Nam nhân gật đầu. Y cần phải thành thật, thuật lại việc Hà đại nhân xuất hiện, còn có cả dụng ý của y muốn nói cho Ly Lạc biết. Y cũng không muốn Ly Lạc xung đột cứng rắn với Hoàng Thượng, dù sao hắn cũng là thần tử.
– Ngươi cũng giống như đám người đó, muốn khuyên bảo ta, cưới công chúa Đông Vạn, vào cửa sao?
Ly Lạc vừa hỏi xong. Ly Hận Thiên cũng bật cười, không phải là cười khổ, cũng không phải là do cảm thấy thú vị, mà chỉ là nụ cười thực ôn hòa, không khác gì một nụ cười của một phụ thân dành cho nhi tử cười.
Bởi vì lời này Ly Lạc hỏi ra, thực ngây thơ.
– Đây là việc của ngươi nên phải do ngươi tự quyết định đi.
Chuyện hôn sự cưới công chúa Đông Vạn này. Nếu lúc trước Ly Lạc không tự mình đồng ý, thì sẽ không có kẻ nào có thể áp đặt cho hắn. Chính là do hắn tự gật đầu.
Cũng không phải do y đính ước cho hắn.
Cho nên hiện tại, vấn đề không phải là do ai khuyên bảo ai, được hay không được, mà là hắn phải tự mình đi giải quyết hậu quả lưu lại mà do hắn đã tự làm ra mà thôi.
– Như vậy, bởi vì Nam Triều, còn có cả Hoàng Thượng, nên ngươi muốn cho ta, tiếp tục tổ chức hôn sự này sao?
Nam nhân ngây ngẩn. Ly Lạc hỏi ra lời này, là đang già mồm át lẽ phải, hay là đang cáu kỉnh đây. Vì sao mấy lời lẽ này, càng nói càng ngây thơ đây, thậm chí còn có chút buồn cười …
Cái gì kêu là, y muốn cho hắn tiếp tục tổ chức hôn sự này đây…
– Đừng đội cho ta cái mũ lớn đến như vậy,
Hai người họ vẫn đứng ở cùng một vị trí để nói chuyện. Đứng ở thời tiết này, trong thời gian quá lâu liền cảm nhận được cái lạnh, nam nhân chà chà chân, nụ cười ôn hòa bị biểu tình nghiêm túc thay thế. Y nói với Ly Lạc,
– Ta chỉ là muốn cho ngươi biết, Hà đại nhân có chuyện tới tìm ta. Ta nghe nói, chuyện ngươi trái phải mềm rắn không ăn, không nghe bất kì kẻ nào khuyên bảo. Nên đây là, ta khuyên ngươi, là nhắc nhở ngươi nên đắn đo kĩ càng, biết chừng biết mực. Bằng không đến cuối cùng, kéo dài càng lâu càng gây ra hậu quả quá lớn, ngươi cũng không có cách nào giải quyết nổi.
Hôm nay, Hà đại nhân tìm đến y, tựa như lúc trước Phong Vô hy vọng y khuyên giải Vô Huyên vậy, lấy thiên hạ chúng sinh, lấy mối an nguy của tam giới làm lí do. Lúc ấy y không có cách nào đáp ứng với Phong Vô được, hiện tại cũng như vậy, y không thể trả lời cho Hà đại nhân một câu ưng thuận nổi.
Liền tính chuyện của y với Ly Lạc đã là quá khứ, liền tính y đã buông xuống đoạn cảm tình kia, nhưng Ly Hận Thiên cũng không có cách, xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh nổi, vì dân chúng Nam Triều, vì ngăn cản Đông Vạn mượn cớ này để phát binh, mà khuyên bảo Ly Lạc, tiếp tục tổ chức cái hôn sự này.
Để Ly Lạc cưới công chúa Đông Vạn.
Y chỉ là người thường. Y cũng có cảm tình, cũng có tư tâm…
Y làm sao lại có thể tự mình đi khuyên người mà bản thân y từng thích, đi cưới nữ nhân khác, đi trở thành, vị hôn phu của người khác…
Ly Hận Thiên làm không được. Y không phải là thánh nhân. Y không thể chỉ lo cho thiên hạ, mà xem nhẹ bản thân mình…
Hôn sự của Ly Lạc hoàn toàn nên phải tự dựa vào chính ý muốn của hắn thôi. Hắn tiếp tục, Ly Hận Thiên cũng không có ý kiến. Bởi vì việc này đã sớm đều được Ly Lạc tự quyết định. Hắn cự tuyệt, Ly Hận Thiên cũng không khuyên bảo. Bởi việc này cũng là do Ly Lạc tự quyết định. Y không có quyền can thiệp vào. Việc y có thể làm, chính là bình tĩnh đứng nhìn mà thôi. Về phần ý nghĩ ở trong lòng mình, chỉ có tự y biết, là có được rồi…
Dù sao, y cũng sẽ không đi khuyên hắn, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện của hắn.
