Đã quen cùng nhau đi vào, cùng nhau hưởng thụ.
Nhưng mà, hiện tại, thân phận của nam nhân này đã khác với ngày trước. Địa vị của y ở trong lòng của Mộc Nhai cũng đã xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, thứ dục vọng chiếm hữu này, một khi đã được bộc lộ ra, lại càng không thể thu về được…
Mộc Nhai không muốn để cho những kẻ khác chạm vào y.
Nhưng mà, nhất thời nhớ đến kết quả cuối cùng lúc trước mà bọn hắn đã bàn bạc xong, Mộc Nhai cũng liền nhịn xuống sự không vui ở trong lòng, tiếp nhận động tác đụng chạm của Ly Lạc…
Bọn hắn đều muốn nam nhân này, lại không có cách nào độc chiếm lấy y. Nếu không muốn mất đi y lần nữa, cũng chỉ có thể nhường nhịn, đánh trống thu binh, đều cùng nhau thối lui một bước…
Không hề muốn bức bách nam nhân này phải lựa chọn. Bọn hắn biết, mỗi một người trong bọn hắn, y đều thích. Cho nên y không có cách nào để chọn ra được, bị ép buộc đến nóng nảy. Người này chọn không được, người kia cũng buông không xong. May mà, y cũng đã lập tức không chọn ai cả…
So với sự tự tôn đã bị tổn thương, hoặc là so với việc phải chia sẻ nam nhân này cùng với người khác, thì chuyện mất đi y mới là điều thống khổ nhất.
Nếu thứ mà mình yêu thích, mà tự bản thân mình vốn không có cách nào có được. Vậy thì hủy diệt hết tất cả, để cho ai cũng đều không thể chiếm lấy được nữa. Từ nhỏ bọn hắn đều đã bị giáo dục như vậy, ngày trước, bọn hắn cũng đã đối xử, làm ra như vậy đối với Ly Hận Thiên rồi đi.
Nhưng mà, hiện tại, nam nhân này, thật là khiến cho bọn hắn không nỡ xuống tay. Cho nên, chỉ có thể tự mình nhẫn nại cùng nhượng bộ…
Thử tiếp nhận loại quan hệ này, không muốn khiến cho nam nhân này bị khó xử nữa.
Chỉ cần y vẫn còn nguyện ý ở lại bên người của bọn hắn, dù cho không hẳn là được độc chiếm y cũng không sao cả…
Dù sao, ngày trước, bọn hắn cũng đã từng thử qua, vốn không khó, chỉ cần ở trong lòng nhẫn nhịn cho qua, cũng rất dễ nói chuyện.
Mà chiếc chìa khoá duy nhất khiến cho bọn hắn mở ra cánh cửa khó khăn này, lại chính là Ly Hận Thiên.
Ở trước mặt y, bọn hắn vốn không phải cái quyền thần thương nhân gì cả. Bọn hắn cũng đều hoàn toàn chỉ là một người nam nhân, vì người mình thích, mà không tiếc hết tất cả, dù có là nước sôi lửa bỏng đi nữa.
Đương nhiên, ngay tại hoàn cảnh này vào loại thời điểm, Mộc Nhai nào có tâm tư đi suy nghĩ cái loại triết lí tình yêu thao thao bất tuyệt.
Tia không vui của hắn, cũng chỉ là chợt lóe qua trong đầu óc mà thôi. Ngay bây giờ, sắc dục ở trước mặt. Điều hắn muốn, chỉ có một, chính là chuyện vận động sung sướng này cho đến khi hắn sắp chết ở trên thân thể của nam nhân này mà thôi. Ý nghĩ nhiều nhất ở trong đầu, đơn giản chỉ là đủ loại tư thế cùng các cách biến hoá ép buộc y, khiến cho cả hai càng tận hưởng càng thêm thoải mái mà thôi…
Tạm thời Mộc Nhai không nhiều có quá thời gian rảnh rỗi để ghen tị.
Thấy Ly Lạc vươn tay chạm đến, cảm giác không thoải mái dưới dục vọng thúc giục của thân thể, liền rất nhanh bị đè nén xuống, nhớ đến cảm giác ngày trước Ly Lạc cùng hắn ôm y, Mộc Nhai chỉ cảm thấy vật đang kết hợp ở bên trong thân thể của y lại trướng hơn phần…
Tư vị kia, vẫn là tuyệt không thể tả nổi nha.
Hắn dịch chuyển ra một chút cho Ly Lạc, sự va chạm cũng không dùng sức giống phía trước, hắn chừa lại chỗ trống cho Ly Lạc, đang chờ đợi Ly Lạc…
Tên kia của Mộc Nhai không nhỏ. Một căn nhục bổng liền đã nhồi đầy căng tràn ở trong thân thể của y. Nay, Ly Lạc lại duỗi hai đầu ngón tay chen vào. Ly Hận Thiên nức nở kêu lên tiếng “không thoải mái”, nhưng mới vừa bật thốt lên, đã bị Khâm Mặc ôm lấy đầu…
Y là đang quỳ, cho nên hôn môi không tới. Đương nhiên Khâm Mặc cũng không phải muốn hôn y. Trên thân thể của hắn cũng đã được cởi bỏ hết, toàn thân đều trần truồng, trực tiếp ôm đầu nam nhân đến giữa hai chân của hắn. Nam căng cương cứng giương cao dán lên trên đỉnh đầu trơn nhẵn của nam nhân, mà cọ xát lên…
Da đầu thực nóng, còn có cái gì đó dính dấp lại ẩm ướt trơn trượt. Ly Hận Thiên mê mang ngẩng đầu, lại vừa vặn đối diện với vật nọ…
Lần đầu tiên y nhìn thấy vật nọ ở khoảng cách gần sát thế này, nên nói là hoàn toàn ngắm nhìn được hết toàn bộ….
Mơ mơ màng màng nhớ tới buổi sáng ngày đó bộ dạng đũng quần của Khâm Mặc đùn lên thành một túp lều nhỏ cao cao, lập tức có một cỗ nhiệt lưu liền di chuyển từ dưới bụng nhỏ chạy lủi thẳng lên. Y biết vật nọ của Khâm Mặc cũng rất lớn, còn rất lợi hại. Y đã bao nhiêu lần bị vật nọ tra tấn chết đi sống lại. Mặc dù lúc ấy cũng chưa nói ra cái gì, nhưng vẫn là có hồi ức, cuồn cuộn mà chảy tràn ra…
Nay, lại quan sát gần đến không có khoảng cách nào, mùi vị chỉ thuộc về nam nhân, còn có cảm xúc tráng kiện này, khiến cho Ly Hận Thiên nhịn không được mạnh mẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Lúc này, Khâm Mặc lại cố ý đẩy eo lên phía trước nhất thời đưa vật nọ tiến tới, thân của nhục bổng liền dán lên trên chóp mũi của Ly Hận Thiên…
Vật nọ là biểu tượng nam tính thể hiện lên sự kiêu ngạo tự tôn của mọi nam nhân, cho nên dù là hình dạng khi hưng phấn hay khí lực thì ai thô to dài hơn, giữ được lâu hơn, đều sẽ là niềm hãnh diện của nam nhân. Khi nhìn thấy y mê mẩn nhìn vật nọ của hắn, Khâm Mặc cũng là như thế. Nam căn của hắn kề sát bên khuôn mặt yêu mị của Ly Hận Thiên càng khiến cho nó càng lộ ra dáng vẻ tục tằng, quả thực như là chiếm lấy hết hơn phân nửa sườn mặt của y…
Khâm Mặc thực kiêu hãnh, đồng thời cũng rất hưng phấn.
Hắn cùng Ly Hận Thiên đã làm rất nhiều lần. Nhưng đều hoàn toàn chỉ là giao hợp do nhu cầu tình dục của thân thể. Hắn giúp nam nhân xuất ra, cũng chỉ là dùng tay làm. Khi đó, Ly Hận Thiên không phải là người xứng đáng để hắn buông thả bản thân mà yêu thương, tận tâm hết sức hầu hạ. Nhưng tiếp đến sau đó, dù cho là muốn hạ thấp thân phận của bản thân, khom lưng cúi đầu hầu hạ y. Ly Hận Thiên cũng không cho hắn có được cơ hội đó nữa…
Vậy ra, trước nay, hành vi dùng miệng làm mà Khâm Mặc cảm thấy, là việc đầy ghê tởm sự. Nếu kẻ khác ngậm cho hắn thì có thể. Nhưng còn đổi lại là hắn sao. Hắn là Khâm Mặc a, là Tam gia của Ly phủ, không có kẻ nào có mặt mũi lớn đến mức khiến hắn tự động làm ra cái loại chuyện này cả.
Nhưng mà bây giờ, hắn đột nhiên rất muốn ngậm lấy nam căn của nam nhân này vào trong miệng, tỉ mỉ mà thưởng thức, nhìn y biến hoá ở trong miệng của mình…
Hắn cũng muốn nếm thử hương vị của nam nhân. Cho dù là y có chợt bắn ra gì đó, thì Khâm Mặc cảm thấy hắn đều sẽ không hề do dự chút nào mà nuốt xuống toàn bộ. Mỗi một chỗ ở trên người, cùng với mỗi một giọt chất lỏng ở trên người của nam nhân này, đều là trân bảo. Hắn làm sao lại có thể lãng phí đồ tốt như vậy được a…
Nhưng nà, ở tư thế này, hắn không thể làm được, hơn nữa, nam căn của Ly Hận Thiên vẫn còn đang bị cột lấy. Dù có chạm tới, cũng không có được tư vị mà hắn…
Khâm Mặc chỉ có thể buông bỏ ý muốn này. Đồng thời, ý tưởng này nhất thời vừa nhảy ra, dẫn theo, bên trong đầu óc của hắn bắt đầu ảo tưởng đến bộ dạng của nam nhân này khi hầu hạ hắn…
Khâm Mặc không phải là chưa từng để kẻ khác dùng miệng hầu hạ qua. Ngày trước, hắn xem thường Ly Hận Thiên. Nhưng dù sao y vẫn là cha của hắn, để cho y làm loại việc đê tiện này, Khâm Mặc vẫn không sao xuống tay nổi. Nhưng hiện tại đã khác, hắn muốn y tự liếm lấy nam căn của hắn, cái cảm giác này mãnh liệt hưng phấn đến mức, giống như là hắn hận không thể nuốt hết toàn tinh dịch của nam nhân xuất ra…
Đây vốn là chuyện vô cùng thân mật lại tự nhiên chỉ phát sinh ra giữa hai người yêu nhau, không có phân chia giàu sang phú quý hay là bần tiện khốn nghèo, chỉ có tình cảm mà thôi….
Đây là một loại phương thức biểu đạt tình cảm, tâm tình đã biến đổi, kéo theo cảm giác liền hoàn toàn bất đồn…
Cho nên eo của Khâm Mặc đẩy tới, để cho vật nọ cọ lên trên chiếc mũi của Ly Hận Thiên…
Hắn biết là, hành động này không phải là do ảnh hưởng từ hoàn cảnh này, mà đây là một loại tư tưởng.
– Cha, ngươi giúp ta vuốt ve một chút đi. Ngươi không thể chỉ để ý đến Nhị ca như vậy được. Nơi này của ta cũng thật không thoải mái a.
Kéo tay của y bao bọc lấy nơi đó của hắn, Khâm Mặc nói ra lời lẽ đáng thương, nhưng động tác cũng là tràn đầy đắc ý dụ dỗ cùng ám chỉ. Hắn dẫn dụ Ly Hận Thiên hé miệng ra,
– Ngoan, ngươi liếm liếm thử xem một chút đi. Ăn rất ngon nha. Nếu không thích, ngươi lại phun ra. Ta rất khó chịu. Ngươi giúp ta làm một chút đi, cha…
Y đã từng cùng bọn hắn phát sinh ra vô số lần quan hệ. Nhưng từ trước đến nay, đều vẫn chưa bao giờ dùng miệng làm. Chỉ duy nhất có một lần, vẫn là Văn Diệu dùng miệng giúp cho y. Nếu Ly Hận Thiên vẫn còn đang thanh tỉnh thì vốn sẽ không bao giờ có được cái dũng khí này. Nhưng mà hiện tại, y đang trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh. Duoi sự dụ hoặc chỉ dẫn của Khâm Mặc, y thật sự liền vươn đầu lưỡi ra…
Dù sao cũng chỉ là đang nằm mơ, không bằng liền làm qua một lần đi, dạng gì cũng đều thử qua một lần, y vẫn còn chưa có nếm thử qua mùi vị của vật nọ đi…
Cũng giống như Khâm Mặc, Ly Hận Thiên cũng không cảm thấy ghê tởm. Thứ này, nếu đổi lại là ở trên người kẻ khác, thì sợ là đến xem thôi, y cũng sẽ không liếc mắt nhìn xem một cái nào cả. Nhưng mà bọn hắn lại không giống vậy…
Đây là người y thích.
Nhẹ nhàng liếm xuống.
Cảm giác trơn nhẵn man mát, cũng không có gì không thoải mái.
Y vừa liếm xuống một cái, vật nọ lập tức liền run lên một chút, Khâm Mặc ôm giữa lấy đầu của y, âm thanh đều đã hoàn toàn thay đổi, lập tức, liền khàn khàn,
– Đến, lại liếm liếm, liếm nhanh hơn chút nữa…
Hắn ôm đầu của Ly Hận Thiên, cái eo của hắn liền phối hợp mà cử động. Ly Hận Thiên cũng không phản kháng, lại dùng đầu lưỡi hầu hạ nam căn tràn ngập mùi vị nam tính ở trước mặt. Y liếm liếm, đầu lưỡi lướt qua đỉnh của nam căn. Khâm Mặc bị y liếm đến thoải mái, lỗ nhỏ ở đỉnh phía trước nam căn đã sớm hoàn toàn ướt thành một mảng. Lần này liếm xuống, liền liếm đến không ít chất lỏng…
– Mùi vị thế nào a?
Hơi thở nóng bỏng gấp gáp hỏi, Khâm Mặc đang cười, đôi mắt lại hoàn toàn biến thành màu đỏ tươi, hô hấp cũng đã loạn thất bát tao.
Ly Hận Thiên nhíu nhíu mi, hàm hàm hồ hồ nói một chữ,
– Mặn.
Nghẹn lại một chút, tự nhiên cười rộ lên, Khâm Mặc động eo phía trước đẩy đẩy,
– Vậy lại liếm liếm tiếp a.
Nghe lời gật đầu, lại ở trong nháy mắt, y hé miệng, liền bị vật nọ xâm chiếm lấy hoàn toàn khoang miệng…
Trực tiếp đâm đến yết hầu…
Quá sâu, Ly Hận Thiên không thoải mái.
Nhưng mà Khâm Mặc lại ôm lấy đầu của y cũng đã cử động lên…
Động tác của Mộc Nhai chậm lại. Tuy rằng còn có ngón tay của Ly Lạc, nhưng ở trong chốc lát, y cũng liền thích ứng, dưới trạng thái thân thể của y lại không dễ dàng thả lỏng xuống, cũng không thể làm gì khác hơn, miệng lại bị Khâm Mặc chiếm lấy, đến thời gian y thở dốc cũng đều hoàn toàn không có, mặt sau vẫn còn đang bị tra tấn chưa xong, phía trước lại không thể xuất ra…
Tiếp theo, một ngón tay của Ly Lạc biến thành ba ngón tay.
Hai ngón đi vào đã liền không thể nào thoải mái nổi. Bây giờ, lập tức lại chen vào nhiều như vậy. Y cũng bị nhồi nhét, thân thể giống như bị xé rách đến hỏng rồi vậy. Ly Hận Thiên lắc mông, có ý đồ né tránh sự xâm lược của bọn hắn. Nhưng mà y làm ra hành vi như vậy, trái lại là đang thành toàn cho Mộc Nhai. Mộc Nhai cũng không động, liền ngắm nhìn người mặc tăng bào dưới thân, tự vặn vẹo thân thể, đang lấy lòng hắn…
Ly Lạc vẫn ở đang ở bên cạnh khuấy đảo, ý muốn giúp cho nơi đó càng lúc ngày mở rộng ra. Ba ngón tay của hắn vẫn đang đưa đẩy chen chúc ở một bên mép lỗ nhỏ. Mộc Nhai đều hoàn toàn có thể nhìn thấy lớp thịt hồng nhạt mềm mịn ở bên trong bị kéo ra đẩy vào, cũng có thể nhìn thấy bộ dạng nam căn thô to của mình đâm sâu vào trong thân thể của y…
Miệng bị lấp đầy, mặt sau cũng không thoải mái. Ly Hận Thiên rầm rì. Nhưng đôi bàn tay vô lực thủ, ngoại trừ cố sức chống đỡ thân thể ra, thì cái gì cũng đều hoàn toàn làm không được …
– Ôm y đứng lên.
Ly Lạc cảm thấy không sai biệt lắm, kêu Mộc Nhai ôm lấy y. Ở ngay trong cái loại cảnh tượng này đây, sự ăn ý giữa bọn hắn còn tốt hơn rất nhiều so với lúc khi đang chiến tranh nữa kia. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm, hai cánh tay của Mộc Nhai từ phía sau xuyên qua hai cẳng chân đang cong xuống đang ở trong tư thế quỳ của nam nhân, dùng một chút sức, đã ôm cả thân thể y đứng lên…
Nam căn của hắn, cũng tự động mà đâm thẳng tắp đến nơi tận sâu ở bên trong.
Lập tức khoá ngồi đến chắc nịch.
Ở trong nháy mắt Mộc Nhai ôm lấy nam nhân, Khâm Mặc buông tay xuống. Ly Hận Thiên cũng đều không hoàn toàn không có một chút chuẩn nào, trong lúc thân thể bay lên không, đầu lưỡi của y vẫn còn đang ở bên ngoài, đang làm ra động tác liếm vật nọ, đôi môi ướt sũng, thật muốn khiến cho người nhìn thấy phải hung hăng cắn xuống một ngụm…
Mộc Nhai giống như đang ôm tiểu hài tử xi tiểu vậy, hai tay từ phía sau lưng, nâng lên dạng hai chân của y ra. Ly Lạc đang tự thoa trân châu cao lên trên thân nam căn của mình, lấy trân chân cao ở trong lòng bàn tay bao bọc lấy nam căn, tiếp tục từ trên trượt đều xuống khiến cho toàn thân nhục bổng đều trơn tuột dính dấp. Mộc Nhai ôm chặt lấy Ly Hận Thiên một chút, nam căn của hắn rời khỏi lỗ nhỏ khoảng hai phần ba, chỉ chừa đỉnh nhục bổng ở ngay ở bên trong.
Ly Lạc tự đỡ lấy nam căn của mình, kề sát với nhục bổng của Mộc Nhai dùng sức mà đẩy tới hướng vào mặt bên trong. Nơi này vốn rất nhỏ, nhưng là có tính co dãn. Hơn nữa, vừa nãy cũng đã khuếch trương thực tốt rồi, cho nên Ly Lạc không phí bao nhiêu lực, liền chen được phần đỉnh đi vào…
Nơi này lập tức bị kẹt lại, co rút kịch liệt, bởi vì đã thừa nhận một cái của Mộc Nhai liền đã đủ vất vả rồi, nhưng hiện tại lại đến tận hai cái…
Vật này khác xa với ngón tay, nam căn này rất thô lại to…
– Đừng… Đau… Đi ra ngoài
Bị đau đến nói không nên lời cũng không thành câu mà phát ra tiếng từ chối, Ly Hận Thiên vươn tay đẩy Ly Lạc ra. Nhưng trong lúc này, Mộc Nhai lại buông hai chân của y xuống, nắm eo y, dùng sức nhất đè cả thân thể y xuống dưới…
Hai người đồng thời dùng sức, bên trong nơi đó lập tức bị nhồi thêm vào đầy đến căng tràn lên…
Ly Hận Thiên phát ra âm thanh thét chói tai cùng loại…
Lần này, đúng thật là rất đau…
Cùng một lúc ngậm vào sâu cả hai cự vật to lớn thô dài này ở bên trong nơi chật hẹp của thân thể mình, y làm sao có thể chịu được
Hai bên đùi đều đau đến trực tiếp phát run, nơi ở ngay chính giữa đó vẫn bị cột lấy, càng đang có xu thế uể oải, không giống như vừa rồi mà bừng bừng phấn chấn…
Nơi đó ở phía dưới như là đã nứt ra rồi, ruột cũng đã bị nhồi thêm vào tràn đầy vào. Ly Hận Thiên đau đến nước mắt cũng trực tiếp mà ứa ra, rớt xuống. Y chưa từng thử qua cái loại cảm giác thừa nhận quá nhiều đến như vậy…
Bất quá đau thì đau, nhưng y vẫn không bị thụ thương.
– Ta đau… Các ngươi đi ra ngoài… Ta đau…
Ly Hận Thiên lộ ra dáng vẻ đáng thương hề hề, chỉ lặp lại hai chữ ‘ta đau’ này, nhưng mà hai người, lại vẫn thờ ơ.
Khi vừa mới tiến vào, đều sẽ là như vậy, từ từ để cho thân thể quen dần thì tốt rồi. Trong hai gã này đều biết rõ ràng, cho nên ai cũng không hề động, cùng nhau chen chúc ở trong nơi chật hẹp hòi ở dưới mà cắn răng nhẫn nại …
Cho Ly Hận Thiên có thời gian để thích ứng.
Ly Hận Thiên đau đến mức ôm siết lấy Ly Lạc, hai cái đùi vô lực rũ xuống xuôi theo hai bên, nước mắt từ chóp mũi liền chảy xuống dưới. Bờ vai của y luôn run rẩy, thoạt nhìn đều bày ra dáng vẻ bất lực cùng yếu ớt. Khâm Mặc đang ở tư thế nửa nằm ở một bên. Vị trí của y vừa vặn có thể nhìn thấy nơi kết hợp giữa Mộc Nhai và nam nhân.
Tư thế này thật không tệ. Tâm của Khâm Mặc nói, xem cũng thấy đến rất rõ ràng. Quả thật thì một người chơi đùa cũng có rất nhiều loại đa dạng, nhưng lăn qua lộn lại cũng không có gì quá biến hóa. Còn hai người cùng tới, thì sẽ không giống nha, chỉ nhìn thôi cũng đã liền thích rồi…
Khâm Mặc nghĩ, trong chốc lát nữa hắn cũng muốn thử xem.
Hắn còn chưa từng chơi đùa qua cái dạng này a.
Hắn lười biếng vươn tay đến, nắm lấy tiểu Thiên đang sắp mềm xuống ở giữa hai chân của Ly Hận Thiên, thương tiếc xoa nắn. Dưới sự trêu chọc của hắn, vật nọ lại có xu thế ngẩng đầu, cùng lúc đó, cảm xúc đau đớn bén nhọn sâu sắc cũng đã biến mất, bất ngờ chỉ còn lại, cảm giác chướng bụng thôi….
Bao gồm cả thân dưới, lẫn bụng đều bị nhồi đầy, trướng đến khó chịu, muốn động không động nổi, muốn cọ xát một chút….
Ly Hận Thiên không hề kêu đau nữa, thân thể vô lực bắt đầu thử giật giật, thấy y như vậy, trong lòng của hai tên này liền thông suốt, đây là thói quen…
Cho nên, không cần lại chần chờ, liền phối hợp cử động lên.