên đại của cổ thành này có chút lâu đời, bất quá người sinh sống ở đây vẫn còn rất nhiều, khá là náo nhiệt. Cũng không biết nói sao, nhìn đám người đi tới đi lui mua bán nói chuyện, Ly Hận Thiên cư nhiên không cảm giác được một chút nào bầu không khí nhiệt liệt thường có. Tương phản, lại có loại hàn ý không hiểu tồn tại vây xung quanh y, không phải là nguy hiểm hay là khẩn trương. Mà đó là một cảm giác nói không nên lời, không biết gọi là khủng khiếp hoảng sợ hay là cảm thấy như bị nguyền rủa hoảng hốt, tóm lại là cảm giác ở trong thành này rất là không tốt…
Vẫn còn ở nơi đây thì y càng cảm thấy không ổn, y thầm muốn để mọi người đều nhanh chóng mà rời khỏi đây. Nhưng mà bọn hắn lại nói, cần phải ở lại đây qua một đêm…
Ly Hận Thiên liếc mắt nhìn những người khác một cái, người ở trong thương đội đều lẳng lặng mà tự ngồi xuống trước bàn của mình, chờ tiểu nhị mang đồ ăn bưng lên, cùng với mấy tên gia khoả ngồi với y ở bên bàn này, cũng như bình thường không có việc gì, hòa nhã mà uống trà, nhìn trời, ngẫu nhiên còn có thể tán gẫu vài câu vụn vặt…
Khi Ly Hận Thiên lại tự phong toả lại cảm giác bất an mà tự an ủi bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi, lại nhìn đến Vũ Quả ngồi ở bên người y đang mang vẻ mặt khẩn trương. Bộ dáng của Vũ Quả, khiến tâm tư bất an của y vừa mới chuẩn bị buông xuống, lại trở nên không ổn…
Xem ra không phải chỉ có một mình y cảm thấy không thoải mái.
Đang trong suy nghĩ, tiểu nhị đã mang theo đồ ăn mà bưng lên, sắc thái đồ ăn thực bình thường cùng với thức ăn ở trong phủ quả thực không có cách nào so sánh được. Nhưng lúc này bọn họ đang mang thân phận là thương nhân, không thể quá phô trương lãng phí. Điểm ấy Ly Hận Thiên vẫn là hiểu được.
Ly Hận Thiên ý bảo đặt xuống, Vũ Quả ngồi cùng với bọn họ dùng qua một bữa cơm. Tiểu nhị của khách điếm này rất hay nói, thức ăn vừa bày ra bàn chỉnh tề còn tán gẫu với bọn họ vài câu. Hắn nói bọn họ nên ở lại đây mấy ngày nữa đi,bởi vì Vân Hoài thành này của bọn hắn là nơi địa linh nhân kiệt, ở nơi này càng lâu không những có lợi cho linh lực của mỗi người, còn có nếu tu luyện ở trong này lại có thể đạt được ít thành tựu to lớn, có rất nhiều người rất hay chạy đến nơi này của bọn hắn mà tu luyện. Còn kết quả này nha, chỉ có thật vừa lòng chứ không hề có thất vọng nào cả, cho nên Vân Hoài thành này, bây giờ luôn rất nổi tiếng…
Hắn nói rất có lí lẽ rõ ràng, tiếp theo lại còn giới thiệu vài nơi vui chơi rất tốt ở trong thành. Hắn nói đến hứng thú thì đã bị khách ở bàn khác kêu tới. Tiểu nhị kia liền vung khăn lên vắt xuống ở trên vai liền nói câu “mời các vị đại gia từ từ dùng”, liền nhanh chóng xong người đi về phía vị khách thúc thúc đang kêu người ở bàn kia. Hắn vừa đi, vài người trong bàn không dấu vết mà liếc mắt nhìn nhau một cái. Nhưng ai cũng không có mở miệng nói gì thêm, im lặng mà ăn hết bữa cơm này.
