Phàm là còn có một chút khả năng gì đó, thì Mộc Nhai vẫn đều sẽ không bao giờ lựa chọn cái điều kiện đó cả. So với bất kì ai, hắn đều muốn bảo hộ Ly Hận Thiên hơn tất cả, chỉ là, Mộc Nhai không thể nào, chỉ biết nghĩ cho mỗi riêng mình được…
– Ta cự tuyệt. Hắn đã nói rằng, nguyên lai, ngươi ở trong mắt của ta, bất quá cũng chỉ có như thế.
Một màn xảy ra khi đó, đúng là suốt đời khó quên. Lúc ấy, Mộc Nhai vẫn không có cho Vô Huyên một câu trả lời thoả đáng ở trước mặt. Hắn chỉ giống như Ly Hận Thiên ngày trước, nhìn phương xa, đạm nhiên cười…
Đang ở địa vị này, thân bất do kỷ, có lẽ, hắn vốn không thay đổi được cái gì. Nhưng mà, tánh mạng của nam nhân, phải cùng ở bên cạnh hắn….
– Cho dù, hắn có giết chết ngươi fdi nữa. Ta, cũng vẫn sẽ không mở cửa thành.
Mộc Nhai kiên định nói. Mặc kệ là chuyện này có lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, hắn đều vẫn sẽ luôn trả lời như thế,
– Dù ngươi đã chết, thì ta vẫn còn sẽ tiếp tục đánh giặc. Thẳng đến khi đoạt được chiến thắng, đạp đổ mọi hy vọng của hắn. Ta sẽ bắt sống hắn, tiếp theo, là báo thù cho ngươi. Ta muốn cho hắn sống không bằng chết. Ta sẽ có trăm ngàn loại phương pháp tra tấn hắn. Chờ đến mọi chuyện đều ổn thỏa, hoàn toàn kết thúc. Ta, liền đi tìm ngươi.
Hắn nhận thua mà đầu hàng trước, đến cuối cùng, thừa biết rõ, cũng chỉ là biến thành đồ chơi ở trong tay của Vô Huyên mà thôi. Dù vậy, cũng chưa chắc gì, có thể cam đoan được rằng, bảo toàn được tánh mạng của Ly Hận Thiên hay không nữa là. Vậy thì, còn không bằng, đành cam chịu để cho y chết đi, như vậy, còn có thể, bớt chịu đựng một chút tra tấn đi…
Sau khi đã vì y báo thù, đã không còn vướng bận gì nữa, hắn liền tìm đến y vậy.
Hắn sẽ bồi y ở dưới hoàng tuyền, cùng nhau nhập vào luân hồi. Nếu có kiếp sau, thì nhất định, Mộc Nhai vẫn sẽ đi tìm y. Nếu không thể, dù có là diêm vương cai trị địa ngục, thì Mộc Nhai không để vào trong mắt. Cả hai người sẽ không đi đầu thai nữa. Thà rằng làm hai du hồn dã quỷ, chỉ cần được mãi ở bên nhau thôi, liền tốt lắm rồi đi…
Ngay sau khi Vô Huyên đưa ra cho hắn cái loại lựa chọn này, thì Mộc Nhai cũng đã quyết dịnh thấy chết cũng không sờn rồi đi, dùng cả tánh mạng của mình đánh cược với Vô Huyên, cũng làm chuẩn bị tốt để tùy thời đều có thể đi tìm y….
– Nói như vậy, nghe có chút tàn nhẫn. Ta vốn nên phải, nói cho ngươi rằng, kỳ thật, ta đang chuẩn bị đi cứu ngươi. Ta đang dùng kế hoãn binh vân vân, chỉ là để ứng phó với Vô Huyên kéo dài. Nhưng mà, những lời lẽ đó đều là giả, là đáp án quá mức lý tưởng. Sự thật là, ta cự tuyệt hắn, thà rằng, hắn giết ngươi, cũng nhất quyết không mở cửa thành.
Mộc Nhai vốn không muốn lừa y. Hiện tại, vật đổi sao dời, hắn có tùy tiện tìm ra cái lý do gì đều có thể lừa gạt được y. Hắn cũng biết. Nếu hắn lựa lời nói tốt,thì Ly Hận Thiên nghe cũng sẽ cao hứng. Bởi vì, phàm là con người, thì ai cũng đều thích nghe lời hay.
Chỉ là, Mộc Nhai không hề làm vậy.
