Mục lục
Sủng Đa (Sủng Cha)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bàn có thức ăn, đi ăn đi.

Nhận lại cái chén nước đã hết, Mộc Nhai đặt lại lên trên bàn, liền thắp nến ở trong phòng lên, trong nháy mắt, bóng tối đã bị xua tan bởi ánh sáng nhu hòa. Mộc Nhai ngồi trở lại ở trước bàn, một bên vỗ nhẹ mặt bàn, một bên hiện lên ý bảo nam nhân đến đây ăn chút gì đi.

Mộc Nhai bỗng nhắc tới, y liền thấy đói bụng. Hai ngày nay đều bị việc này khiến cho miệng y không có khẩu vị gì. Tâm tình đúng là vẫn không tốt, nhưng thân thể vốn luôn thành thực. Bụng đói sẽ gấp gáp nôn nóng, sẽ vội vàng kháng nghị, tựa như bây giờ vậy.

Xỏ bàn chân vào đôi hài bên dưới giường, vừa rồi ngủ vẫn chưa thay quần áo, nam nhân tượng trưng mà vỗ vỗ vạt áo. Y ngủ thực thành thật, bề mặt vải cũng không có một nếp nhăn nào.

Nam nhân đi đến bàn là khi Mộc Nhai đã từ trong thực hạp lấy ra gì đó. Bày ra bàn, có một tô canh thịt dê, một dĩa rau cải, hai chén cơm trắng, cuối cùng còn có một bầu rượu.

Đồ ăn vẫn còn nóng, hẳn là mới nấu xong. Mộc Nhai đã sớm đến đây, hắn nhìn nam nhân ngủ đến lúc không sai biệt lắm cần phải tỉnh dậy, chỉ thị cho hạ nhân đi chuẩn bị thức ăn, cho nên nam nhân mới có thể vừa lúc tỉnh lại, đã có thức ăn nóng hổi để ăn.

Hai người cũng chưa nói chuyện. Nam nhân cúi đầu ăn chén cơm mà Mộc Nhai đã bới cho y tốt rồi, thức ăn rất thơm, ngay cả người vốn không có khẩu vị như y, cũng phải bị hấp dẫn mà ăn được rất nhiều, chờ sau khi y ăn xong sau, Mộc Nhai cũng xác định y no rồi, mới hỏi,

– Muốn uống một chung không?

Mờ mịt liếc mắt một cái nhìn bầu rượu trên bàn, nam nhân gật đầu, lúc tâm tình không tốt, thì uống rượu là cách để điều tiết tâm trạng tốt nhất.

Bây giờ, y thực cần.

Đặt xuống hai chung rỗng, để ở trước mặt mỗi người, hắn châm đầy từng chung một, ngay khi Ly Hận Thiên chạm đến chung rượu. Cùng một lúc, Mộc Nhai giống như thuận miệng mà nói ra một câu,

– Cuốn bí tịch mà kẻ thân mật kia của ngươi đưa cho ngươi, ta đã dặn nha đầu kia đều đồng loạt mang đến đây rồi. Dù sao ngươi cũng không có việc gì làm, ngày mai liền cùng ta đi tới phòng tu luyện đi.

Mộc Nhai vẫn miệng không ngừng nói, nhưng ở thời điểm hiện tại mà hắn nói ra loại lời lẽ này, trái lại khiến người nghe lại cảm thấy thân thiết. Mộc Nhai cũng không có bởi vì chuyện đã xảy ra trên người y mà có sự thay đổi nào. Hắn vẫn là luôn như vậy, dùng khẩu khí bình thường mà nói chuyện với y, tựa như việc xảy ra từ hôm qua đến nay vốn chưa từng tồn tại, không có bất cứ ảnh hưởng đối với hắn cả.

Biểu hiện của Mộc Nhai như vậy, Ly Hận Thiên còn có thể dễ chịu hơn một ít.

