Âm vui mừng của đám người giống như sóng triều vậy, cách y càng ngày càng gần, phảng phất giống như là đang kề sát ở bên tai vang lên, không biết phía dưới lại đã xảy ra chuyện gì, y cũng không có để ý hiếu kì mà quay đầu liếc mắt nhìn đến một cái.
Y chỉ vẫn luôn nhìn Mộc Nhai.
– Ngây người phát ngốc cái gì, cầm.
Làm sao mà vừa đến thời khắc mấu chốt, người này liền chỉ biết ngây ngốc. Mộc Nhai nhét vòng hoa vào bên trong tay của nam nhân, cũng nhanh chóng quay đầu đi, thời điểm hắn quay đầu trên mặt mang biểu tình gì, Ly Hận Thiên không có nhìn thấy, Mộc Nhai chỉ cho một bên sườn mặt nhìn thấy không rõ.
Trong lòng, mùi hoa thoang thoảng thản nhiên bay đến mũi, nhưng nam nhân không có quan tâm đến mà cúi đầu liếc mắt nhìn một cái.
Lời này, là Mộc Nhai bắt buộc cứng rắn đưa cho y.
Ngay trong thời điểm y chần chờ, người ở bên cạnh đột ngột đứng lên, nhìn thấy vạt Áo của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên mới giật mình nhớ ra, hai họ là ngồi ở trên thành cầu.
Nhất thời, nam nhân bối rối không thôi.
Bề mặt hành cầu này còn chưa rộng bằng một bàn chân, ngồi thì có thể. Nếu là đứng, thì thân thể khẳng định sẽ nhất thời mà mất đi cân bằng mà sẽ ngã xuống. Mộc Nhai đã đến từng tuổi này rồi, làm sao còn làm ra việc nguy hiểm như vậy chứ…
Cũng không phải là tiểu hài tử.
Ly Hận Thiên vừa muốn kêu hắn ngồi xuống, không cần hồ nháo. Mộc Nhai liền lấy một vòng hoa khác khoa tay múa chân hai cái về phía dưới sông kia, bày ra một vô cùng soái khí, tiếp theo chiếc vòng hoa kia liền tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp…
Do quán tính cho phép, nửa người trước của Mộc Nhai liền bị đẩy nhích tiến về hướng ở trong lòng sông này. Ly Hận Thiên kinh hô một tiếng, y theo bản năng liền đi kéo Mộc Nhai lại, nhưng người sau lại nhất thời khom người xuống, một tay chống ở trên thành cầu, hai chân vung lên, liền nhảy trở về trên mặt cầu, thân thể của Mộc Nhai vững vàng rơi xuống đất.
Bộ dáng thập phần muốn ăn đòn rồi đây.
Tiểu nha đầu đang nâng giỏ hoa ở phía sau hắn, mắt đã xem đến choáng váng.
Cùng lúc đó, vòng hoa kia chính là vừa lúc đi thẳng hết một đường khoảng cách từ nơi này đến thuyền tế lễ mà ném ngay vào khoang thuyền, không biết có phải là do phản ứng tâm lý hay không, ở khoảng cách xa như vậy, Ly Hận Thiên nghe thấy khi vòng hoa kia vừa rơi xuống nền thuyền liền phát ra một tiếng ‘bộp’, nhưng khi này, y vẫn còn duy trì tư thế tiến đến mà kéo Mộc Nhai lại…
Y vừa định trách cứ Mộc Nhai làm xằng làm bậy, thì gia hỏa này liền vòng đến phía sau lưng của y, hai tay chống ở hai bên sườn thân thể của y, lưng y lại dán lên lồng ngực mang theo nhịp tim đập của Mộc Nhai…
Trước mặt y, là mặt sông, y không thể tìm được chỗ nào để trốn nữa, tuy rằng Mộc Nhai không có ôm y, nhưng tư thế này, lại vô cùng ái muội, hai người họ lại đang ở chính giữa cây cầu to này, vị trí vô cùng rõ ràng. Nếu không phải lực chú ý của mọi người đều tập trung lên trên chiếc thuyền tế lễ, thì với tư thế bây giờ của hai người họ như vậy nhất định sẽ dẫn lấy tầm mắt chú ý của mọi người…
Ly Hận Thiên vừa định nói “không cần phải như vậy”, không chỉ không muốn làm mục tiêu để bị người chú ý đến, càng nhiều hơn là y không muốn cùng Mộc Nhai có tiếp xúc thân mật đến như vậy, chỉ có thể được làm phụ tử, hoặc là bằng hữu…
Y vốn luôn thầm muốn như vậy.