– Không cần sinh khí.
Y không có sinh khí.
Y vốn đã không cần thiết phải sinh khí, bởi vì loại việc này trở thành hồi ức cả rồi.
Lúc ấy, y đã từng tức giận qua, cũng từng bị tổn thương qua. Đã đủ rồi.
Chuyện này, vốn không liên quan đến y.
– Ta không sinh khí.
Ly Hận Thiên lập tức đáp trả lại một câu. Không phải cậy mạnh, mà là thật sự không tức giận.
– Ta sẽ không cưới cái công chúa Đông Vạn kia, cũng sẽ không có tổ chức đám cưới nào nữa cả. Ta sẽ xử lý tốt chuyện này, sẽ không để ngươi phải lo lắng,
Thấy nam nhân vừa nói chuyện vừa dậm dậm chân làm ấm, Ly Lạc đã biết, khẳng định là y đã bị lạnh, Ly Lạc tự cởi áo bông khoác ngoài của mình xuống, vừa nói chuyện, vừa ở một bên mặc lên thân nam nhân,
– Ngày trước, ta đã lỡ miệng nói ra lời vô vị, chọc ngươi sinh khí tức giận. Ngươi mắng ta, cũng đã mắng qua, cũng cho ta được trải qua tư vị bị mất đi. Ta biết sai rồi, triệt triệt để để đều hiểu rất rõ ràng. Cũng không muốn ngươi nói ra câu tha thứ này, bởi đó là một yêu cầu xa vời. Nhưng mà, ngươi cho ta một cơ hội nữa được không, một lần nữa bắt đầu lại. Dù sao kia sai lầm vẫn còn chưa có tiếp tục xảy ra, ta đã quay đầu lại rồi.
Hắn muốn y không cần sinh khí, không phải là vì lời vừa mới nói của hắn, mà là, tổn thương ban đầu của hắn gây ra cho y…
Nếu không phải có việc Vô Huyên nhảy vao giữa, thì Ly Lạc, chỉ sợ là vẫn sẽ không bao giờ có cơ hội nói chuyện cùng với Ly Hận Thiên.
Nam nhân vốn không để ý tới hắn.
Dù cho là khi bị người khác vạch trần thân phận, tứ cố vô thân, cũng không chịu nắm lấy bàn tay vươn ra giúp đỡ của hắn…
Y lại chọn Mộc Nhai.
Ly Hận Thiên cho hắn cơ hội, nhưng mà hắn lại không biết quý trọng, cho nên, cơ hội đáng quý này, bị quyết định sai lầm của hắn mà đã đánh mất……
Tiếp theo, Ly Hận Thiên tự phá hủy mọi con đường để tiếp cận được y. Tâm ý của y đã quyết định sẽ không quay đầu lại lần nào nữa. May là khai chiến, may là y bị thụ thương phải trở lại Ly phủ, bằng không…
Cả đời này của Ly Lạc đều sẽ trôi qua trong nỗi hối hận khôn cùng.
Sau khi gặp lại, nam nhân cũng không nhắc lại chuyện cũ, xem như là không xảy ra vậy, xem hắn cũng giống với những người khác, ở chung rất bình thường. Không chỉ có hắn, tất cả mọi chuyện đã xảy ra, tình cảm của mấy người bọn hắn, nam nhân đều không muốn nhắc lại.
Tựa như khi y quyết định chịu chết, chính là y đã quyết định buông xuống tất cả.
Bọn hắn sớm đều đã nhìn ra. Nhưng mà, ai cũng không muốn buông tay ra lần nữa, không cho y có cơ hội cự tuyệt.
Tư vị bị mất đi, chỉ cần trải qua một lần, cũng thật sự đã quá đủ rồi.
Khắc sâu đến tận cốt tủy.
– Ta không có gạt ngươi. Từ trước đến nay, ở trong mắt ta, ngươi khác với những người khác. Ta muốn ngươi bồi ở bên người của ta, ta muốn muốn cùng ngươi ở một chỗ. Khi nhìn thấy đạo kinh lôi đó, đánh về phía ngươi, muốn thay ngươi đi chết, ta còn có thể dùng cả mạng này để bảo hộ ngươi. Ngươi đối với ta mà nói, là người vô cùng quan trọng. Nhưng mà, ta lại không biết tự quý trọng thứ đáng giá này.