Nam nhân một ngụm liền uống cạn rượu trong chung. Chất lỏng cay độc chảy xuôi xuống khiến cho ngũ tạng lục phủ bên trong thân thể đều nóng lên. Y cần chính là cái loại kích thích này, giống như nếu cứ cố sức mà diy trì liên tục cái loại bình tĩnh này, thì y sẽ điên lên mất.

Y uống xong, Mộc Nhai lập tức liền giúp rót thêm chung nữa. Ly Hận Thiên lại rất phối hợp mà uống hết cả hai chung rượu đầy. Hắn cũng không có ngăn cản y, ngoại trừ một bầu rượu này, ở trên bàn còn có hai hũ to khác. Đêm nay Mộc Nhai đã mang theo đủ rượu, y muốm uống bao nhiêu, liền uống bấy nhiêu.

Nhưng mà, chỉ có mỗi một đêm nay mà thôi.

– Hôm nay ngươi cứ uống cho thật đã, cho thật say đi. Sáng mai sau khi thức dậy, chuyện đã xảy ra hai ngày hôm nay đều phải quên hết đi cho ta. Coi như tất cả đều không có gì nữa, cùng lắm thì, ngươi vẫn là một nam nhân. Nếu như bị loại việc nhỏ này đánh ngã, thì ta mới thật sự kêu mọi người đến mà xem thường ngươi.

Thấy nam nhân ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt y vì bị vị rượu cay xè rót vào bụng mà đỏ bừng, cặp mắt kia mang theo hơi nước long lanh, rất là xinh đẹp. Ngày trước hắn chỉ cảm thấy gương mặt của Ly Hận Thiên nhìn rất đẹp mắt. Nhưng mà, người này ở hiện tại, khiến cho khuôn mặt này còn mang theo sinh khí, sức sống vốn nên có. Mộc Nhai chỉ chấp nhận duy nhất là một người ở trước mắt này mà thôi. Y vốn mới chính là Ly Hận Thiên, độc nhất vô nhị.

Không có bất kì kẻ nào, so với y mà càng thích hợp với thân phận này hơn cả.

Kẻ nọ ở quá khứ, có lẽ do ở trong lòng hắn luôn mang chí lớn, vì tín niệm, mà chịu nhục.

Nhưng mà cách kẻ nọ thực hiện, Mộc Nhai không thể đồng ý mà gật bừa được. Hắn thà rằng nhìn thấy Ly Hận Thiên này ở hiện tại, dù ở trong nghịch cảnh nhưng vẫn luôn vì bản thân mà cố gắng, mong muốn được sinh tồn. Cũng không muốn nhìn thấy một kẻ luôn thà chịu chết vẫn im lặng giữ lấy bí mật ở trong tay, cái gì cũng không chịu nói ra, cũng không hề tín nhiệm bất cứ ai, chỉ có thể làm kẻ nhẫn nhục nén giận.

Hắn bị người này hấp dẫn, cũng là bởi vì sự tự tin của y. Y thông minh, còn có y có gan vì bản thân y mà tranh thủ cơ hội.

Không phải là kẻ luôn nhẫn nhục chịu đựng, chấp nhận sự an bài của người khác.

Trên bầu trời tối có rất nhiều ngôi sao nhỏ lấp lánh, nhưng mà hắn không thể nghi ngờ gì mà chắc chắn rằng ngôi sao luôn toả sáng xinh đẹp lại chói mắt nhất đang ở trước mắt hắn đây. Ít nhất, ở trong mắt Mộc Nhai, ngồi sao đó là rực rỡ loá mắt nhất.

– Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?