Vào lúc nội tâm của nam nhân vẫn còn đang giãy dụa, Mộc Nhai nắm lấy, bàn tay y đang cầm theo vòng hoa.
– Nghe nói, ném vòng hoa này vào được trong thuyền tế lễ, thì nguyện vọng của bản thân liền có thể được thực hiện, kẻ nào càng ném tới gần thuyền tế lễ, giấc mộng càng có cơ hội trở thành sự thật càng lớn hơn…
Mộc Nhai lôi kéo tay y, khoa tay múa chân một cái hướng về thuyền tế lễ kia, giống như đang ước lượng khoảng cách để ném đi chính xác.
Y không có nghe lầm đi?
Lời này, là do Mộc Nhai nói sao…
Hắn cư nhiên sẽ đi tin cái loại huyền thoại dân gian này đi, cầu phúc ước nguyện cái gì đó, không phải đều là cái loại chuyện dành cho thiếu nữ mơ mộng hay làm sao?
Một đại nam nhân như Mộc Nhai, thì đến xem náo nhiệt cái gì chứ.
Được rồi, liền tính trên bờ sông kia vốn cũng có không ít nam nhân, nhưng hình ảnh này vốn không phù hợp với tác phong tính cách của Mộc Nhai a…
Tên kia, hành động hung hãn chém chém giết giết thì Ly Hận Thiên còn có thể lý giải được, liền tính là hắn chạy đến trên bờ sông, đạp từng người một trong đám người đang đứng ở bên bờ rớt xuống sông, thì y cũng sẽ không ngoài ý muốn. Nhưng mà, hắn cư nhiên nâng lên vòng hoa, nói muốn được ước nguyện…
Cái loại tin tức này, rất kinh sợ đi, cằm của nam nhân cằm, gần như muốn rớt xuống đất.
Biểu tình khoa trương của Ly Hận Thiên nhìn chằm chằm về phía Mộc Nhai. Nhưng Mộc Nhai chỉ cho y thấy, chỉ có một cái đỉnh đầu đen nhánh. Tuy rằng nhìn không thấy biểu tình của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên lại có thể cảm giác được, biểu hiện lúc này của Mộc Nhai, vô cùng chân thành.
– Không cần nói với ta cái gì mà nói ra thì nguyện vọng liền sẽ không linh nghiệm. Vậy khi vừa rồi, ngươi ném cái vòng hoa kia đi, vốn là đang ước muốn nguyện vọng gì?
Nam nhân rất ngạc nhiên bởi vì tâm ý của Mộc Nhai.
Mộc Nhai đều luôn bày ra bộ dáng luôn oai phong một cõi, không có việc gì mà không làm được, làm sao còn có thể có nguyện vọng gì không thể thực hiện được đây. Liền tính là có đi nữa, hắn cũng sẽ không cần phải dùng phương thức này, mà sẽ là dùng vũ lực giải quyết đoạt được thứ mình muốn, đây mới là Mộc Nhai.
Đúng là bởi vì quá hiểu rõ, cho nên đối với tâm ý này của Mộc Nhai, y mới càng thêm hiếu kì.
– Ân…
Mộc Nhai kéo dài âm cuối, lại không có trực tiếp trả lời câu hỏi của nam nhân, hắn nhìn chiếc thuyền tế lễ ở nơi xa xa, mặt hồ phản chiếu ánh mặt trời, khiến cho đáy mắt của hắn lan tỏa ra một màu vàng, trong giây lát, Mộc Nhai đang tựa vào người y liền nâng đầu lên, vừa vặn đối diện với gương mặt tràn đầy hiếu kì của nam nhân, hắn không cười, cũng không có vẻ
ngạo mạn ngày trước, mặt đối mặt, nhìn nam nhân mà nói,
– Ngươi vốn biết rõ, ta chỉ cho phép bản thân ước muốn một cái nguyện vọng là gì rồi.