Bọn họ liền ở trong khách điếm này mà mà mướn phòng. Sau khi mọi người đều đã cơm no rượu say thì ai nấy đều liền tự trở về phòng. Mỗi phòng đều ở tại phương hướng khác nhau. Ngay khi Ly Hận Thiên đang chuẩn bị cùng với Vũ Quả chuyển hướng về một bên hành lang lầu hai, Ly Lạc ở bên cạnh đột nhiên dặn dò một câu,
– Buổi tối không cần chạy loạn. Có nghe được bất kì âm thanh gì cũng đừng đi ra. Ngoan ngoãn mà ngủ một giấc đi, đợi đến sáng ngày mai ổn rồi lại tiếp tục rời khỏi đây.
Ly Hận Thiên muốn hỏi hắn sẽ có âm thanh gì sao, mọi người đều ở trong phòng trên lầu ngủ thì có thể sẽ phát ra âm thanh là gì chứ…
Chẳng lẽ buổi tối ở khách điếm này còn có phục vụ đặc biệt không tiện gì đó sao? Tiếp theo y nhớ lại xem kẻ ở phòng cách vách của y là ai đây, Ly Lạc có phải là đang muốn ám chỉ y, miễn cho vào buổi tối, y đụng phải một màn chuyện tốt đầy xấu hổ của kẻ khác hay sao…
Rồi tiếp sau đó Ly Hận Thiên lại muốn biết, vách tường của phòng ngủ ở khách điếm có cách âm tốt hay không đây. Nếu không tốt, đêm nay y phải làm sao để ngủ được yên ổn đây a…
Bị loại âm thanh này tra tấn cả đêm rất là khó chịu đi.
– Còn có, không cần loạn chơi đùa nữ nhân.
Nhìn bóng dáng của Ly Lạc đi ngày càng xa, sau một lát Ly Hận Thiên mới “Nga” một tiếng mới phản ứng lại đây. Đối với lời nói của Ly Lạc, y rất muốn tháo giày ra mà ném lên trên mặt của Ly Lạc, tên hỗn đản kia lại âm thầm châm chọc y …
Y chơi đùa nữ nhân thì làm sao đây? Bọn hắn liền xem thường y như vậy…
Nghĩ rằng y thật sự chỉ là nói miệng mà thôi sao, sẽ không dám đi chơi đùa thật sao?
Ly Hận Thiên âm thầm thề. Nếu đêm nay thực sự có nữ nhân tới gõ cửa, y nhất định sẽ làm cho bọn họ nhìn xem cho rõ, y là nam nhân hùng dũng phong độ đây a…
Ly Hận Thiên trước mắt giật mình bỗng nhiên xuất hiện một chân đặt trên một mỏm đá cao cao, nắm tay đưa khuỷu tay hướng về phía trước, làm một tư thế hiên ngang quyết tâm, thân thể hơi lui về phía sau, cả người liền ngẩng cao đầu làm động tác lẫn ánh mắt đều tiến lên phía trước. Tiếp theo ở phía sau là phong cảnh sóng biển bắt đầu cuộn trào vỗ lên mỏm đá, ý chí chiến đấu của nam nhân đang sục sôi…
Ngay trong lúc này, Vũ Quả thật cẩn thận lôi kéo tay áo của Ly Hận Thiên, đem toàn bộ ảo giác của y dập tắt…
– Gia…
Với cảm xúc sôi trào ngẩng cao, nam nhân vừa quay đầu lại, mới phát hiện sắc mặt Vũ Quả vô cùng kém. Nàng hình như vẫn đang run run lên. Trong lúc đó, bàn tay nàng vô tình đụng phải làn da của Ly Hận Thiên, nam nhân cảm thấy, bàn tay kia lạnh đến dọa người…
Đây là bị làm sao vậy…
– Gia, ngài có cảm giác được, nơi này có hơi là lạ hay không…
Khi Vũ Quả nói ra lời này, đến giọng nói cũng hoàn toàn run rẩy, bộ dáng của nàng giống như tiểu tặc mà lén lút trộm liếc liếc nhìn bốn phía, cảm giác giống như tùy thời đều sẽ có cảnh sát xuất hiện đi ra túm lấy vậy. Ly Hận Thiên biết nàng không phải là đang nói đùa, Vũ Quả đã bị dọa đến sắp khóc lên rồi.