Người này vẫn kinh ngạc nhìn hắn, biểu tình có chút ngốc nhiên căn bản không hợp với tuổi tác của người này chút nào. Bộ dạng này, mặc kệ là đã nhìn qua bao nhiêu lần, thì vẫn cho ra cảm giác hoàn toàn giống nhau, khiến cho người nhìn thấy không nhịn được mà muốn khi dễ y. Đồng dạng, bộ dáng y đùa giỡn tâm cơ, động não suy nghĩ, cũng khiến cho tâm tư của người nhìn theo đó mà bị trộm đi, mặc kệ là ở bất cứ góc độ, y đều là một người không thể để cho người khác bỏ qua sự tồn tại của y được,

– Hôm nay, tâm tình của ngươi không tốt. Ta đến đây là cố ý ở lại để tâm sự cùng ngươi. Đừng nhìn ta đến ngây ngốc nữa. Có cái gì khó chịu muốn nói ra cho thỏa lòng, thì cứ nói thẳng ra đi. Ta nhìn thấy bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó của ngươi bây giờ, rất chướng mắt, giống hệt như đàn bà vậy.

Quả nhiên, ở cùng với Mộc Nhai một chỗ, sẽ được thoải mái không ít. Hắn mắng chửi người, nghe cũng rất thoải mái.

Ly Hận Thiên cầm lấy chén rượu nắm lại, nhưng không có nâng chén lên miệng liền uống vào, ánh mắt rơi vào trong hình ảnh phản chiếu ở bên trên mặt rượu sóng sánh trong chung, nhìn thấy khuôn mặt không có gì tinh thần của bản thân, bộ dạng này thật sự rất khó coi, thực tiều tụy, trách không được, Mộc Nhai lại lo lắng như vậy.

Chỉ là, hắn không xem y như là người cha chân chính. Mộc Nhai cũng biết, nhưng lại vì sao, còn đối xử tốt với y đến như vậy…

– Mộc Nhai, ngươi biết rõ, bản thân ta nhiều nhất cũng được tính là một nửa cha của ngươi,

Nam nhân nói ra giống như đang trêu ghẹo vậy, nụ cười kia, giống như là hình ảnh phản chiếu trên mặt nước vậy, chạm nhẹ vào liền tan rã,

– Là do thân thể này mà tạo thành ngươi, nhưng mà, linh hồn ở bên trong, đã không giống như ngày xưa nữa rồi.

Hắn nhất thời đoán được, Ly Hận Thiên sẽ nói ra lời như vậy. Hôm nay Văn Diệu đả kích y không nhỏ, còn có Khâm Mặc nói ra vài câu cuối cùng kia, giống như lửa đang cháy to mà còn đổ thêm dầu vậy. Nhưng mà hắn tin tưởng, tên này sẽ không dễ dàng gì mà đã bị đánh bại được. Nếu không, Mộc Nhai sẽ hoàn toàn mà xem thường y.

Y cũng sẽ không trốn tránh thân phận này. Dù sao cũng đều đã đi đến bước này rồi, hiện tại, liền tính là có bị nói vài câu tức giận cũng đã nghe xong rồi.

Vốn là chuyện thường tình của con người, có thể lý giải được.

– Ta đã sớm biết rằng, ngươi không phải kẻ ban đầu rồi.

Mộc Nhai nhàm chán mà xoa xoa miệng, một tay chống lấy hò má mà nhìn đi nơi khác. Hắn không quay đầu lại, cũng cảm giác được tầm mắt kinh ngạc của người này. Hắn không để ý đến y, tiếp tục nói,

– Bởi vì tính tình hay bản chất đều hoàn toàn không giống nhau, nhưng mà ta lại không chứng cớ, cũng không dám khẳng định. Ngươi nên hiểu được, nếu ta thật sự muốn biết, rốt cuộc ngươi có phải là kẻ ban đầu hay không, thì chuyện điều tra ngươi hay gì đó vốn có bao nhiêu dễ dàng rồi. Nhưng ta không có làm như vậy, không phải ta lười đi thăm dò, mà là việc này vốn không quan trọng. Ngươi ở hện tại đây, mới càng thích hợp với thân phận này, cũng là cách làm người càng khiến cho ta càng thêm vừa lòng, cho nên ta để yên như vậy mà tiếp tục chấp nhận, cũng muốn duy trì hiện trạng. Ta đã sớm, chịu thua bởi ngươi rồi.