– Ngươi có thể trách ta, cũng có thể không hiểu cho ta. Ta không thể cho ngươi có được hi vọng để sống sót. Nhưng mà, ta nhất định sẽ bồi ngươi, hai ta cùng nhau đồng sinh cộng tử. Toàn bộ thiên hạ này, chưa từng được Mộc Nhai ta đây để vào mắt, không có bất cứ thứ gì đáng giá để cho phải ta vì thứ đó mà hy sinh cả. Trên thế gian này, thứ duy nhất còn quan trọng hơn cả tánh mạng của ta, đó, chính là ngươi. Không có ngươi, ta, tuyệt đối, sẽ không sống một mình ở trên dương gian này. Mặc kệ là có nguyên do gì đi nữa, thì, nhất định, ta cũng đều luôn ở bên cạnh ngươi, vĩnh viễn…
Ly Hận Thiên muốn biết, vì sao Mộc Nhai lại phải lựa chọn như thế. Mỗi một câu của Mộc Nhai nói ra, giống với lời hắn đã miêu tả, là dù có chút tàn nhẫn, nhưng mà, Ly Hận Thiên lại sẽ không phải chịu khổ sở nữa…
So với những lời lẽ hoa ngôn xảo ngữ không thực tế, mấy câu này của Mộc Nhai nói ra, nghe thật không xuôi tai, lại là nỗi cảm động ẩn chứa thật sâu trong từng chữ một. Tiếp tục nhớ lại, mỗi một câu này, đều sẽ khiến y động dung…
– Ta không có cách nào tha thứ cho hắn được. Vừa nhìn thấy hắn, liền sẽ nhớ tới, chuyện hắn dùng ngươi uy hiếp ta. Ta có thể quyết tuyệt đưa ra cái quyết định này. Chỉ là, ta vốn cũng vô cùng khó chịu. Bởi cái quyết dịnh này cùng với việc hắn buộc chính tay ta giết ngươi, thì có cái gì khác nhau đâu…
Giữa hai người, kẻ làm ra quyết định, mới là người sẽ phải chịu nỗi đau nhiều nhấ. Ly Hận Thiên hiểu rõ, y cũng đã được thân thiết mà từng trải qua cảm xúc đó một lần rồi đi.
Ngay khi Mộc Nhai cuộn tròn bàn tay siết thật chặt, Ly Hận Thiên nhẹ nhàng vỗ về hắn. Y không có cách nào giúp Mộc Nhai quên đi tất cả được. Nhưng, y chỉ có thể an ủi hắn. Bàn tay của y vẫn còn đang bao bọc ở trên nắm đấm của Mộc Nhai. Y nhìn không thấy vẻ mặt của Mộc Nhai hiện giờ, Ly Hận Thiên lại vẫn luôn mỉm cười ôn hòa,
– Thật sự, đã làm khó dễ ngươi rồi đi. Rõ ràng là không thích, lại vẫn muốn ngươi sinh sống cùng với Vô Huyên chung một nhà. Ngươi vì ta, làm ra nhiều hành động nhượng bộ đến vậy. Trái lại, giống như là, ta hoàn toàn chưa từng làm ra chuyện gì cho ngươi cả.
Không chỉ có mỗi Mộc Nhai, mà những tên còn lại, cũng vậy.
Hiện tại, ngẫm lại, không có bọn hắn, bản thân y liền không thể nào có thể, có được cuộc sống thản nhiên tự đắc như bây giờ được. Tuy rằng, đã nói không cần bọn hắn giúp đỡ, chỉ là Ly Hận Thiên hiểu rất rõ ràng. Nếu thật, là như vậy, có lẽ, y đã sống không nổi đến hôm nay rồi đi…
Còn có cả sự thỏa hiệp của bọn hắn, nên hiện tại, mới có thể duy trì hình thức chung sống hòa bình này.
Ai trong bọn hăn, y cũng đều thích. Y lựa chọn không được. Nhưng, một đám gia hoả vốn tâm cao khí ngạo ngất ngưỡng này, đã vì y, mà lựa chọn phương án thỏa hiệp.
Có đôi khi, nghĩ lại như vậy một chút, cả lồng ngực của nam nhân đều hoàn toàn bị căng tràn đến phát đau. Nhưng nguyên nhân này, lại bởi vì là sự cảm động cùng niềm hạnh phúc đang dâng trào…
– Mộc Nhai. Cám ơn ngươi. Ta thật sự cám ơn ngươi. Nếu có cơ hội, thì ta sẽ hảo hảo báo đáp lại cho ngươi.
Chỉ là nói ra lời như thế thôi, nhưng chính là, Ly Hận Thiên cũng tự biết lấy năng lực của bản thân mình. Khả năng mà y có thể giúp đỡ cho Mộc Nhai, vốn cực kỳ bé nhỏ a.