Lại tới nữa…
Cái loại cảm giác này lại tới nữa…
Không biết là bắt đầu từ khi nào thì, mỗi một động tác tùy ý của Mộc Nhai, dù chỉ là một cái mỉm cười, hay là một ánh mắt, đều khiến cho bên trong lồng ngực của nam nhân sinh ra cảm giác buồn buồn, trướng trướng, giống như tùy thời đều sẽ bị nổ tung vậy…
Lảng tránh đi thì không được, như là một loại chứng bệnh, càng ngày càng đè nặng, tựa hồ như, đang mang bệnh tình nguy kịch lắm vậy.
Dù là nam nhân đã chịu thua mà quăng mũ cởi giáp, hay mặc dù là vẫn cố duy trì trấn định, nhưng vẫn là bối rối không thôi, y vội vàng quay đầu, không hỏi lại vấn đề về Mộc Nhai nữa…
Y biết, ý tứ của Mộc Nhai là gì.
Mấy ngày nay, từ khi bắt đầu ở lại Mạt Nhai cư, Mộc Nhai liền tích cực tranh thủ.
Y không phải không thấy được, chỉ là, y làm bộ như không biết mà thôi.
Thứ tình cảm này, y không dám đối diện, nếu bị dính phải thì đây tuyệt đối là độc dược.
Ở nơi đó vẫn còn lưu lại vết thương vẫn còn mới do Ly Lạc gây ra, còn có cả Văn Diệu. Nay, y thật sự còn đã không dũng khí để thử lại thêm một lần nào nữa…
Mộc Nhai biết, nhưng mà hắn vẫn không có nổi giận, cũng không muốn như lúc trước mà bức bách y, chỉ là khẩn trương mà theo đuổi …
Buông xuống cả tính tình táo bạo, Mộc Nhai là một người nhiệt tình như lửa, đây là việc mà dạo gần đây nhất Ly Hận Thiên mới phát hiện ra.
Trong khi đang tìm hiểu cuốn bí tịch kia, Mộc Nhai đều lẳng lặng ngồi ở bên người y, luôn mang theo mỉm cười nhàn nhạt, liền vẫn nhìn y, hắn rất thích nhìn y, đặc biệt khi y hiện ra bộ dáng chăm chú nghiêm túc…
Trong khi luận bàn, quyền cước phát động gia tăng kịch liệt, lúc nam nhân ra chiêu thức hóa giải động tác thật xinh đẹp, trong khoảng cách ra chiêu thức, tầm mắt giao nhau liền mỉm cười, là động viên, lại là khen ngợi, còn có cả tín nhiệm, một màn cảnh sắc kia, sáng tối đối lập mà khó quên…
Tay chân của Mộc Nhai cũng không làm ra động tác quấy rối nam nhân, nhưng mà khi hắn tiếp cận thân thể y, thì bên trong sự tiếp xúc lại tồn tại, chính là một loại áp lực vô hình nào đó, hắn muốn gì, hắn đã biểu đạt rất rõ ràng. Mộc Nhai chỉ là đang chờ đợi, con mồi này, chủ động tiến vào cạm bẫy do chính mình giăng ra…
Cạm bẫy này, còn có thể xem là vướng vào không chỉ là bị cướp đi tánh mạng, mà là vĩnh viễn cũn không thể từ bên trong thoát ra ngoài được nữa, chân chính chỉ thuộc về mỗi một mình hắn mà thôi.
Ôm lấy Ly Hận Thiên, Mộc Nhai lôi kéo tay y, ngắm chính xác hướng tới thuyền tế lễ kia, tâm nguyện này, có lẽ chỉ một người thì vốn không thể thực hiện được, nhưng hai người cùng nắm tay nhau, thì không hẳn là không được…
Muốn vui đùa một chút, Mộc Nhai liền có thể dùng hai tay mà có được, nhưng mà, muốn cùng nhau một lòng, lại không phải dễ dàng như vậy.
Mộc Nhai có tự tin, hắn cũng tin tưởng, vị Hà Bá đã có trăm con cháu này, cũng sẽ giúp đỡ hắn một tay.
Vòng hoa kia của hắn, vốn cũng không phải ném tới vị trí ở giữa thuyền tế lễ.