Ly Hận Thiên cũng cảm thấy nơi này rất quái lạ, không chỉ có mỗi khách điếm này. Mà là toàn bộ tòa thành cổ này, người ở trong đây cũng đều rất kỳ quá. Bất quá y cũng vẫn nghĩ không ra là có chỗ nào bất đồng nữa, có lẽ cảm giác đó cũng chỉ là ảo giác của hai người họ mà thôi, những người khác cũng không có cảm giác được…
– Gia, ta không dám ngủ một mình…
Khách điếm này là chỗ nghỉ ngơi tốt nhất ở trong thành cổ này rồi. Phòng ở trong này tương đối rất lớn. Ý tứ của Vũ Quả là, nàng không dám ngủ ở trong một phòng lớn trống trải như vậy, nhưng nơi này lại không phải là trong phủ, không có phòng nha hoàn hay nội thị. Vũ Quả lại không thể ở cùng Ly Hận Thiên ở trong cùng một phòng.
Nơi này cùng với ở trong xe ngựa là bất đồng. Đây là chân chính cô nam quả nữ mà ở chung sống một phòng.
Thân phận có khác, thì loại chuyện này cũng không được cho phép.
Ly Hận Thiên vừa định trấn an cảm xúc sợ hãi bất an của nàng. Thì Khâm Mặc liền từ phía dưới cầu thang đi lên đây. Hắn cất tiếng lễ phép chào hỏi Ly Hận Thiên, tiếp theo thản nhiên liếc mắt mà nhìn Vũ Quả một cái. Ngay từ đầu Vũ Quan đều mang vẻ mặt sợ hãi, lập tức liền đem đầu cúi thấp xuống dưới. Lúc này Khâm Mặc mới mở miệng nói, sợ hai người họ không tìm thấy phòng, nên sẽ dẫn hai người họ đi tìm.
Phòng của Ly Hận Thiên ở tận bên trong cùng của hành lang. Phòng của Vũ Quả là ngay bên cạnh phòng của y.
Như là bị kẻ khác phát giác mà đánh gãy. Khâm Mặc vừa xuất hiện, khiến cho Vũ Quả đột ngột trở nên trầm mặc. Nàng vẫn cúi đầu, thẳng đến đi đến trước phòng. Ngay từ đầu, Ly Hận Thiên còn định an ủi nàng vài câu. Nhưng Vũ Quả hạ thấp người xuống cúi chào y một chút liền đi thẳng vào phòng.
Ở trước mặt Khâm Mặc, Vũ Quả đến sợ hãi cũng đều áp chế xuống được. Y muốn nói chút gì đó. Nhưng Vũ Quả lại là do Khâm Mặc mua về, nàng sợ hắn là chuyện thực tự nhiên. Dù y vẫn cứ đau lòng cho Vũ Quả, nhưng y cũng không vì Vũ Quả mà chỉ trích Khâm Mặc. Việc này cũng sẽ không tốt cho nàng, huống chi Khâm Mặc cái gì cũng đều chưa có nói ra.
Nam nhân suy nghĩ kĩ rồi, ngày mai thức dậy lại đi tìm Vũ Quả mà an ủi sau vậy, liền bước vào phòng. Tuy rằng tòa thành cổ này thoạt nhìn có chút kỳ quái, bất quá cũng không có cái việc gì kì quái giống như sẽ phát sinh. Khi bọn hắn đến nơi đây, bầu trời đã sắp hoàng hôn. Canh giờ vừa mới ăn cơm xong kia, Ly Hận Thiên cũng sẽ không lại đói bụng nữa, kêu tiểu nhị đun nước ấm, y ở trong phòng mà thống khoái tắm rửa bằng nước ấm sạch sẽ liền ngủ.