Mộc Nhai sớm đã từng hỏi qua y vài lần. Hắn hoài nghi y, Ly Hận Thiên không phải không biết. Nguyên lai không phải là do bản thân y tự che dấu tốt, mà là Ly Lạc không thèm để ý, còn Mộc Nhai thì vốn không truy xét. Nghĩ đến đây, lại hiểu ra, bọn hắn khôn khéo như vậy, ở trước mặt bọn hắn, y vốn chỉ là kẻ múa búa qua mắt thợ mà thôi, kinh nghiệm vẫn không đủ.

Ly Hận Thiên cười nhạt, một ngụm liền uống hết cả chung rượu đầy, không đợi Mộc Nhai rót tiếp, nam nhân tự giúp bản thân lại rót đầy một chung.

Mấy tên gia hỏa này, thật sự rất tinh mắt lại thông minh.

– Hắn không tín nhiệm chúng ta. Ta cũng không biết, hắn có từng xem bọn ta là nhi tử hay không. Có lẽ là có, nhưng mà ta thật sự không có cảm giác được. Ngay khi ta còn rất nhỏ, sư phụ võ tu của ta có một đại nhi tử tuổi tác gần bằng ta. Sư phụ thực nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu, cũng thực hung dữ. Hắn sẽ không bởi vì ta là thiếu gia mà đối xử với ta thủ hạ lưu tình. Đồng dạng, hắn đối xử với con hắn cũng là như thế, luôn nghiêm khắc như vậy. Nhưng mà, chỉ là khi đang giảng bài, ta đã thấy, bộ dáng hắn nâng con hắn đặt lên trên vai mình, hắn sợ chờ đến khi nhi tử hắn lớn lên thì hắn đã không cõng được nữa rồi. Con hắn có thất bại, thì hắn vẫn sẽ giống như huynh đệ mà vỗ bờ vai con của hắn để động viên. Con hắn khi bệnh nặng, hắn cũng sẽ vội vàng lo âu, đút cơm cho con hắn ăn, mặc quần áo cho con hắn. Quan hệ phụ tử ở trên đời này, mặc kệ là có nghèo khổ túng cùng hay là giàu sang phú quý, đều cũng chỉ cần như thế. Nhưng mà, ở nơi đây của bọn ta, lại là không giống được như vậy.

Không nghĩ tới, có một ngày như thế này, y còn có thể cùng Mộc Nhai ngồi xuống đây, tâm bình khí hòa mà nói chuyện phiếm. Y vẫn chỉ nghĩ rằng, hai người họ ở cùng một chỗ, ngoại trừ cãi nhau, cái gì cũng đều không thể nói được.

Nhưng trải qua hai ngày này, y thấy được một mặt khác của Mộc Nhai, mỗi một loại biểu hiện, đều khiến y kinh ngạc, cũng khiến y động lòng.

Y chưa từng nghe Mộc Nhai hoặc là bất kì kẻ nào nhắc lại thời thơ ấu của chính bọn hắn. Y chỉ biết là, Mộc Nhai ngạo mạn từ khi được sinh rồi, tính tình của hắn xưa nay đều luôn đã như vậy. Y vẫn nghĩ rằng, Mộc Nhai chính là thiếu gia bị tiêm nhiễm sự kiêu căng mà dần tạo thành thói quen xấu…