Trên mặt nước trên sông ánh lên màu vàng kia lấp lánh rực rỡ, phản chiếu bóng dáng của hai người in xuống dưới, trong lúc đó, giữa hai người họ trên thực tế còn có khoảng cách nhất định, nhưng hai bóng dáng ở trong nước, lại là thân mật thiết hợp, dán lại ở cùng một chỗ, tách không ra …
……
Hai người họ vốn không đợi đến khi tế lễ chấm dứt, mà đã đi xuống cầu, Mộc Nhai nói trong khi tế lễ, ở trên chiếc cầu này vốn không cho phép người nào được lên đây cả, cũng không phải sợ dân chúng làm ra điều gì tồi tệ. Điều cấm này dù sao cũng chỉ là phong tục tốt đẹp mà thôi, chỉ là sợ có quá nhiều người lên đây, chiếc cầu này sẽ không chịu nổi sức nặng như vậy, sẽ phát sinh ra tai nạn ngoài ý muốn. Nghe nói như thế, Ly Hận Thiên đột ngột mới phát hiện, thì ra hai người bọn họ là đã đi cửa sau…
Nguyên lai có bối cảnh thật sự không giống nhau, liền dẫn tới việc đều có đặc quyền khác biệt như vậy…
Hoạt động tế lễ, vẫn còn đang tiến hành hừng hực khí thế, tiếng vang náo nhiệt liên tiếp phát ra. Nam nhân nhịn không được nhìn thoáng qua đám đông đó. Tuy rằng y vốn thích cái loại bầu không khí này, nhưng là quá mức tranh giành dẫn đến cãi nhau ầm ĩ. Y ném vòng hoa đứng ở giữa không khí ồn ào vậy thôi, đã cảm giác thấy sức lực như bị nghiền nát mất rồi, thật sự không còn có tinh lực mà cùng với mấy người trẻ tuổi ở một chỗ mà tranh cãi ầm ĩ với nhau.
Mộc Nhai chọn nơi này để ngắm nhìn quả không sai.
Hôm nay, là ngày lễ hội lớn quan trọng ở Đế Đô, dân chúng trong thành, cơ hồ như không có người nào mà không đến tham gia, dòng sông trăm con cháu vốn là một truyền thuyết tốt đẹp, lại hấp dẫn không ít người ngoại thành. Mặc kệ có là khi nào, hay là niên đại gì, thì cái loại hoạt động ước nguyện giống như vậy, số lượng người tham gia vào vĩnh viễn là nhiều nhất, nguyện vọng tốt đẹp, một sự kí thác tâm linh…
Chẳng phân biệt giới tính, chẳng phân biệt tuổi tác.
Trong loại việc này, đương nhiên bao hàm rất nhiều tình cảm lí lẽ ở bên trong, mà Ly Hận Thiên lại là người ngoài ý muốn nhất.
Chờ khi hai người họ rời khỏi bờ sông, cửa hàng ở khu phố phía sau cũng đã bận rộn làm việc đến khí thế ngất trời, sau khi hoạt động tế lễ kết thúc, các vị đại gia sẽ đổ xô đến dãy cửa hàng ở trên phố này mà nhấm nháp các mỹ thực trên con đường này. Không riêng gì thức ăn đặc sản của Nam Triều, đến món ăn của các quốc gia khác, cũng có thể cùng một một lúc mà được thưởng thức được cả, tuyệt đối là nơi cho người ta ăn đến thỏa thích no căng bụng nhất.
Ly Hận Thiên thế này mới hiểu được, vì sao mới sáng sớm mà Mộc Nhai liền chỉ cho y ăn một cái bánh bao và một trái táo.
Thì ra là vì muốn giữ cho bụng trống.
Khác với ngày thường, hôm nay phần lớn các dãy cửa hàng vốn không bày bán ra quá phô trương, các ông chủ đều một dãy thức ăn đều đồng loạt được phân loại mà đặt ở hai bên ngã tư đường, nhìn cảnh tượng như vậy vừa nhìn liền hiểu ngay, thích cái gì, liền ăn cái đó.
Ly Hận Thiên không có một đồng bạc nào. Nhưng mà y biết người đang đi theo y là kim chủ, căn bản cái gì cũng không cần sầu não tiền nong, quả nhiên Mộc Nhai xa hoa vung lên bàn tay lớn, nói muốn ăn cái gì, liền ăn cái đó.