Cả người chỉ mặc nội sam mà nằm trên giường để ngủ này, thật đã lâu rồi y mới có được cảm giác thoải mái và thích ý như vậy. Ly Hận Thiên cảm thấy, y sắp hòa tan ở trên gối đầu luôn rồi a. Y không nhớ nổi nữa, cái gối đầu này vẫn so với cái cứng rắn ở trên xe ngựa kia vẫn là tốt hơn rất nhiều, mặc kệ ở trong xe ngựa có được hầu hạ có được bao nhiêu tốt đi nữa. Kết quả, vẫn là không có cách nào mà so với việc nằm trên giường được a.
Chính là y đang nằm trên cái giường này, giống như tựa hồ có chút mùi thì phải. Nam nhân cảm thấy, có thể là bởi vì chăn này còn quá mới nên mới có hương vị này.
Ly Hận Thiên liền giữ tư thế như vậy mà cọ cọ liền ngủ. Y ngủ thực say, đến phu canh không gõ mõ báo canh cũng không nghe thấy. Bất quá gần tới giờ sửu, Ly Hận Thiên đột ngột như bị ai đó lôi từ trên giường kéo xuống dưới. Y đánh một cái giật mình, tóc gáy đều lập tức dựng đứng lên. Từ đầu đến giờ đây là phản ứng lớn như vậy. Bất quá vì sao lại thế này, ngay cả một lúc sau y mới nhớ đến phải kêu người, thì lúc này y đều đã bị kéo dài xuống tới dưới giường. Nhưng y vừa mới nhất mở miệng, đã bị đối phương bịt miệng lại, tiếp theo y đã bị mang theo đến bên cửa sổ…
Ánh trăng trắng bệch, giống như bị nguyền rủa, bất quá nương theo ánh trăng sáng, Ly Hận Thiên đã thấy được kẻ vừa tập kích y là ai rồi…
Mộc Nhai.
Y đột nhiên nghĩ rằng Ly Lạc đã lừa y. Mộc Nhai người này tuyệt đối là tà tâm không đổi, bất quá y vừa ngước đầu lên, lại nhìn thấy vẻ mặt chính khí của Mộc Nhai, hoặc nên nói là, biểu tình kia rất là ngưng trọng…
Bị biểu tình của Mộc Nhai làm ảnh hưởng, Ly Hận Thiên cũng không từ chối. Y biết đã khuya như vậy Mộc Nhai còn tới phòng của y, không phải nghĩ đến cái loại chuyện không đứng đắn này nọ…
Y đã hiểu lầm.
– Ngươi đừng cử động, cũng không được nói chuyện.
Mộc Nhai thấy nam nhân bất động, liền buông tay đang bịt miệng y xuống. Hai người họ đang đứng đối diện với cửa sổ. Mộc Nhai quay người lại, kéo nam nhân ôm vào trong lòng, sau đó dùng lực một chút đem nửa đầu của y ấn xuống đặt trên bờ vai của hắn. Con ngươi đen láy của Mộc Nhai kia gắt gao nhìn chằm chằm trên cánh cửa phòng mà y đã đóng kín, hắn hạ giọng nói của mình xuống thấp nhất, mà thì thầm,
– Trong chốc lát nữa, mặc kệ là xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đừng phát ra tiếng, không cho ngươi quay đầu lại, trăm ngàn không được.
Ở trước mắt của Ly Hận Thiên, là ánh trăng chiếu sáng lên song cửa sổ. Y biết Mộc Nhai tới căn phòng này không phải là muốn cùng y trình diễn một màn cẩu huyết ngắm trăng, khẳng định là đã có chuyện gì đó đã xảy ra…
Quả nhiên, y vừa mới nghĩ xong không bao lâu. Cửa gỗ kia liền ‘chi dát’ một tiếng mở ra. Nam nhân thật khóc không ra nước mắt, mà ngẩng đầu nhìn trời. Y cảm thấy, mỗi lần ở ngay tại thời điểm này, âm thanh mở cửa đều đặc biệt rõ ràng, đặc biệt kinh sợ…
Rất có hiệu quả tạo nên hiệu ứng khủng bố.
Sau đó, cơ bắp của Mộc Nhai đều căng thẳng, tâm của nam nhân theo sát đó mà căng thẳng theo.