Mộc Nhai không phải là những kẻ đa sầu đa cảm gì đó, cho nên một màn tâm sự cộng thêm hình ảnh đáng thương vừa rồi của hắn, khiến cho y xúc động rất nhiều. Vì vậy, y mới có thể nói ra cái loại lời nói này. Mộc Nhai không phải là cố ý kể lể cho y nghe. Đương nhiên, hắn vốn cũng không có ý định giấu diếm y. Bây giờ chỉ là do cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Nói ra hết tất cả mọi phiền muộn giấu kín rồi, liền thoải mái hơn rất nhiều, Mộc Nhai đã sớm không còn tức giận nữa rồi. Đùa giỡn ôn nhu trong chốc lát cũng đã đủ rồi đi, hắn vốn không thích quá dính người, quấn quýt, lại bịn rịn này nọ. Trong khi đang nghĩ ngợi xem làm sao để kéo Ly Hận Thiên từ trong bầu không khí thương cảm bị rịn đến mức khiến người bắt đầu trực tiếp nổi lên da gà trở về hiện thực, liền nghe thấy hắn nói, muốn báo đáp chính mình……
Linh cơ của Mộc Nhai vừa động, tạm thời án binh bất động, hắn lén lút ôm sát lấy Ly Hận Thiên, còn đang khoa trương tự bày ra bộ dạng đáng thương của mình, chỉ là biểu tình ở trên mặt, đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất…
Lướt qua thấy rất rõ, chính là, khóe miệng kia đang nở rộ ra một cười toe toét cực kì xấu xa a.
– Ngươi biết mà. Cái mà ta thích nhất là gì, muốn báo đáp ta, còn không có cái gì đơn giản hơn nữa nha…
Mộc Nhai tự cực lực làm cho ngữ khí của mình, nghe thấy có vẻ vẫn bình thường hơn một chút. Bất quá, giọng nói này, vẫn bởi vì quá mức kích động mà thay đổi giọng điệu đi. Nhưng, cái này cũng không ảnh hưởng đến cái gì cả. Bởi vì, Ly Hận Thiên vốn không có phát hiện ra.
– Là cái gì?
Ly Hận Thiên vẫn còn đang tự đắm chìm ở trong thế giới của mình, đối với nỗi nguy hiểm sắp đến, vẫn luôn hồn nhiên không biết.
– Hôm nay, ngươi để cho ta làm đến thống khoái một chút, liền tính là, ngươi đã báo đáp tốt nhất cho ta rồi đi.
Mộc Nhai vừa nói xong, liền đè nam nhân lên trên giường, trước khi để y kịp phản công, hắn đã giành trước một bước mà nói,
– Chung quy, ta đã hi sinh vì ngươi rất nhiều mà. Ta vốn rất không thích Vô Huyên, lại phải cam chịu mà nhìn thấy hắn mỗi ngày, còn phải chịu đựng cả việc để hắn ôm ngươi. Ta đã sớm chịu không nổi nữa rồi. Ngươi hảo hảo an ủi ta một lần đi. Bằng không, nói không chừng, ta sẽ đi tìm hắn mà đánh nhau mất a.
Đầu óc của Ly Hận Thiên đầu óc, có chút trì độn, hiện thực lẫn lộn với hồi ức, vừa nghe thấy lời này của Mộc Nhai, y theo bản năng mà trấn an, tiếp theo là đã gật đầu. Y hoàn toàn không để ý đến, ở trong mắt của Mộc Nhai, phát lên thứ ánh sáng lập loè, nhưng không phải là đau thương và thống khổ, mà là giảo hoạt a…
Dĩ nhiên là, Ly Hận Thiên tiếp tục mà mơ màng hồ đồ bị ăn mất.
Lại còn rất phối hợp.
Mộc Nhai muốn kêu y làm cái gì, y liền làm cái đó, liền đến cả thứ tình thú vốn không dám nếm thử lần nào, cũng đều cùng nhau làm.
Từ khi y quyết định lăn lộn cùng với Mộc Nhai, mặc kệ là, lại làm loại ngượng ngùng đến thế nào thì, y cũng đều không hề cự tuyệt. Ngay cả, khi Mộc Nhai xách lên ấm trà rót nước trà vào bên trong nơi phía dưới kia, hắn cũng chỉ là nằm lên trên bàn, yên lặng chịu đựng…
Cảm giác mà nước trà chảy vào bên trong thân thể, cả đời này của Ly Hận Thiên thật sự khó quên. Dòng nước kia, chảy xuôi theo vách ruột lấp đầy ở trong bụng y, ấm áp, lại không quá khó chịu, chỉ là cái bụng nhỏ, có một chút căng tròn lên. Ly Hận Thiên chuyên chú với cái bụng của mình. Mộc Nhai lại tập trung với nơi ở phía dưới của y a. Hắn nhìn thấy, theo hô hấp phập phồng của nam nhân, một dòng nước trà nhỏ rỉ ra, chảy xuôi xuống, nhưng nhanh chóng, nơi đó lại co rụt lại, chỗ nước trà còn lại, đều đã bị bịt kín lại, hoàn toàn đã bị nuốt vào bên trong….
Cảnh tượng này, thật là, dâm đãng không nói nên lời a.