– Từ nhỏ đến lớn, ta chỉ có thể nhìn thấy một thứ duy nhất, đó chính là một bên sườn mặt nổi bật của hắn. Hắn lớn lên thành bộ dáng gì đi nữa, ở trong trí nhớ ban đầu của ta vốn cũng không có, chỉ có một bóng lưng thản nhiên. Bóng dáng kia suốt ngày ngóng nhìn phương xa, không có ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Hắn cũng chưa bao giờ nói ra. Cái cảm giác hắn mang đến cho người khác, đó chính là mờ nhạt đến mức không giống như một con người đang sống. Ở trong mắt của một người như vậy, làm sao lại sẽ có bọn ta? Quá trình bọn ta trưởng thành, bọn ta cố gắng, hắn cũng không cần tham dự, cho dù là để ý mà hỏi một câu quan tâm, hay cũng có thể hỏi sư phụ một chút về biểu hiện của bọn ta cũng được vậy. Nhưng mà cho tới tận đến bây giờ cũng hoàn toàn chưa từng có qua. Thậm chí tacòn không biết, hắn vốn có phải đã không hề còn nhớ rõ sự tồn tại vốn có của bọn ta hay không nữa… Ly Lạc thực hiếu thuận, hắn đối với kẻ nọ luôn tỉ mỉ quan tâm. Hắn là một nhi tử tốt, nhưng kẻ nào đó căn bản không hề muốn nhận lấy tình cảm của hắn. Lúc ấy, bọn ta cho rằng hắn đang bị uất ức, nhưng trên thực tế có phải như vậy đâu… Kỳ thật là khinh thường đi. Sự quan tâm của Ly Lạc, ở trong mắt của kẻ nọ lại vốn không đáng một đồng tiền. Bằng không, chuyện nghiêm trọng như vậy, hắn làm sao lại sẽ chưa hề nhắc tới lần nào, đối với ta thì không cần nói rồi, đến Ly Lạc đối xử tốt với hắn nhất, cũng không chịu nói ra. Ta khác với Ly Lạc, ta không thích tự ngược khiến bản thân phải mất mặt. Hắn không để ý tới ta, thì ta cần gì phải để ý đến hắn.

Nói đến đoạn này, Mộc Nhai lạnh lùng “hừ” một tiếng, nhắc tới thời thơ ấu u ám. Hắn lại không có một chút ý tứ khổ sở nào cả. Ở trong chỗ của hắn, hôi ức chính là một sự châm chọc, một trò cười. Hắn vì kẻ nọ mà đáng buồn, cũng vì thân phận của bọn hắn là nhi tử của kẻ nọ mà đáng buồn.

– Ta và ngươi nói về chuyện này, không phải là muốn giải thích hay biện giải gì, bởi những việc tự ta đã làm ra, cũng không phải là muốn có được sự thương hại đồng tình. Việc này vốn không đáng được đồng tình. Ta nói cho ngươi biết việc này, chỉ là đơn thuần muốn cho ngươi biết, giữa ta và hắn đến một chút tình cảm phụ tử cũng đều hoàn toàn không có. Là do chính hắn từng chút một đã đẩy bọn ta xa ra. Liền tính là muốn đối xử tốt với hắn đi nữa, hắn cũng không cho bọn ta có cơ hội này. Cho nên sự chết sống của hắn, toàn bộ tất cả những chuyện của hắn vốn hoàn toàn không có liên quan đến ta cả. Vì vậy khi Ly Lạc hỏi ta, muốn cùng lên sao. Ngay cả chần chờ ta cũng hoàn toàn không có. Bởi vì khuôn mặt kia của hắn, cũng không đến nỗi tệ lắm, cho nên liền thượng thôi.

Lời lẽ của Mộc Nhai nói ra đều là nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng mà Ly Hận Thiên biết, kẻ nọ đã không thể cũng chưa từng vì tình cảm phụ tử của bọn hắn mà cố gắng qua. Có lẽ trong khi bọn hắn tu luyện, kẻ nọ đã ở phía sau mà nhìn trộm. Nhưng mà kẻ nọ cũng chưa từng cho bọn hắn một ánh mắt nào cả. Có lẽ ngay cả khi bọn hắn đang sinh bệnh, muốn có được một câu an ủi, nhưng mà kẻ nọ thủy chung vẫn chưa từng xuất hiện.

Quá khứ tăm tối vốn không có ánh sáng này, sinh ra lại trưởng thành ở trong một loại hoàn cảnh này, có lẽ bọn hắn là rồng trong loài người, nhưng sự khuyết thiếu của bọn hắn, chính là một chút tình cảm cơ bản nhất…

Kí ức của quá khứ thì Ly Hận Thiên vốn không có, hiện tại tình cảm y với bọn hắn cũng không có.