Y khẳng định là sẽ không khách khí nữa rồi.
Hai người họ đang đứng ở đầu đường, nhìn hai dãy bán hàng bày ra tràn đầy đủ các loại thức ăn phong phú đẹp mắt kéo dài vô tận ở hai bên ngã tư đường
Ly Hận Thiên đang tập trung suy nghĩ xem y muốn ăn cái gì, ngay khoảnh khắc vừa đang chuẩn bị bước đến gần, thì tầm mắt y lơ đãng thấy được một người ngoài ý muốn…
Không tính là tiều tụy, nhưng trạng thái của Văn Diệu lại không phải là quá tốt.
Trên thân vẫn mặc một bộ quần áo hoa mỹ như trước, nhưng trên cằm đã lộ ra một lớp râu, màu sắc kia vốn không tính là đậm, nhưng mà Ly Hận Thiên vẫn có thể thấy được.
Lúc trước cho tới tận hôm gặp nhau cuối cùng đó, y chưa khi nào từng thấy qua bộ dạng Văn Diệu chưa cạo râu…
Một lần cũng hoàn toàn không có.
Ngoại trừ việc này ra, Văn Diệu không có bất cứ thay đổi gì, vẻ bề ngoài vẫn tuấn mỹ, dáng người cao ngất, chỉ là sợi ôn nhu kia đã không tìm thấy được nữa rồi. Thay vào đó là tâm tình u ám nặng nề. Vốn thời tiết hôm nay không hề có một giọt mưa dầm nào rơi xuống cả, bầu trời rõ ràng sáng sủa như vậy. Nhưng ở nơi Văn Diệu đang đứng, xung quanh lại như có mây đen dày đặc, tùy thời đều sẽ bắt đầu rơi xuống mưa to.
Ly Hận Thiên vừa nhìn thấy hắn. Cùng một lúc, Văn Diệu cũng chú ý tới y. Trong hai người, ai cũng chưa từng nghĩ đến lại sẽ ở chỗ này mà nhìn thấy nhau, vô tình chạm mặt ở cùng một chỗ, rất nhanh, hai người họ liền không hẹn mà cùng bất động…
Thực ngắn ngủi, chỉ có khi vừa nhìn thấy liền sửng sốt một chút rồi như bị chú định thân.
Ở vị trí của Văn Diệu, vốn không dễ nhìn thấy được. Hai dãy cửa hàng xung quanh lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Dòng người lui tới cũng ngày càng đông đúc hơn. Từng tốp người đi đường vừa cười nói từ giữa khoảng cách của hai người họ mà lướt qua. Dưới bầu không khí náo nhiệt, khiến cho sự tồn tại của Văn Diệu càng ngày càng nhỏ.
Mở rộng ra tầm mắt, dư quang nơi khóe mắt cũng có thể nhìn thấy một mạt bóng dáng thon dài nơi góc hẻo lánh kia. Nơi hai người họ vẫn đứng bất động đó là ở chính giữa trung tâm chỗ đầu đường, có chút chặn lối đi của kẻ khác. Ly Hận Thiên nghe thấy tiếng có người đang oán giận, nhưng mà rất nhanh liền tiếng bất mãn liền nhỏ dần bị xua đi mất, còn nhỏ nhỏ giọng mà nhắc đến, uy vũ sử…
Mộc Nhai đang đứng ở đây, hắn muốn chặn đường, thì dân chúng bé nhỏ qua lại như bọn họ có thể làm sao được nữa.
Từ lúc đó đến một lúc sau nữa, cũng không có ai lại dám nhiều lời thêm một câu nào.
Nghe thấy danh hào của Mộc Nhai, Ly Hận Thiên theo bản năng muốn nhìn Mộc Nhai, Mộc Nhai cũng vẫn đang nhìn y, thấy bộ dáng này của Mộc Nhai, hẳn là, cũng phát hiện ra sự có mặt của Văn Diệu…
Niềm vui thích lẫn sự thoải mái vào lúc sáng sớm, lập tức, đã bị lắng đọng lại không ít.
Bầu không khí vui sướng, như là đã bị ai đó dùng dao nhỏ cắt lìa ra một nửa, liền cứ như vậy, khiến y lại không có cách nào hòa nhập vào được nữa.