Mộc Nhai chờ không nổi nữa rồi, đỡ lấy nam căn của mình liền tiến đến, đâm vào. Vách ruột cùng nước trà lập tức quấn chặt lấy hắn. Mộc Nhai phát ra một tiếng ‘hừ’ lên thật mạnh, hắn cố sức bình ổn xao động trong người, chỉ muốn chửi lên “má nó”…
Tính luôn cả một bụng nước trà ở trong đó, liền ở trong thân thể của nam nhân, tiếp tục trừu động làm lên. Thân thể của Ly Hận Thiên bị đong đưa ở biên độ lớn. Ở trong bụng, vang lên tiếng nước ‘lọc ọc lọc ọc’, ở phía dưới lại đang bị Mộc Nhai đưa đẩy đến phát ra tiếng nước ‘phụt phụt’ đến rung động. Hai loại âm thanh lẫn lộn với nhau, đè ép y đến rên rỉ….
Mộc Nhai để cho y mang theo một bụng nước trà mà làm xong. Lần này kết thúc, hắn lại không có lưu luyến trong chốc lát, giống như ngày thường. Mà là trực tiếp liền rút ra, tốc độ của hắn thực mau, kéo theo, nơi đó của Ly Hận Thiên vẫn còn chưa có khép lại kịp, để lại một miệng nhỏ tròn trĩnh đang hé mở mấp máy như một cái cửa động, nhìn sâu vào trong động chỉ là một màu đen…
Ngay sau đó, nước trà liền chảy theo đường cong của bắp đùi, xuôi xuống dưới, cảm xúc ấm áp này khiến cho thân thể của nam nhân run lên, sau đó, nơi đó liền tiếp tục co rụt lại, Mộc Nhai không cho y đóng lại nơi đó, liền dùng ngón tay banh mở ra hai bên của miệng nhỏ đang khép lại, tách ra, hành động trừng phạt này còn hơn cả hồi nãy, y lại bất động. Hắn cứ liền nhìn một màn dòng nước trà từng chút một chảy ra…
Đến cuối cùng, ở trong nước trà, còn kèm theo tịn dịch mà hắn đã bắn vào trong….
Màu trắng đục đã bị pha loãng ra, cúc huyệt của nam nhân trong lúc này, có vẻ phá lệ dâm mĩ.
Không bao lâu, dưới đôi chân thon dài trần trụi của nam nhân liền tích xuống đất, đọng lại hai vũng nước nhỏ. Lúc này, nam nhân bởi vì cảm thấy xấu hổ, thân thể đã nằm xụi lơ ở trên bàn. Y cũng không có nhúc nhích, mặc cho từng dòng hỗn hợp chất lỏng đó từ trong thân thể chảy ra. Cảm xúc mất khống chế, khiến người nổi điên, chiếc bụng nhỏ căng phồng hơi đau của y, lúc này cũng đang từng chút một khôi phục lại…
Đáng tiếc, chính là, nước trà chỉ có một ấm, Mộc Nhai cũng không có cách nào kêu hạ nhân mang nước trà vào nữa. Bất quá, vẫn không sao cả, Mộc Nhai quyết định, lần sau lại chuẩn bị trước, thêm nhiều nước trà hơn chút nữa để ở trong phòng. Hơn nữa, lúc trước, Khâm Mặc đã ra tay thiết kế lại căn phòng ngủ chính ở trong phủ này, nơi mà ba người bọn hắn từng cùng nhau ôm nam nhân đã sửa sang lại rất có tình thú a. Cho nên, ngày nào đó, Mộc Nhai lại sẽ mang Ly Hận Thiên đi nếm thử một chút a…
Cái gì chứ, đồ chơi tình thú này, bọn hắn vốn có rất nhiều nha.
Không thể để phí phạn được đâu nha.
Do đã bắn quá, tạm thời hắn không thể lập tức lại cứng rắn lên nổi nữa, Mộc Nhai liền bày ra hành vi đùa giỡn độc ác lại thú vị a, là dùng nước trà làm y. Ly Hận Thiên vốn không thích. Nhưng, bất đắc dĩ, y lại không có sức lực nào để phản kháng nữa, cũng chỉ có thể mặc hắn lăn lộn thân thể mình, thẳng đến khi mộc nhai nghỉ ngơi tốt rồi, lại tiếp tục chiến đấu…
Y đã chết ở dưới thân của Mộc Nhai, lại lần nữa bị hắn làm đến sống lại, cứ như thế lặp đi lặp lại. Cả một ngày này, y đã bị lăn lộn đã tối tăm trời đất. Ký ức của y cũng hỗn loạn. Cả hai đến bữa, cơm cũng không ăn, liền luôn ở trong phòng này của Mộc Nhai, mà đều được nếm thử ở trên mỗi một góc phòng này đi…