Phương thức duy nhất, chính là người yêu.

Bọn hắn cũng sẽ không đi yêu kẻ khác, lại không hiểu, làm sao để chấp nhận tình yêu của kẻ khác.

– Ngươi nhất định cảm thấy bọn ta đến cầm thú cũng không bằng. Nhưng mà, ngươi vĩnh viễn cũng không có cách nào mà lý giải được. Khi ta và Ly Lạc bắt gặp, bộ dáng lúc hắn và Văn Diệu ở cùng một chỗ… Khi đó, là tuyệt vọng, một chút tình cảm cuối cùng dành cho hắn, cũng đã hoàn toàn tiêu biến. Vì vậy đối với chuyện đã xảy ra đó, ta một chút cũng không hối hận. Đó là kết quả mà hắn vốn nên có được. Là do hắn đi câu dẫn con hắn trước. Văn Diệu làm được, thì bọn ta cũng làm được. Dựa vào cái gì, chỉ có thể cho Văn Diệu thượng, không thể cho bọn ta thượng được.

Đối với Mộc Nhai mà nói, có chút giống như tiểu hài tử luôn làm tốt nhưng lại không nhận được lời khen vậy. Kỳ thật bọn hắn cũng chính là hài tử, muốn phụ thân công bằng mà yêu thương ngang nhau, muốn được chú ý. Nhưng mà, bọn hắn có cố gắng đến mức nào thì vẫn không có i để ý đến, trái lại, kẻ nọ chỉ luôn để ý đến một người…

Bản chất cực đoan của Ly Lạc, còn có tâm tính vô tình của Mộc Nhai, kỳ thật, đều bởi vì cùng một nguyên nhân này mà tạo ra…

Lại không thể nói là, kẻ nọ ở trong quá khứ vốn không thích một đám nhi tử bọn hắn được. Nếu không, thì hắn cũng sẽ không vì ước định này, mà phải chịu đựng cái tội lỗi này. Kẻ nọ chỉ là không biết cách để biểu đạt ra ngoài mà thôi. Bọn hắn cũng chỉ là do thiếu thốn về cách giao tiếp mà thôi…

Kẻ nọ thành thật tài giỏi, lại thông minh sâu đến đâu đi nữa. Nhưng khi hắn thành thân, cũng vẫn chỉ còn là một thiếu niên mà thôi. Trên đôi vai non nớt, lại gánh vác quá nhiều áp lực. Nặng nề đến mức, hắn thở cũng không nổi, cho nên liền tạo thành tính cách thay đổi ở sau này, nhân sinh u ám, hắn tuyệt đối không hề có suy nghĩ tích cực nào, không tín nhiệm bất kì kẻ nào nữa…

Có lẽ lúc ấy, trong mắt kẻ nọ nhìn thấy, chỉ có bóng tối cùng tuyệt vọng đến lan tràn.

Không có người nào cho kẻ nọ có được một chút ánh sáng nào oi rọi đến, dẫn hắn đi ra khỏi ngõ nhỏ hẹp loanh quanh xoay vòng càng đi càng thấy là cụt đường, hắn liền ở bên trong vỏ ốc đó, càng cuộn người lại càng vùi càng sâu…

Kẻ nọ cần được cứu vớt, lại không có bất cứ ai dư thừa quan tâm để có thể giúp.

Liền tính là có chịu ủy khuất, bị một đám nhi tử đối đãi như vậy đi nữa. Việc đầu tiên mà kẻ nọ nghĩ đến, cũng không phải giải thích và nói ra tất cả mọi chuyện, mà chỉ có im lặng thừa nhận.

Còn có cả việc chịu đựng nỗi thống khổ.