Ly Lạc giúp nam nhân mặc áo kín kẽ lại, trên người của hắn chỉ còn một chiếc áo trong mỏng manh, thời tiết quỷ quái này lại lạnh đến như thế, Ly Lạc chỉ mặc ít như vậy, là sẽ bị cảm lạnh. Nam nhân muốn đưa áo bông lại cho hắn, lại bị tay của Ly Lạc ngăn lại…
Giữ lấy, siết chặt đến gắt gao.
– Nghe ta nói cho hết lời đã,
Không nhìn đến biểu tình tức giận của nam nhân, Ly Lạc không để y cởi xuống áo bông vừa mặc lên, dùng cặp mắt đạm mạc, mà nhìn y, tiếp tục nói cho xong,
– Ta thực tự tin. Ta nghĩ muốn được cái gì, chưa bao giờ có thể từ trong tay ta trốn thoát. Ta biết, ngươi có tình cảm đối với ta. Ngươi là thích con người của ta. Ta nghĩ rằng, mặc kệ là ta có làm cái gì đi nữa, thì bởi vì ngươi thích ta, nên ta ỷ y, ngươi đều sẽ chấp nhận. Ta cũng biết, bọn hắn đều có ý tứ đối với ngươi. Văn Diệu càng muốn trói ngươi vào bên người của hắn. Ta không ngăn cản. Vẫn là bởi vì ta biết, ngươi thích ta. Ta cũng tự tin cho rằng, không có kẻ nào có thể cướp ngươi đi. Ngươi, chính là của ta.
Nhưng mà Ly Lạc sai lầm rồi, tình cảm của Ly Hận Thiên là thật tâm thật can, nhưng hoàn toàn không phải là thứ rẻ mạt.
Y sẽ không bởi vì yêu thích, liền tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, liền chấp nhận sự sắp đặt của Ly Lạc.
Ly Hận Thiên cũng sẽ không bởi vì tình cảm này mà đánh mất đi bản thân của y.
Y không phải là một con rối, càng không phải là một món đồ chơi, mà là có linh hồn của bản thân mình, có cá tính có bản ngã riêng của mình…
Khác với Ly Hận Thiên ngày xưa, y sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.
Nguyên nhân bởi vì y khác biệt, cho nên Ly Lạc mới bị y hấp dẫn, mới có thể thích y như vậy. Nhưng mà, chính là quá mức tự tin, đã khiến cho Ly Lạc mất đi y…
– Mặc kệ là bất cứ ở lúc nào, mặc kệ ở trong trường hợp nào, dù có ai xuất hiện đi nữa, chỉ cần nơi đó có mặt của ta, tầm mắt của ngươi, vĩnh viễn đều dõi theo trên người của ta. Mặc dù chúng ta không có nói chuyện với nhau, thậm chí cách ở một khoảng rất xa. Nhưng mà, người mà ngươi ỷ lại, tín nhiệm, thích, vẫn luôn đều là ta.
Ly Hận Thiên cúi đầu thấp xuống. Y cũng không phủ nhận lời của Ly Lạc nói.
Y thật là thích Ly Lạc.
Ở khoảnh khắc cuối cùng cũng sẽ lơ đãng bắt được bóng dáng của hắn. Khi hắn đang nói chuyện, mặc kệ là nội dung câu chuyện có bao nhiêu khó hiểu hỗn độn, cũng sẽ theo bản năng mà nghiêng tai lắng nghe. Ngày trước, từ rất sớm, y liền đã dưỡng thành thói quen này. Y lại không hề biết, Ly Lạc sẽ chú ý tới y, phát hiện ra việc này, cũng là bởi vì đây là lần đầu tiên Ly Lạc nói ra miệng…
Ngày trước, Ly Lạc chưa từng nói cho y biết.
Y vẫn nghĩ rằng, Ly Lạc chưa từng chú ý qua. Đây là thói quen của y, là bí mật chôn ở đáy lòng…
– Nhưng mà, sau đó, tầm mắt luôn dõi theo sau ta, đã biến mất.
Nam nhân đã có thói quen dõi theo hắn, dù cho hắn cùng ai ở một chỗ đi nữa, người nhìn theo hắn vĩnh viễn cũng chính là y.
Ly Lạc thực kiêu ngạo. Tuy bọn hắn là người chủ động xuất ra chiêu thức bản lĩnh cả người để chinh phục y. Thì nam nhân cũng vẫn còn là của hắn, cho nên hắn không cần thiết diệt trừ dị kỷ. Dù sao khi hắn cần, vung tay lên, nam nhân này sẽ đi đến bên người của hắn.
Y là của hắn.
Ly Lạc đã cho y biết, bản thân hắn đối với y, cũng là có tình cảm. Cứ như vậy, tâm của nam nhân này cũng càng sẽ thuận theo hắn. Nhưng, sự tự tin non nửa đời này của Ly Lạc, lúc này đây, đã khiến hắn quyết định sai lầm rồi…
– Ta vẫn nghĩ đến, ngươi chỉ là đang cáu kỉnh mà thôi. Sớm hay muộn gì thì, ngươi cũng đều sẽ trở lại bên người của ta. Ta còn đang chờ đợi ngươi trở về, lại phát hiện ra, ngươi đã quyết định buông tay rồi. Ngươi đã buông tay ta ra rồi, đến tình cảm cũng không cần nữa, tình yêu của ngươi, cũng không hèn mọn. Thứ ngươi muốn có nhất, ta lại không cho được. Vậy nên, ngươi cũng sẽ không tiếp tục mà lãng phí tâm tư của bản thân nữa. Ta biết. Ta thích, chính là điểm ấy của ngươi. Nhưng vì sao, sau khi ta đã tổn thương ngươi, mới phát hiện ra….
Khi hắn không còn cảm nhận được tầm mắt dõi theo của nam nhân nữa, khi hắn phát hiện Ly Hận Thiên cố ý quên đi đoạn tình cảm này, Ly Lạc kích động …
So với việc phải tranh giành quyền lực muốn đẩy ngã Mộc Nhai, so với việc có được Đông Vạn chống lưng, thì chuyện mất đi Ly Hận Thiên, mới thật sự là mất đi toàn mục đích vốn có…
Vị trí của hắn đã từng rất quan trọng ở trong lòng y, hắn muốn có được y cũng dễ như trở bàn tay vậy. Y cũng đã từng toàn tâm toàn ý yêu hắn. Vì sao hắn lại không biết quý trọng điều đó…
Quá ngu xuẩn.
– Ta vẫn luôn còn yêu ngươi. Đoạn tình cảm này, vẫn không thay đổi gì cả. Ngày trước cũng vậy. Mà hiện tại cũng vậy. Chỉ là ở giữa đường, ta đã rẽ nhầm đi vào một con đường vòng vèo. Nhưng thực may mắn, ta đúng lúc đã phát hiện ra kịp dừng bước quay đầu lại. Nếu có thể, để cho ta dùng hết tất cả mọi thứ ta vốn có được ở hiện tại, đổi lại, xoá bỏ đoạn quá khứ kia, thì ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Bàn tay ở phía dưới, bị bàn tay khác đang đè nặng lên, đã sớm không hề giãy dụa nữa rồi. Chiếc đầu kia, cũng vẫn luôn rũ xuống, Ly Hận Thiên không phải bị hắn đả động, mà là lại lần nữa bao bọc kín kẽ lại thân thể mình, lộ ra gai nhọn đầy người. Đây là ý thức tự phòng vệ bảo hộ chính bản thân của nam nhân tự giác khởi động ra. Y không muốn lại sẽ dao động …
Đã bị thương quá nhiều rồi, cũng sẽ học được cách tự bảo vệ bản thân mình.
Nói đến như vậy, rốt cuộc Ly Lạc không nói ra gì được nữa. Hắn buông y ra. Nhưng trước khi nhiệt độ của hắn từ lòng bàn tay phai nhạt đi, Ly Lạc hai vươn ra kéo thân thể y vào lòng mình, dùng sức ôm…
– Thực xin lỗi.
Ly Lạc vừa nói xong, liền buông nam nhân ra, lập tức xoay người bước đi. Tốc độ bước đi của hắn rất nhanh, là không muốn để Ly Hận Thiên đuổi theo…
Chân, giống như bị xích lại, hai chiếc áo bông trên thân của nam nhân, khiến cả người nóng nảy lại phiền táo, đến tâm cũng đều rối bời đến mức muốn hò hét. Nhưng mà y cái gì cũng không có làm, chỉ là nhìn theo Ly Lạc rời đi, nhìn bóng dáng ngạo nghễ như cũ lại thấp thoáng đôi chút đơn bạc…
Nhưng hiện tại, trong vẻ lạnh lùng của Ly Lạc, lẫn lộn vao đó, cũng là nỗi cô tịch cùng bi thương…
Ly Lạc không hiện ra biểu tình gì. Nhưng mà, Ly Hận Thiên cảm nhận được, hắn là đang thương tâm.