Ly Hận Thiên để lại lời nói thực ngắn gọn, liền đến cơ hội hoài nghi, cũng đều không cho Văn Diệu. Y chỉ dặn người nọ nói lại rằng, Khâm Mặc đã tới đón y hồi phủ.
Ly Hận Thiên không muốn để Văn Diệu biết được sự thật của chuyện này. Cả đời này, chỉ sợ là y cũng sẽ không còn có một cái cơ hội nào để tái kiến Văn lão gia tử lần nữa. Vì mấy câu nói đó lại khiến cho Văn Diệu bị kẹp ở giữa lại khó xử, Ly Hận Thiên cảm thấy không đáng giá.
Dù cho, ở bên kia, Văn lão gia tử giải thích với Văn Diệu ra sao đi nữa, y cũng liền mặc kệ. Lấy năng lực của Văn lão gia tử, muốn đè chuyện này xuống, quả thực là dễ như trở bàn tay, thậm chí, đến một chút manh mối, lão cũng đều không để lại cho Văn Diệu thấy được đi. Cho nên, Ly Hận Thiên cũng không lo lắng sẽ bị vạch trần.
Ly Hận Thiên cũng không bị chuyện này ảnh hưởng đến, vẫn là ăn ăn uống uống, chơi đùa vui vui vẻ vẻ.
Mỗi một tên trong bọn hắn đều suy nghĩ ra trăm phương ngàn kế muốn cùng nam nhân trải qua cuộc sống hai người không bị ai quấy rầy. Nhưng, hiện giờ, chỉ có Vô Huyên là được như ước nguyện mà thôi.
Khâm Mặc còn chưa thể rời khỏi Đông Vạn, liền tách ra với bọn họ. Hắn muốn đi bàn chuyện liên quan đến việc làm ăn lớn, nên không thể thiếu mặt hắn được. Tuy rằn, hắn vội vàng tới đây, chỉ được ở chung với Ly Hận Thiên mấy ngày. Nhưng, Khâm Mặc lại không biểu hiện ra bất kì cái bất mãn gì cả.
Ly Hận Thiên rất quan trọng. Nhưng, sự nghiệp của hắn cũng giống như thế. Nếu bỏ lỡ lần này, thì hắn cũng sẽ nghĩ cách lại đền bù trở về. Dù sao, cũng đã có Vô Huyên ở chỗ này với y rồi, chi nên hắn cũng đã có thể yên tâm rời đi rồi.
Vì vậy, Khâm Mặc tới nhanh mà rời đi cũng vội.
Một đường này, Ly Hận Thiên cùng Vô Huyên vừa đi lại vừa chơi. Chờ đến khi cả hai trở lại Đế Đô, đã là cuối mùa thu. Lúc này, công trình xây dựng, sửa sang lại văn thừa phủ cũng đã sớm hoàn toàn kết thúc. Bất đắc dĩ, là hành tung của Ly Hận Thiên thật bất định, bọn hắn có tâm tìm y, lại không thể tìm ra được tung tích.
Nhìn thấy nam nhân này lại rắn chắc hơn một chút, Mộc Nhai ôm bả vai, âm dương quái khí nhìn Ly Hận Thiên nói,
– Khó có được nha, ngươi còn có thể nhớ rõ, đường quay về nơi này ha. Ta lại còn cho rằng, ngươi đã hoàn toàn quên mất bọn ta rồi đi.
Mộc Nhai không cao hứng, Ly Lạc cũng vậy.
Ly Hận Thiên cũng tự cảm thấy, lần này bản thân mình có chút đi chơi lêu lổng đến quên mất tất cả a. Cho nên, vừa về tới, ngoại trừ cười làm lành, chính là hành động lấy lòng. Tuy rằng, trên mặt của hai tên này vẫn chưa bày ra biểu hiện hòa hoãn. Nhưng, ở trong lòng đã sớm hoàn toàn không giận dỗi nữa rồi. Chỉ có điều, khó có được dịp nhìn thấy dáng vẻ Ly Hận Thiên dỗ dành người khác. Vì vậy hai tên này vẫn tỏ vẻ biệt nữu, cả ba liền dây dưa dây cà nháo tới mùa đông rồi.
Vào đông, thời tiết lạnh lẽo khô cằn. Nhưng ở trong phòng, lại ấm áp như xuân. Dù cho Khâm Mặc đã dặn y, nhiệt độ ở trong nhà không cần quá ấm, bằng không, khi vừa bước đi ra ngoài liền sẽ dễ bị nhiễm phong hàn. Bất quá, Khâm Mặc vốn không ở đây, không ai quản y nữa. Vì vậy, Ly Hận Thiên liền muốn làm gì thì làm.
Gần sát với mép ghế nằm, chính là chậu than, Ly Hận Thiên thích ý hưởng thụ từng làn hơi ấm áp lan tỏa ra này. Y không có ngủ, chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần. Vũ Quả vừa tới, y lập tức liền mở mắt.
Vũ Quả được bọn hắn đưa từ Ly phủ về đây, bởi vì tiểu nha đầu rất hoạt bát lại hiểu chuyện. Ly Hận Thiên lại thích nàng đến vậy, cho nên, vẫn dàn xếp xuống, về sau, Vũ Quả tự nhiên vẫn sẽ tiếp tục hầu hạ Ly Hận Thiên. Khi Khâm Mặc dẫn nàng đi vào văn thừa phủ, còn mua cả chim chóc đưa cho Ly Hận Thiên vui đùa.
Nhìn thấy Vũ Quả, đôi lúc y sẽ chợt nhớ tới Thất. Bất quá, Thất vẫn đang cùng Thanh Nhiên trải qua những ngày an lành. Vì vậy, Ly Hận Thiên không hề thương cảm, mà là, y vui mừng thay cho cả hai.
– Gia,
Vũ Quả biết Ly Hận Thiên không có ngủ. Nàng dùng chiếc kẹp dài gắp than vào thêm, khơi lên lớp than cặn đã cháy đến nhỏ vụn ra để lửa bừng lên, ánh lửa tỏa ra, in lên khuôn mặt nàng đến đỏ bừng, ngay cả lông mi cũng đều được nhuộm hồng,
– Vừa mới đi ngang qua cửa sau, ta nhìn thấy Nhị gia.
Ly Hận Thiên nghe thấy, nhưng không trả lời. Rõ ràng, Vũ Quả vẫn còn chưa nói xong. Y chờ đợi, đồng thời, cũng đang suy nghĩ, Mộc Nhai làm gì mà đang êm đang đẹp lại đi vào bằng cửa sau. Bất quá, từ trước đến nay, tên kia vốn là người không câu nệ tiểu tiết. Đừng nói là cửa sau, nếu tâm tình của hắn tốt, thì mỗi ngày còn có thể trèo tường về phủ đi.
– Cái kia, gia, Nhị gia ôm tiểu hài tử.
Mối quan hệ giữa Ly Hận Thiên và mấy vị thiếu gia đây, từ thủy đến chung, nàng đều xem ở trong mắt. Nàng đau lòng cho chủ tử nhà nàng, có đôi khi, thậm chí, thay y cảm thấy…
Thật bất công.
Nhưng, hiện tại rất tốt a, Ly Hận Thiên cũng rất khoái nhạc. Điều này khiến cho tâm tình của Vũ Quả cũng theo đó mà cao hứng.
Bất quá, quá khứ, bọn hắn đã khi dễ Ly Hận Thiên thảm đến vậy. Ly Hận Thiên là nam nhân, y vốn không chấp nhất mọi hiềm khích trước đây. Nhưng, Vũ Quả lại không bằng y. Nàng vốn là nữ nhân, cho nên, lòng dạ nhất định phải hẹp hòi. Vì vậy, nàng thường xuyên cố ý hay vô tình đều lưu ý đến hành động của mấy vị thiếu gia nhà nàng, một khi chỉ cần có gió thổi cỏ lay thôi, thì lập tức sẽ báo cho Ly Hận Thiên biết rõ a.
Vũ Quả thực thành thật, cũng không thêm mắm thêm muối gì cả, nàng chỉ là mọi việc nhìn thấy ra sao, liền đúng theo sự thật mà truyền đạt lại như vậy mà thôi…
Lần này cũng vậy.
– Xem tiểu hài tử đó còn nhỏ vậy, lại được Nhị gia ẵm vậy, hẳn là tiểu thiếu gia đi.
Chuyện Mộc Nhai có sinh đứa con trai, toàn Ly phủ đều được nhìn thấy rõ ở trong mắt, sự tồn tại của tiểu thiếu gia này, mọi người đều biết rõ.
Thiếu chút nữa, miệng của Ly Tiêu Sơn cười toe toét suốt đến sắp rớt xuống rồi. Lão đã bày ra yến hội suốt nửa tháng, lấy chuyện này mà chúc mừng.
Bất quá, phản ứng của Mộc Nhai đối với chuyện này, lại rất bình đạm.
Hắn chỉ tập trung vội vàng giải quyết tốt hậu quả, giải quyết nỗi lo về sau.
Hài tử vừa sinh ra. Từ một khắc cuống rốn lập tức bị cắt đứt kia, thì ả nữ nhân sinh con cho hắn, liền không còn quan hệ gì với hắn.
Bởi vì đã giúp cho Mộc Nhai đã sinh ra hài tử, cho nên, ả nữ nhân này đã được thoát chết. Mộc Nhai lập tức đưa ả đến một vùng thôn trang yên tĩnh. Dưới sự giám thị của Mộc Nhai, cứ để cho ả dưỡng lão trước đi.
Ban đầu, hài tử này, Mộc Nhai cũng muốn đưa ra bên ngoài, chỉ là do Ly Hận Thiên không định lại hồi Ly phủ. Vì vậy, Mộc Nhai cũng không có làm ra an bài khác nữa, cứ để hài tử lại cho Ly Tiêu Sơn giữ. Còn bản thân mình thì suốt ngày vẫn luôn lêu lổng ở văn thừa phủ, đã qua một thời gian vốn chưa từng quay về đó một lần nào cả.
Bây giờ, đứa bé kia cũng đã được một tuổi. Số lần mà Mộc Nhai nhìn thấy nó lại là ít ỏi đến mức gần như không có mấy. Chuyện này, Ly Hận Thiên đều là biết rõ. Đứa nhỏ tôn nhi này của y, y cũng chưa gặp qua một lần nào cả. Bọn hắn không ở trước mặt y nhắc đến, vốn sợ là kích thích đến y. Nhưng, Ly Hận Thiên lại không mẫn cảm, yếu đuối, giống như bọn hắn nghĩ a. Chuyện này cũng đã qua rồi, truy ra nguyên do cũng xong hết cả rồi đi.
Nhắc lại chuyện xưa, cũng sẽ chỉ khiến cho bọn hắn lại nhấc lên bỗi căm hận đối với Văn Diệu một lần nữa mà thôi.
Huống chi, hài tử này, vẫn là huyết mạch tương liên với y a. Sao y có thể, không thể dung chứa nó được chứ.
Ly Hận Thiên không bày tỏ bất cứ thái độ nào, nằm nằm một hồi cũng liền ngủ mất. Tới buổi tối, mọi người còn lại vẫn giống ngày thường, cùng nhau dùng bữa. Đối với chuyện của hài tử, Mộc Nhai cũng vẫn chưa tự mình nhắc đến. Mọi diễn biến vẫn nhìn như là gió êm sóng lặng. Chỉ là, ở trong nháy mắt, buông chén đũa xuống. Tất cả đã xảy ra chuyển biến bất ngờ.
Ly Hận Thiên chùi miệng, tự chủ động an bài nơi đêm nay mà y muốn đến.
Y muốn đến phòng của Mộc Nhai.
Hiện tại, Mộc Nhai cũng không biết đang có cái tâm tình gì nữa đây. Nếu là trước kia, Ly Hận Thiên chủ động đến phòng của hắn, thì khẳng định là hắn sẽ vui sướng đến không biết gì nữa nha. Chỉ là, đêm nay, trong phòng hắn còn có một người…
Ly Hận Thiên vừa vào cửa, đã ngửi thấy một cỗ mùi thơm của sữa. Y cũng không có bày ra bất kì vẻ mặt nào cả, cứ trực tiếp đi vào phòng ngủ mà thôi.
Mộc Nhai chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi vào.
Trong phòng, quần áo của bà vú đã nửa cởi xuống, để lộ ra nửa bộ ngực trắng nõn. Hiện giờ, hài tử đã được mười mấy tháng, tai thính mắt tinh, tay chân linh hoạt. Khi bọn họ vừa vào cửa, hài tử đang bú sữa đến ngon lành, tay còn quơ quàng mà vụng về nhéo lấy đầu v* kia…
Bà vú này mới có con đầu lòng mà thôi. Tuy rằng, nàng đã sinh hài tử, lại ngượng ngùng vừa khẩn trương. Cho nên, vừa nhìn thấy hai vị đại nam nhân xuất hiện, nàng vẫn theo bản năng mà kéo áo lên che kín lại…
Bất quá, cái gì nên xem, cũng vẫn đều thấy được.
Đây là thuận theo bản năng nguyên thủy của nam nhân, nhìn thấy hai bầu thịt nõn nà kia, thì đều sẽ bị hấp dẫn. Đã từ lâu rồi, Ly Hận Thiên vẫn chưa thấy qua nữ nhân lần nào nữa. Vì vậy, liền nhịn không được, hai mắt của y liền nhìn nhiều hơn một chút.
Bà vú được bồi bổ ăn ngon uống tốt, cho nên nơi đó cũng trắng trẻo đẫy đà, cũng đặc biệt lớn…
Thật khiến cho người nhìn yêu thích a.
Ban đầu, Mộc Nhai vốn là đang bất an. Bất quá, thấy tầm mắt nóng bỏng của Ly Hận Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nữ nhân trước mặt. Ngay lập tức hắn đứng tại nơi đó, cả khuôn mặt liền âm trầm xuống. Tâm hắn nói, nhất định phải đổi lại một bà vú khác cho nhi tử mới được. Nhưng mà trên lý trí, hắn không dám chọc giận nam nhân này, chỉ có thể lạnh giọng quát lớn, lệnh cho nữ nhân kia, nhanh chóng rời đi.
Tự rống lên hai tiếng, bản thân mình cũng thoải mái hơn một chút a.
Bà vú kia như được đại xá, liền quần áo cũng chưa kịp mặc lại đàng hoàng liền bỏ chạy, mà vật nhỏ cũng đã ăn no rồi đi, cũng không làm ầm ĩ, thấy vú em đi rồi, liền giương cặp mắt to tròn ngập nước, ngắm nhìn hai người xa lạ trước mặt…
– Rất giống ngươi.
Ly Hận Thiên nhìn từ trên xuống dưới xem xét một phen, đưa ra đánh giá.
Khi y đang ngắn nhìn vật nhỏ này, thì đối phương cũng đang nhìn y chăm chú. Có lẽ là ấn tượng của nó đối với Ly Hận Thiên không tồi, cho nên, tiểu gia hỏa này liền hé miệng cười rỗ lên, lộ ra hàm nướu hồng hào chỉ có tám chiếc răng.
Nó vừa cười rộ lên, Ly Hận Thiên cũng theo đó mà nở nụ cười. Tâm tình của y không tồi. Nhưng, kì thật, Mộc Nhai ở phía sau, lại hiện ra vẻ mặt xấu hổ.
– Ta không phải là cố ý gạt ngươi. Gia gia vốn đang mang theo nó ra ngoài đi tản bộ, nhưng nửa đường lại bị Hoàng Thượng gọi vào cung. Hắn lại không có cách nào dẫn theo nó tiến cung, vừa vặn, hắn liền ở gần đây, cho nên liền đưa nó tới đây, cho nó ở qua một đêm này. Ngày mai, ta liền đưa nó trở về.
Giao hài tử cho người ngoài, suy tính trước sau, vẫn là không yên tâm. Nhưng, sắc trời hôm nay vốn mau tối, cho nên, Mộc Nhai liền tự chủ trương để nó ở lại, hắn cho rằng có thể giấu qua mọi người đến khi đưa nó đi, lại không nghĩ ra, đúng lúc này, đã bị nam nhân bắt quả tang.
– Ngươi khẩn trương làm cái gì? Ta cũng chưa nói, là không cho nó ở chỗ này.
Ngắm nhìn trong chốc lát, Ly Hận Thiên vẫn là không nhịn được, tiến gần đến bên giường. Đầu tiên là vươn ra một ngón tay chọc chọc hai gò má mềm mại của hài tử, tiếp theo, mới thật cẩn thận mà xoa xoa tóc của nó. So với bọn họ thì, nó thật sự là quá nhỏ bé a. Ly Hận Thiên không dám dùng sức, sợ khiến nó bị thương.
Hài tử này lại không sợ người lạ, không bao lâu, hai cánh tay bụ bẫm của nó liền múa may, tiếp tục đùa giỡn với Ly Hận Thiên. Nam nhân bị hành vi vụng về của nó, làm cho buồn cười, xoa nắn trong chốc lát, y mới nhớ tới một điều, liền mở miệng hỏi Mộc Nhai,
– Đúng rồi, tên của nó, gọi là gì?
– Ly Nhất Mộc.
Mộc Nhai đứng khúm núm ở một bên như là hạ nhân đang chờ chỉ thị vậy. Giọng nói của Ly Hận Thiên vừa bật thốt lên. Hắn lập tức trả lời nhanh như chớp. Tốc độ trả lời quá mức nhanh chóng này, cộng với âm lượng quá mức vang dội này, khiến cho nam nhân nhịn không được, giương mắt, nhìn hắn một cái.
Mộc Nhai lại khẩn trương, vừa hoảng loạn, giống như học sinh làm sai chuyện, bị lão sư la rầy vậy.
Bất quá, y nhìn ra được, trạng thái này của hắn là bởi vì tên của hài tử a…
Đây là cái tên quái quỷ gì vậy a.
Đây là câu nói mà Ly Hận Thiên tự nói ở trong lòng.
Sau đó tiếp tục quay đầu lại chơi đùa với hài tử, bất quá, tới tháng này, mọi hài tử đều rất thích ngủ, vừa chơi trong chốc lát, liền nghiêng đầu qua ngủ mất. Nơi này, không có cái nôi để hài tử nằm, bà vú lại đi trước rồi. Cho nên, liền theo kế hoạch ban đầu của Mộc Nhai, để cho đứa nhỏ này, ở trong phòng của hắn, ngủ qua một đêm.
May mà, chiếc giường của hắn đủ lớn, hai người lớn một đứa nhỏ, dù nằm xuống ngủ cũng không chật.
Vấn đề mà Mộc Nhai nghẹn cả đêm, rốt cuộc, sau khi thổi tắt ngọn nến, liền hỏi ra…
– Chuyện kia, về hài tử, ngươi, không có tức giận đi?
Bất đắc dĩ, Ly Hận Thiên mỉm cười, y hỏi lại,
– Ta vì sao lại muốn sinh khí chứ?
Thiếu chút nữa, Mộc Nhai buột miệng bật thốt ra. Nhưng tự đoán được, nếu hắn nói ra, thì liền không thể nghi ngờ nữa, đó là tự mình tìm phiền toái, cho nên liền nghẹn họng lại, đành phải tự nuốt vấn đề này xuống bụng,
– Ngươi, xác định, thật sự là không tức giận sao?
Ly Hận Thiên thật sự cảm thấy buồn cười. Y lắc đầu, tiếp theo, nói ra lời thề son sắt,
– Không tức giận, Nhất Mộc rất đáng yêu. Ngươi có muốn để nó ở lại đây một đoạn thời gian không a? Tin tưởng ta. Ta thực thích nó a. Cũng không hề bài xích nó. Mấy ngày này, ta sẽ nghĩ cách, để nó gọi ta là ông nội nha.
Những lời này, là ý chí chiến đấu hừng hực.
Ly Nhất Mộc đang trong thời kì bập bẹ nói chuyện, hay nhại lại lời nói của người lớn. Nó sẽ không phải là kêu cha hay mẹ, lại là mấy tiếng mơ hồ không rõ, đều hay lặp lại kêu ‘Mộc Mộc’. Ly Hận Thiên thực chờ mong cảnh tượng khi y nghe được, giọng điệu non nớt này, nho nhỏ hô lên tiếng ‘gia gia’…
Y cũng đã làm gia gia của người ta rồi nha.
Ly Hận Thiên cười. Căn bản, y đối với chuyện Ly Nhất Mộc sinh ra, vốn không ngại.
Nếu là lúc trước thì vẫn còn có một chút, nhưng mà khi vừa nhìn thấy tiểu gia hỏa hoạt bát đáng yêu này, y đã lập tức hoàn toàn quên mất tiêu luôn rồi nha.
– Không cần để nó kêu ngươi như vậy, ta nghe thật kì cục.
Mộc Nhai nhíu mày. Hắn kêu Ly Hận Thiên là cha, tuyệt đối, phần lớn đều là có ý vịtán tỉnh. Nhưng, nếu để thằng nhãi con này, hô lên một tiếng “gia gia”, hương vị liền hoàn toàn thay đổi a.
– Không cho nó gọi ta là gia gia, vậy phải để nó gọi ta là gì?
Ly Hận Thiên cảm thấy, Mộc Nhai đang vô cớ gây sự, tôn nhi của y mà không kêu y là gia gia. Vậy để muốn nó hét lên gọi y là cái gì?
– Ân…
Mộc Nhai nghiêm túc nghĩ nghĩ, tiếp theo, vỗ cái trán một cái, cười bật cười khúc khích,
– Kêu là nương đi.
– Lăn!
Trừng hắn một cái, Ly Hận Thiên cảm thấy, y là đang, thật lãng phí miệng lưỡi mới thèm nói chuyện với hắn a. Y buồn ngủ rồi.
– Uy!
Mộc Nhai xác định Ly Hận Thiên vốn không sinh khí. Lúc này, mới khôi phục tinh thần, cả nửa người trên của hắn giống như là kẻ trộm mà lén lút, bò men qua đầu tường, nghiêng thân, sáp tới, dựa gần vào người của Ly Hận Thiên, âm lượng nâng cao lên hơn một ít, hỏi,
– Ngươi muốn nữ nhân sao?
Đây lại là cái câu hỏi vô vị gì nữa đây?
Ly Hận Thiên không đáp. Nhưng, đúng là đã thật lâu rồi, y vẫn chưa từng nghĩ muốn nữ nhân, giống như cái loại sinh vật này cách xa, biệt lập với y vậy a,
– Không có.
Y đúng với sự thật mà trả lời.
– Vậy, vừa mới vừa rồi, ngươi vì sao lại nhìn chằm chằm vào bầu vú của nữ nhân kia?