Kẻ nọ có bao nhiêu khó chịu, Ly Hận Thiên có thể hoàn toàn hợp tình hợp lí mà hiểu được. Tựa như lúc trước vậy, y biết việc này giống với cảm giác mà y đã chịu đựng qua. Nhưng mà, y sẽ vì bản thân mà tự mình tranh thủ, mà kẻ nọ ở quá khứ, lại hoàn toàn cam chịu không làm ra bất cứ phản kháng nào.

Kẻ nọ vốn đã, quên phản kháng.

Khi biết bản thân không có năng lực liền tự ti, bị phụ thân quở trách lẫn vũ nhục, tôn nghiêm vốn có đều hoàn toàn bị lão giẫm đạp lên. Kẻ nọ vẫn không dễ dàng gì mới yêu được, thê tử sinh xong lại lập tức liên tiếp mà bị chết đi. Mà việc hắn quý trọng nhất, không phải là hành động của các nàng đã sinh con cho hắn, mà là mong muốn tất cả các nàng đều sống khỏe mạnh. Nhưng mà, kẻ nọ lại không thể nào quyết định được số mệnh.

Nhân sinh của kẻ nọ, hoàn toàn bị phá hủy, sau khi nữ nhân chết không bao lâu, thế giới của hắn, liền bị phủ lên một tấm vải dày nặng, kín đến không có một kẽ hở nào, cái gì cũng đều không muốn nhìn tới nữa.

Đây là một loại bệnh tâm lý.

Nhưng ở thế giới này, không có ai biết cả, cũng không có ai có thể chữa trị cho kẻ nọ, chỉ có thể để cho trên miệng vết thương này, càng ngày càng tăng thêm nhiều vết thương hơn…

Kẻ nọ thực đáng thương. Hắn là kẻ thật sự vô cùng cần người khác giúp đỡ, và yêu thương.

Đằng sau một cái đình viện đẹp đẽ hoa lệ, cái gia đình mà được gọi là gia tộc hiển hách của Nam Triều này, lại tạo nên ra biết bao nhiêu là bi kịch cho một nhân vật vô tội như vậy…

Kẻ nọ cũng tốt, Ly Lạc cũng tốt, hoặc là Mộc Nhai cũng vậy, kỳ thật, bọn họ đều đáng thương giống nhau thôi.

Hôm nay, nhìn thấy Lang Đại Bảo nghe hắn nói, hơn nữa còn thêm cả những lời mà Mộc Nhai vừa nói, Ly Hận Thiên lập tức, liền đã hiểu.

– Không nói tới hắn nữa, xui,

Mộc Nhai nhất thời rùng mình một cái phủi phủi người, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn. Hắn cầm chung rượu lên, uống chung rượu đầu tiên của hôm nay, tiếp theo hắn gắp một ngụm đồ ăn, thực tiêu sái mà ném vào miệng. Động tác của hắn thực ung dung, cũng không thô lỗ. Khi hắn đang ăn đồ, vẫn là tinh tế nhai mà chậm nuốt. Mấy tên thiếu gia của Ly phủ, cũng đều luôn như vậy, tướng ăn vô cùng nhã nhặn và văn vẻ, đây là một loại thói quen,

– Lại nói tiếp, trái lại là ta thật cao hứng. Hắn mất, mà có được ngươi, lại thay thế cho hắn, kỳ thật, ta rất thích con người này của ngươi…

Khi Mộc Nhai nói ra lời này, động tác nhấm nuốt ngừng một chút, hắn nhìn nam nhân cười cười. Cặp đồng tử đen láy trong đôi mắt đó của hắn, phảng phất như là chồng chất bóng dáng của Văn Diệu lên cùng một chỗ vậy, Ly Hận Thiên cũng thấy được, ánh sáng lấp lánh hấp dẫn đó làm người ta say mê….

Giống như nhiều ngôi sao đang lấp lánh, được trải đầy tren bầu trời đêm lãng mạn vậy.

Cảm giác quen thuộc đến vậy, khiến hô hấp y, liền ngưng trệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK