Từ sau khi Cửu Minh tộc bị diệt, Quỷ Vương cũng không có hiện thế lần nào nữa. Tất cả mọi người đều nghĩ là hắn đã bị hoàng tộc nắm quyền lúc bấy giờ xử lý sạch sẽ rồi, cũng không hề nghĩ, hắn cư nhiên còn tồn tại…
Đế Đô xuất hiện vụ việc gả vợ cho. quỷ, cũng không kẻ nào nghĩ đến đó là Quỷ Vương chân chính bày ra. Mỗi người đều cảm thấy, đây là có kẻ muốn lấy danh Quỷ Vương mà đang giở trò quỷ mà thôi. Nhưng hôm nay, Quỷ Vương xuất hiện, phủ định hoàn toàn tất cả giả thuyết của mọi người.
Quỷ Vương còn chưa chết, hắn còn tồn tại.
Ngay ở trong một khắc này đây, ý nghĩ của mọi người đều là hoàn toàn giống giống nhau có chút dị thường. Bọn họ đều suy nghĩ, Quỷ Vương lại xuất hiện, liệu có liên quan đến việc thế gian này rung chuyển, tinh tượng dị biến hay không đây…
Nếu nói không có, liền có vẻ có chút gượng ép …
Mà việc Quỷ Vương xuất hiện, cũng khiến cho bọn họ nhớ đến Cửu Minh tộc đã muốn trở thành lịch sử. Không biết vì sao, bọn họ tổng cảm thấy, việc này cùng với Cửu Minh tộc không thoát ra khỏi can hệ với nhau.
Ly Hận Thiên đối với Quỷ Vương, đối với đoạn lịch sử kia cũng không phải rất rõ ràng. Bây giờ y đang suy nghĩ, cũng không phải là đang nghĩ cùng vấn đề mà bọn hắn lo lắng. Y nhìn chằm chằm vào Quỷ Vương kia mà xem xét, trong đầu khó tránh có ý niệm, tuổi tác của người trước mặt y so với y chỉ có hơn, chớ không có kém nhau là mấy…
Người này, có cảm giác rất quen thuộc. Nhưng mà, người này không phải là tên kia như suy nghĩ của y.
Chỉ là trên người hai người bọn hắn đều tản mát ra loại khí chất âm lãnh là giống nhau như đúc, nhưng lại khác với rét lạnh của thời tiết rét, mà là quỷ mị ẩn chứa âm trầm…
Loại lạnh lẽo này, dù có cách nhau ở một khoảng cách rất xa, cũng có thể cảm giác được…
Nhưng Ly Hận Thiên biết, bọn hắn là hai người khác nhau, cùng tên gia hỏa mang mặt nạ kia, vốn không phải là cùng một người.
Từ trước đến giờ Ly Hận Thiên đúng là hoàn toàn chưa bao giờ thấy qua mặt tên kia. Bây giờ, Quỷ Vương kia chỉ đứng ở trên nóc nhà kia, trên mặt hắn không có bất cứ vật gì che đậy cả. Hắn đứng ở hướng ngược sáng, còn có màn sương đen vây quanh, theo lý thuyết hẳn là sẽ không thấy rõ khuôn mặt của hắn, nhưng khuôn mặt quá mức tái nhợt của hắn, ở trong loại hoàn cảnh, còn có thể có vẻ phá lệ thanh thản…
Khuôn mặt kia, Ly Hận Thiên đại khái vẫn thấy rõ ràng.
Quỷ Vương kia, bộ dạng khá là nhã nhặn, thoạt nhìn mỏng manh, có thể nói bộ dáng này cùng với danh hiệu của hắn đi chung với nhau hoàn toàn có vẻ không hợp. Một thân của hắn mặc y bào tuyết trắng cùng tóc dài tung bay, cư nhiên càng làm tăng thêm vài phần duy mĩ. Nhưng nam nhân cùng với những người khác giống nhau, không có tâm tư nào mà để thưởng thức…
Nghe thoáng qua cái tên Quỷ Vương, nam nhân cảm thấy máu trong thân y đều bị nghịch lưu, nhưng mà sau khi thấy rõ mặt người nọ, cảm giác liền khác đi…
Hai người bọn hắn cho y cảm giác rõ ràng là hoàn toàn không giống nhau.
Quỷ Vương này với y mà nói chỉ mang lại cảm giác xa lạ. Ly Hận Thiên tin tưởng. Xa lạ đến mức, cả hai có gặp thoáng qua nhau đi nữa, hắn cũng sẽ không hồi đầu liếc nhìn y một cái.
Nhưng tên gia hoả luôn mang mặt nạ kia lại rất khác, hắn không hề muốn bỏ qua cảm giác tồn tại của mình, đặc biệt là khi ở trước mặt Ly Hận Thiên, hắn chỉ cần xuất hiện, y khẳng định bản thân có thể cảm giác ra được. Tự tin này, Ly Hận Thiên vẫn luôn có.
Người mang mặt nạ kia, không phải là Quỷ Vương, hơn nữa, tên gia hoả đó còn kêu y là cha…
Ngay bây giờ, đám con của y đều ở bên người y, trừ phi, y còn có đứa con trai thứ năm …
Khi ý nghĩ này thoáng hiện qua trong đầu, Ly Hận Thiên liền dâng lên một trận ác hàn không thấy được…
– Oán khí nặng nề như vậy, bổn vương, liền xin vui lòng mà nhận lấy.
Ống tay áo của Quỷ Vương liền giương lên, Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy dưới chân sinh ra gió, không chỉ có là góc áo bị thổi bay lên phấp phới, đến tóc cũng giống như la bị cái gì đó mang lực hấp dẫn mà bị kéo lên đi. Y nhanh chóng liền phát hiện sự thay đổi. Màn sương đen trầm lặng ban đầu ở trong không khí bỗng nhiên bị hút thẳng đứng lên. Sau vài cái, trong màn sương đến liền bị cuộn lên, mắt thường có thể thấy được nó đã tạo thành lốc xoáy, không cần qua một lát liền biến thành một đám lốc xoáy nhỏ, màn sương đen này cấp tốc xoay tròn, dùng một loại tốc độ cực nhanh mà di chuyển về hướng về chỗ của Quỷ Vương…
Đám lốc xoáy màu đen đó ở trước ngược của Quỷ Vương dừng lại, vẫn xoay tròn cuồn cuộn. Nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện ra, chính là Quỷ Vương đang hít đám sương đen kia mà đi vào thân thể, khiến cho quần áo trắng tinh như tuyết toàn bộ đều bị thổi bay phấp phởi, lực dao động của đám sương đen đó ‘bùm bùm’ mà đánh vào trên người hắn, mái tóc dài kia bị thổi tán loạn đến mức bay qua đỉnh đầu, hình như có sinh mệnh phô trương múa may bay lượn. Bộ dáng của Quỷ Vương tựa như đứng ở trước máy bay trực thăng đang khởi động cánh quạt để sắp bay lên vậy…
Không đến uống được nửa chén trà nhỏ, toàn bộ oán khí bên trong cổ thành này đều đã bị Quỷ Vương hấp thu không còn một mảnh, nhớ đến một màn rõ ràng y đã nhìn thấy ở ngã tư đường, lại nhìn thấy một đám xác sống kia do không có linh lực chống đỡ nữa đã biến thành một đống thịt thối mục rữa bầy nhầy cùng với từng đoạn xương cốt trắng toát kia. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy tâm trang không có một chút thả lỏng, trái lại còn rất là nặng nề….
Ly Hận Thiên nghĩ rằng Quỷ Vương hấp thụ xong oán khí kia sẽ lập tức rời đi. Nhưng y phát hiện Ly Lạc một chút cũng không có thả lỏng cảnh giác, những người khác cũng giống như vậy. Y vội vàng nhìn về phía trên nóc nhà. Lúc này y vừa vặn nhìn thấy Quỷ Vương có chút như có như không liếc mắt mà nhìn đến Văn Diệu một cái. Nam nhân thầm kêu lên, không xong, thì mắt đã thấy thân thể Quỷ Vương kia ở trước ánh trăng lay động liền nhoáng lên một cái, bóng dáng liền không thấy đâu nữa…
Y nhanh chóng quay đầu lại. Nhưng Quỷ Vương đã xuất hiện ở phía sau Văn Diệu, tốc độ của hắn, so với tốc độ xoay người của Ly Hận Thiên còn nhanh hơn.
Năng lực phản ứng của Văn Diệu vô cùng nhanh nhẹn. Ly Hận Thiên nhìn thấy ở trong tay hắn nắm mini thương kích dài bằng nửa cánh tay. Thương kích kia chỉ có đầu thương hẹp lại hợp ở phía cuối, không có thân thương. Ngay sau khi Quỷ Vương xuất hiện, thương kích kia trong nháy mắt liền biến dài, giống như là kim cô bổng của Tôn Ngộ Không vậy, biến thành một cây trường thương, đây gọi là nghịch thần kích vốn không có thương thân, cái gọi là thân của cây thương này vốn là do linh lực của Văn Diệu hội tụ mà thành…
Ly Hận Thiên liền tiếp nhận được một vật. Thứ này chính là vật do Văn Diệu vừa nãy mới nhảy xuống miệng giếng đào lên.
– Vật đó vốn là của tên kia, bổn vương đến là thay hắn thu hồi.
Quỷ Vương mỉm cười lười biếng nói. Nhưng động tác của hắn lại không giống như giọng nói của hắn mà chậm rãi như vậy, hắn ở ngay phía sau Văn Diệu, vươn cánh tay tái nhợt hơn so với người thường hướng về chiếc áo mây ô của Văn Diệu mà bắt lấy. Ý đồ của hắn rất là rõ ràng, chính là muốn đâm xuyên qua ngực của Văn Diệu, đem viên ngọc tím ở trên tay của Văn Diệu mà cướp đi.
Hắn hoàn toàn có thể dùng cách khác liền đem ngọc kia lấy đi. Nhưng hắn cố tình lại lựa chọn cách này, hắn muốn lấy đi, không chỉ là có mỗi viên ngọc kia, mà còn có cả mạng của Văn Diệu…
Văn Diệu vung trường thương lên, một chiêu hồi mã thương tung ra thật xinh đẹp, liền nghe thấy tiếng kim loại va chạm phát ra một tiếng ‘đương’. Đường thương của Văn Diệu đang giao nhau ở tay kẻ nọ, Ly Hận Thiên vẫn chưa kịp tự hỏi vì sao va chạm vào tay hắn, lại sẽ có tiếng kim loại va chạm phát ra, liền nhìn thấy các loại ánh mắt sáng rực bay về phía của Quỷ Vương. Những công kích đang tới tới này là đến từ những người khác ở trong thương đội, mỗi một màu sắc khác nhau đều hội tụ lại ở cùng một chỗ, rất là hoa lệ cùng hùng vĩ, nhưng Quỷ Vương chỉ là nhẹ nhàng mà lách người né đi, khiến cho một loạt công kích giống như pháo hoa ở trong nháy mắt liền tiêu tán…
Quỷ Vương luôn luôn mỉm cười. Hắn cũng không có bởi vì Văn Diệu tránh thoát được công kích của hắn mà bực tức. Hắn cũng không có nhìn những kẻ khác. Mục tiêu của hắn chỉ có Văn Diệu, thân thể của hắn lại chợt lóe lên lần nữa mà bây giờ đang xuất hiện ở bên người Văn Diệu, lần này hắn càng tiếp cận bàn tay đang cầm lấy viên ngọc của Văn Diệu…
Nhìn, hắn biết không có cách nào để dễ dàng mà giết chết Văn Diệu, liền chủ yếu là lấy lại viên ngọc kia.
Tốc độ của Văn Diệu liền tránh né mà lùi về trượt dài tạo thành một vệt như con dốc nhỏ dài ở phía dưới chân, còn nhanh hơn so với một cái chớp mắt, những người khác cũng theo không kịp để tung ra thêm một lần công kích nữa. Bọn họ hiển nhiên đã quá xem nhẹ tốc độ của Quỷ Vương. Trăng sáng đã nhô lên cao, không thấy một đám mây nào ở trên bầu trời, đột ngột vang lên tiếng sấm cuồn cuộn. Công kích của Quỷ Vương bởi vì tiếng sấm mà chần chờ. Văn Diệu liền thừa dịp này không che chắn tiếp mà nhất thời cúi người, tay cầm trường thương, hướng mặt về Quỷ Vương…
Giọt nước theo động tác của Văn Diệu mà rơi xuống đất, trước giọt nước kia chạm xuống mặt đất. Trên bầu trời liền nổ vang, một đạo kinh lôi đột ngột đánh xuống, hướng chính là về phía mặt của Quỷ Vương, Quỷ Vương không thể không thu tay lại, thân hình vừa động, chuyển hướng nơi khác…
Sau khi hắn xuất hiện lần nữa, đã cách xa mấy trượng ở bên ngoài, hắn vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn bọn họ,
– Xem ra, một mình bổn vương lại đánh một đám người các ngươi, thật đúng là chịu thiệt.
Hắn nói còn chưa nói xong, lại một đạo lôi phách đi xuống. Ly Lạc ra tay liền tàn nhẫn dứt khoát. Nếu Ly Lạc muốn giết ai, căn bản sẽ không để cho đối phương có cơ hội thở dốc.
Quỷ Vương tự biết bản thân không phải là đối thủ của một đám ngườ bọn họ, sau khi biến mất lần nữa sẽ không xuất hiện lại. Chỗ này không có oán khí nữa, mùi hôi thối của xác chết mục rữa lập tức bay lên nặc nồng huân thiên, cũng không có người nào che lại mũi miệng mình. Trong một hoàn cảnh hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng đều hoàn toàn bị biến mất. Mọi người cực có ăn ý mà đều chuyển hướng quay qua mọi chỗ mà đề phòng, tùy thời nghênh chiến với sự xuất hiện đột ngột của Quỷ Vương.
Đúng lúc này, trên thi thể mục rữa kia đột ngột toát ra khói trắng, oán linh giống như thủy triều nhất thời tràn đầy lan lại đây, kim quang dưới lòng bàn chân đột ngột bừng bừng lên mạnh mẽ. Khâm Mặc cũng bắt đầu niệm an hồn chú vang lên. Bất quá bọn họ đều không có năng lực trừ tà, chỉ là đang tận lực đem công kích oán linh giảm xuống mức thấp nhất…
Nhân tài ở trong thương đội này vốn là đông đúc, duy nhất chỉ không có là người có thể khu quỷ hàng ma. Khi mọi người ở đây đang nghĩ cách xua tan đi oán linh, Mộc Nhai đột ngột tiến lên đột nhiên thay đổi. Mắt Ly Hận Thiên thấy tốc độ của Mộc Nhai thật giống như báo đen mà đánh về phía Văn Diệu, trong nháy mắt tiếp theo Quỷ Vương liền hiện ra đối diện với Văn Diệu…
Hắn không có bất cứ chần chờ nào mà vươn tay tiến đến vói vào bên trong lồng ngực Văn Diệu. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lên. Ngón tay của Quỷ Vương vừa chạm vào thân thể của Văn Diệu, ngay lúc này Mộc Nhai đã bổ nhào tới, ánh sáng phản xạ trên lưỡi kiếm thoáng loé qua, kim long ở dưới chân rít gào bay lên. Quỷ Vương kia đã bị Mộc Nhai đánh bay, như là đang châm chọc mà trên áo bào trắng tinh sạch sẽ kia đã bị kiếm quang của Mộc Nhai vẽ vài đường xuất tạo nên vài đạo lỗ hổng…
Quỷ Vương đầy tay đều là huyết, có của Văn Diệu, cũng có chính của hắn. Mộc Nhai một chiêu tung ra chém xuống là một chiêu ra tay ngoan độc, hoàn toàn đâm vào điểm yếu. Quỷ Vương dù có mạnh cách mấy cũng không có thể phòng bị chu đáo hoàn toàn được. Hắn chỉ cần hiện thân, liền không phải là đối thủ của bọn hắn. Cái hắn dựa vào, chính là lần đánh bất ngờ này.
Viên ngọc tím ở trong tay Văn Diệu lăn xuống dưới mặt đất, lúc này Quỷ Vương đã không có tâm trạng mà chém giết gì đó nữa…
– Sách… Vật nào của tên kia thì vẫn nên để hắn tự mình tới đòi lại vẫn tốt hơn.
Quỷ Vương lầm bầm rầu rĩ than thở câu, liền chuyển thân.
Oán linh giống một mảnh vải mạc bố tung ra trải phẳng mà ập đến, sau khi chờ bọn hắn đem mấy thứ này xử lí sạch sẽ, sớm đã không còn thấy bóng dáng của Quỷ Vương đâu nữa…
Bầu trời vừa tảng sáng, nhưng không có một tiếng gà gáy. Có người bị oán khí gây nên thương tích, nhưng cũng không nghiêm trọng. Chỉ có trên người của Văn Diệu, bị máu nhiễm đến mức đỏ bừng…
Nghịch thần kích biến trở về hình dạng bình thường. Hai mắt của Văn Diệu nhất thời bị bóng tối bao trùm mà gục xuống. Mộc Nhai thuận thế tiếp được hắn. Cảm xúc của Ly Hận Thiên nhẫn nhịn cả đêm rốt cục bạo phát…
Y kêu lên một tiếng “Văn Diệu” liền xông đến, nhưng Văn Diệu tạm thời không nghe thấy được giọng nói của y. Bất quá Khâm Mặc nói, Văn Diệu không chết được. Nam nhân nghe được lời này, tâm tư mới thoáng thả lỏng. Nhưng nhìn thấy Văn Diệu bị như vậy, y vẫn là đau lòng đến muốn chết.
Tình trạng quỷ dị của Vân Hoài cổ thành này cuối cùng đã bị phá. Tất cả lại quay về tình trạng yên tĩnh. Bọn họ từ trong đống thi thể mục rỗng mà thu thập tốt lại hành lý. Thương đội lập tức liền xuất phát. Bọn họ đã chậm trễ mất một ngày, mặc dù có người bị thương, nhưng vẫn không thể lại dừng tiếp được.
Vũ Quả ở trong khách điếm vẫn mê man. Nàng thực may mắn. Khung cảnh quỷ dị bị phá, bên trong khách điếm khôi phục bộ dáng như cũ. Ban đầu vốn là một khách điếm cổ kính chỉ trong một đêm đó lại biến thành luyện ngục nhân gian, khắp nơi đều là máu, giống như có người dùng từng bồn chứa đầy máu mà tạt lên vậy. Bọn họ biết, đây là do động mạch bị chém đứt mà phun ra máu nhiều như vậy.
Bất quá may mà, Vũ Quả lại ở ngay trong phòng không có người chết. Do Ly Hận Thiên yêu cầu một chút, nên khi Vũ Quả tỉnh lại là khi đang ở trong xe ngựa, đã xảy ra những chuyện gì, từ đầu đến cuối nàng đều không biết.
Sau khi một lần nữa bắt đầu cuộc hành trình, Ly Hận Thiên có đôi khi suy nghĩ, nếu bọn họ không đi qua Vân Hoài cổ thành kia, người ở bên trong đều như trước mà không hề biết bản thân đã chết. Bọn họ còn có thể sinh hoạt như vậy, tựa như tiểu nhị kia, vẫn còn có thể tiếp đón khách nhân, cũng sẽ nói rằng giúp bọn hắn để cửa…
Nhớ tới lúc khi bọn họ bị giết chết không cam lòng, Ly Hận Thiên thật sự lại do dự, liệu điều bọn họ đã làm có thật sự là chính xá hay không.
Là nên để cho bọn họ tiếp tục ‘sống’, hay lại là một lần nữa đẩy họ sa ngã vào vòng luân hồi…
Sau khi rời đi Vân Hoài cổ thành, tất cả đều không có gì thay đổi, y ngẫu nhiên đều đem viên ngọc tím mà rắn lục cùng Quỷ Vương đều rất muốn có kia ra mà nhìn ngắm. Mỗi người trong Ly Lạc bọn hắn đều có thể từ bên trong ngọc này lấy ra được linh khí. Viên ngọc tím này giống như hổ phách hạ đẳng vậy, nếu có bị vứt trên mặt đất, chỉ sợ cũng sẽ không có người nào muốn nhặt lên…
Chính là vì một viên ngọc này thôi, khiến cho bọn họ trả giá nhiều như vậy, thời gian cungy nhân lực, còn có vết thương của Văn Diệu…
Viên ngọc này vẫn đặt ở chỗ của Ly Hận Thiên. Bốn người bọn hắn cũng không cần nó. Nam nhân cũng hiểu được vật này vô dụng. Bất quá dù sao cũng đã mất tinh thần hoảng hốt như vậy mới có được trong tay. Nên y trước hết sẽ giúp bọn hắn bảo quản, có lẽ ngày sau sẽ phải cần dùng đến.
Nếu nói không có cái gì thay đổi, thì cũng không phải không có. Chỉ là có một chút khác biệt, chính là Văn Diệu vào xe ngựa.
Hắn bị thương, không có cách nào lại cưỡi ngựa được nữa, cho nên, hắn bắt đầu cùng Ly Hận Thiên ‘sớm chiều ở chung’…