Trước khi rời giường, hai người còn lười biếng quấn quýt với nhau một lát. Sợi oán khí của Ly Hận Thiên vẫn còn chưa tiêu tan hết. Cho nên đối với Ly Lạc, cũng không phải là quá phối hợp. Bầu không khí ôn tồn này, cuối cùng lại trở thành nửa trêu đùa. Bất quá, Ly Hận Thiên cũng không chán ghét là được.
Khi Văn Diệu đi vào, Ly Hận Thiên đang mặt hồng tai đỏ, ngay lập tức mặc quần áo vào. Có lẽ là không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện, nên vừa thấy hắn. Ly Hận Thiên lập tức phản xạ có điều kiện, trực tiếp liền kéo chăn lên đến trước ngực.
– Ngươi muốn tắm rửa sao?
Làm như không thấy được động tác giấu đầu hở đuôi của Ly Hận Thiên, Văn Diệu thực tự nhiên hỏi ra một câu.
Hoàn cảnh nơi ở này của Ly Hận Thiên quá đơn sơ. Mặc dù, chỉ là tắm rửa, lại chỉ có thể vội vàng xối qua một lần, căn bản không có đủ điều kiện để ngâm mình mà tắm. Khi chạy thương thì không tính đi, nhưng vào ngày thường, Khâm Mặc là một tên rất biết hưởng thụ cuộc sống, thấy nơi này không có dục dũng, còn kêu người mua một cái mang lên đây.
Hiện tại, dục dũng mà Ly Hận Thiên đang sử dụng, chính là do Khâm Mặc mua.
– Nước đã ấm vừa chưa?
Lại thêm nhất một thùng nước nữa đã điều hoà lại nước nóng ở trong dục dũng, Văn Diệu thử độ ấm của nước, thấy nam nhân gật đầu, liền lấy khăn giúp nam nhân chà lưng. Trên thân thể của Ly Hận Thiên, tùy ý có thể thấy được trải đầy các dấu hôn ngân, hoặc là mờ nhạt, hoặc là sậm màu. Đó là, có cái do hắn lưu lại, cũng có dấu mới in lên. Văn Diệu nhìn như không thấy, chuyên tâm mà dùng tay thanh tẩy cho y.
– Cái này, Văn Diệu, ta tự mình làm đi.
Cái loại chuyện này đều là làm vào buổi tối, nên mấy dấu ấn này vốn không thấy quá rõ. Nay, là giữa ban ngày, Ly Hận Thiên có chút ngượng ngùng.
Văn Diệu kéo lại chiếc khăn, nam nhân đang định lấy đi khăn ở trong tay mình, cũng không lên tiếng, ra sức chà xát. Hắn thực tập trung, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, hơn phân nửa thân người của hắn đều đã bị dính ướt cả rồi.
Thấy Văn Diệu không nói lời nào, Ly Hận Thiên cũng có chút không chịu nổi, trực tiếp ngồi xuống lại, trầm mặc mà nhìn về một phía.
– Cái kia…
Tẩy đến vị trí đốt xương cụt của nam nhân, Văn Diệu dừng lại. Lúc này, cằm của hắn đối diện với bả vai ướt sũng của Ly Hận Thiên. Văn Diệu rũ xuống hàng lông mi dày đậm, nhìn xuống mặt nước đang dao động, thấp giọng nói,
– Chuyện này, ta cũng biết, ngươi sẽ lựa chọn ra sao. Nhưng ta mặc kệ. Chỉ cần ngươi không bỏ ta lại, xa cách ta, thì là làm gì cũng được cả.
Lời nói của Văn Diệu đầy uyển chuyển, ý tứ của hắn, lại được biểu đạt rất rõ ràng. Văn Diệu cũng đã giống như ba tên kia, đã tiếp nhận loại quan hệ này rồi.
Mặc kệ là Ly Hận Thiên đến cuối cùng lựa chọn ra sao, có thể giữ lại tất cả bọn hắn ở bên người hay không, thì chỉ cần không bỏ lại hắn, Văn Diệu liền đã thỏa mãn.
Quá khứ, hắn muốn diệt trừ dị kỷ, đuổi đi tất cả mọi kẻ vây xung quanh bên người của Ly Hận Thiên. Nhưng mà hiện tại, Văn Diệu tự hiểu rõ lập trường của mình. Hắn cũng đã không có tư cách nào lại làm vậy được nữa.
Văn Diệu động thủ với bọn hắn, thì Ly Hận Thiên là sẽ thương tâm. Hắn không muốn lại khiến cho y phải bị tổn thương nữa. Đồng thời, hắn cũng lo sợ Ly Hận Thiên sẽ thật sự lại không để ý tới hắn, giống như lần này, mà lại dùng loại phương thức đấu tranh cực đoan này nữa.
Y đã trải qua cái chết, sau đó lại là xuất gia. Cho nên, hiện tại, bọn hắn đều đã hoàn toàn thành thật. Chỉ cần có thể cùng với Ly Hận Thiên ở chung một chỗ, sống yên ổn bên nhau, thì việc ở bên người nhiều ra thêm vài người, cũng liền bé nhỏ không đáng kể, cũng không tính là cái gì.
Ly Hận Thiên không nói chuyện, lại kinh ngạc trừng to mắt, chằm chằm nhìn vào mép mộc dũng mới tinh này. Văn Diệu có dục vọng chiếm hữu có bao nhiêu mạnh mẽ, thì Ly Hận Thiên đều hiểu rất rõ hơn so với bất cứ ai khác. Y nghĩ rằng, Văn Diệu không nói lời nào, là do y ở cùng với Ly Lạc chung một chỗ mà cáu kỉnh…
Lại không nghĩ ra, là do Văn Diệu đang suy ngẫm, châm chước xem làm sao để có thể mở miệng…
Nói cho y biết, hắn cũng đã chấp nhận rồi.
Điều này làm cho Ly Hận Thiên, có chút bần thần.
Rất ngoài ý muốn. Quả thực, lời này của Văn Diệu nói ra với y, còn khiến cho y ngoài ý muốn nhiều hơn, so với việc có kẻ nói với y, kỳ thật Mộc Nhai là nữ nhân đi….
Lúc này, Ly Lạc đã từ bên ngoài trở lại, thấy Văn Diệu giúp Ly Hận Thiên tắm rửa, liền đi về phía khác. Căn phòng này vốn không lớn, cơ bản là không gian ở trong phòng ở cùng nhau vốn không có cái khoảng cách nào. Ly Lạc tựa vào trên bàn, mở ra điểm tâm mà Văn Diệu mang về. Lớp giấy gói màu vàng được mở bung ra, hắn tùy ý lấy ngón tay đẩy ra hai cái, ở trong, ngoại trừ bánh đường tô kí, còn có một ít đồ ăn này nọ.
Ly Lạc không thích ăn ngọt. Hắn nhìn qua hai lượt, liền chọn một khối bánh đậu cao, đi hai bước liền đến trước mặt của Ly Hận Thiên, động tác tao nhã lại tự nhiên đưa khối điểm tâm này đút vào trong miệng của Ly Hận Thiên. Chờ đến khi nam nhân hồi thần lại, miệng chỉ còn lại vị đậu xanh trong veo, tiếp theo là bánh hạt sen cao lại đưa tới…
Trong một buổi sáng này, Ly Hận Thiên cái gì cũng đều không cần làm, ngay cả ngón tay cũng chưa từng động một cái. Bởi, Văn Diệu thì giúp y tắm rửa, Ly Lạc lại đút cho y ăn. Loại cảm giác này vô cùng mới lạ. Ngày trước, y chưa bao giờ được trải qua cái loại đãi ngộ này nha…
Thật sự, chơi rất vui a.
Tuy rằng, lúc trước, bọn hắn cũng đã từng hầu hạ y. Nhưng mà, cái loại hình thức hòa bình, hài hòa khi cùng ở chung này, vốn ở quá khứ là chưa từng có…
Lúc trước tuyệt đối luôn là tranh giành gay gắt, sóng ngầm mãnh liệt. Ly Hận Thiên đều phải ở mọi lúc mọi nơi mà chú ý đến, để không khiến cho bọn hắn thật sự chiến tranh với nhau a…
Đối với ba tên kia, thái độ của Ly Hận Thiên vẫn luôn không nhuyễn cũng không cứng rắn. Nhưng đã không còn giống như lúc trước mà cường ngạnh đến vậy. Đây là chuyện tốt, chỉ cần kiên trì bền bỉ. Thì dù cho một khối sắt nặng nề, cũng sẽ bị mài giũa mà tự nhiên sẽ biến thành cây kim thêu a.
Ly Lạc vì bọn hắn mà đánh trận đầu. Bọn hắn cũng biết, Ly Hận Thiên ở trước mặt Ly Lạc liền sẽ không có cái bản lĩnh gì nữa cả, chỉ cần chờ tin báo chiến thắng về trong tay, thì mọi chuyện kế tiếp liền thuận lợi hơn nhiều.
Ly Hận Thiên cũng không quản nổi. Bọn hắn luôn luôn chạy đến nơi ở của y. Có đôi khi, căn phòng nhỏ này, chật ních người. Có đôi khi, lại không có một người nào.
Bọn hắn vốn không phải người nhàn, đều luôn có công việc của bản thân phải đi làm. Cho nên đều không luôn có thời gian rảnh mà đi lại đây mãi được. Vì vậy, đã hình thành nên loại cục diện này.
Căn phòng nhỏ lạnh lẽo, lại náo nhiệt lên.
Ly Hận Thiên lại cảm thấy không ổn. Bởi, bây giờ, quan hệ của bọn họ, càng phức tạp thêm.
Ban đầu, là phụ tử, nhưng chỉ là bề ngoài che giấu đi tai mắt của người ngoài, vốn chỉ có bọn họ biết. Nhưng hiện tại, y đã xuất gia, cứ tiếp tục như vậy, thì còn ra thể thống gì nữa…
Ở trong nơi chùa tự thần thánh lại làm ra cái loại chuyện này, sợ là sẽ bị báo ứng đi.
Tuy rằng, đây là vườn rau ở bên ngoài, nhưng cũng là một phần trong Phục Long tự.
Nhưng tiền đồ xa vời a, rời khỏi nơi này, Ly Hận Thiên cũng không biết y có thể đi tới nơi nào…
Y không muốn quay về Ly phủ. Kí ức về nơi đó, thật sự không có cái gì là tốt đẹp cả…
Nhưng, nơi này, cũng không phải là chỗ để nương thân lâu dài.
Ngay trong khi Ly Hận Thiên hết đường xoay xở, Thất lại đến đây.
Sau thiên phạt, nam nhân bị trọng thương trở lại Ly phủ, mấy vị thiếu gia đều luôn thay nhau chăm sóc y, cùng lúc đó, Thất mang thân phận thị vệ bên người của y, cũng đã bị miễn chức.
Ly Hận Thiên biết Thất vẫn còn sống. Mặc dù có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn, nhưng nhớ đến Thanh Nhiên, Ly Hận Thiên vốn không có chủ động đưa ra ý định muốn gặp Thất. Mà Ly Lạc cũng không cho phép Thất đến quấy rầy Ly Hận Thiên. Cho nên đến tận sau này, cả hai cũng vẫn chưa từng thấy qua nhau.
Hôm nay, đột ngột nhìn thấy Thất, trái lại, Ly Hận Thiên có chút không biết phải nên làm gì, không biết phải tiếp đãi ra sao.
Y còn chưa kịp mở miệng. Thất đã qùy xuống thẳng tắp, đầu gối vừa va chạm với mặt đất, phát ra một tiếng ‘phịch’, vang vọng không nhỏ, có thể thấy được Thất đã dùng bao nhiêu sức.
– Ngươi đang làm cái gì vậy?
Văn Diệu quỳ. Thất cũng quỳ. Mấy ngày nay, Ly Hận Thiên thụ không ít đại lễ này đi. Cái đại lễ của Văn Diệu thì y tiếp nhận rồi. Còn cái đại lễ này của Thất, Ly Hận Thiên thật là có chút vô phúc để hưởng đi.
Ly Hận Thiên kéo hắn đứng lên. Thất lại thờ ơ, vẫn quỳ vững như núi. Bất đắc dĩ, Ly Hận Thiên chỉ có thể đánh mất ý niệm kéo hắn lên ở trong đầu, sửa lại, hỏi hắn,
– Ngươi có chuyện gì. Ta đã nói, ngươi không cần phải làm như vậy. Ngươi đã ở cùng ta lâu đến vậy, cũng đã cùng nhau ra vào sinh tử. Ta có thể giúp đỡ được gì cho ngươi, khẳng định sẽ dốc lòng mà giúp đỡ. Ngươi làm như vậy, là đang giảm thọ của ta a.
Ly Hận Thiên là người hiện đại, đối với quan niem chủ tớ ở cổ đại vốn không quá hiểu biết, tựa giống như y đối xử tốt với Vũ Quả vậy. Thất vì y mà thiếu chút nữ đã bỏ mạng. Ly Hận Thiên chưa từng xem hắn là thị vệ, mà là một đệ đệ nhỏ tuổi, hoặc là, giống như nhi tử của mình vậy.
Nay, Thất làm như vậy, y thật sự có chút không được tự nhiên.
Bản thân y đã nhận được nhiều sự chăm sóc của Thất như vậy. Thanh Nhiên lại vì y mà bị hủy nội đan. Một cái quỳ này, Ly Hận Thiên thụ không nổi đâu.
– Gia. Là do Thất đã thất trách, không thể bảo vệ ngài an toàn. Thất tự biết không còn có mặt mũi nào để gặp ngài, cũng không nên lại đi quấy nhiễu sự thanh tịnh của ngài. Nhưng mà, gia. Ngoại trừ ngài ra, Thất không biết nên đi tìm ai nữa rồi.
Thất không thể bảo vệ tốt Ly Hận Thiên, để cho y bị Vô Huyên bắt đi, theo luật xử phạt, Thất đã phải nên tự sát.
Không có bất cứ lý do nào cả. Tội thất trách chính là phải chết, đây là xử phạt do Ly Lạc đã định ra ngay từ đầu.
Nhưng, Thất lại được Ly Lạc cho hắn toàn thi, cho hắn chết được vui vẻ.
Nhưng đã phải hoãn lại, vì tìm Ly Hận Thiên là quan trọng nhất. Cho nên, Ly Lạc liền lưu lại cái mạng của hắn. Sau lại được nam nhân cầu tình, Thất được miễn tử tội, chỉ chịu một trận hình pháp, vẫn còn có thể sống.
Hắn không có tư cách nào lại đi tìm Ly Hận Thiên, nhưng mà Thất lại không thể không đến.
– Gia, sau ngày đó, hắn liền biến mất, Thất chỉ muốn biết, hắn đã chết hay là đang sống. Gia, cầu ngài thành toàn.
Lớp mặt nạ vô tình lạnh lẽo mà Ly Lạc luôn cho Thất đeo lên mặt, ở ngay trong một khắc này, liền vỡ vụn, Thất cầu xin Ly Hận Thiên, từ giữa đôi môi tái nhợt, khi đang nói ra những lời này, vẫn luôn run rẩy.
Hắn sở dĩ tìm đến Ly Hận Thiên, là vì hắn biết, Thanh Nhiên đi đâu, chỉ có Vô Huyên mới biết rõ, mà người có thể đả động được Vô Huyên, cũng cũng chỉ có mỗi Ly Hận Thiên.
Thất muốn biết, Thanh Nhiên có còn sống hay không. Nếu Thanh Nhiên còn sống, hắn sẽ đi tìm Thanh Nhiên. Nếu Thanh Nhiên đã chết, thì Thất cũng sẽ đi theo cùng với Thanh Nhiên. Hắn, chỉ là, muốn có một đáp án mà thôi.
Nhắc tới Thanh Nhiên, tâm tình của Ly Hận Thiên cũng đã nặng nề đến mức không thể nặng nề hơn nữa, nhớ đến hình ảnh cuối cùng khi y nhìn thấy, Ly Hận Thiên thở ra một hơi thật dài…
Nội đan của Thanh Nhiên đã bị hủy. Từ đó về sau, hắn chỉ là một con rắn diệp thanh xà. Ly Hận Thiên không biết, kết quả này đối với Thất mà nói, Thanh Nhiên là đang sinh, hay là đã chết đây…
Điều này làm sao có thể khiến cho y mở miệng nói ra như thế nào đây…
– Thất, ngày đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi thở dài, Ly Hận Thiên hỏi.
Con ngươi của Thất liền co rụt lại, tiếp theo lại khôi phục nguyên trạng, chỉ là sau khi đang nghe xong câu hỏi này, hắn có vẻ ủ rũ.
……
Vào buổi chiều ngày đó, Thất đưa nam nhân về phòng, liền canh giữ ở trước cửa.
Khâm Mặc đi thăm dò cửa hàng này nọ, không tính là khó giải quyết. Nhưng mà không thể ỷ y sơ sót được, cho nên hắn cố ý dặn Thất, bảo vệ tốt sự an toàn cho nam nhân này.
Sau lại, Ly Hận Thiên ở trong phòng tự thẩm, cách một tầng giấy mỏng manh trên cửa, cái gì cũng đều có thể nghe thấy được.
Thất đối với loại chuyện này, thấy nhưng không thể trách được. Nhưng mà Thanh Nhiên bay nhanh đến, kéo hắn rời đi. Thất đứng đó, nghe âm thanh phát ra từ Ly Hận Thiên. Thanh Nhiên lại ghen, Thất muốn nghe, thì tự nghe tiếng kêu của chính hắn còn hay hơn a…
Cuối cùng, Thất đã bị Thanh Nhiên mạnh mẽ mang đi, cũng bởi vì hành động này của Thanh Nhiên, đã cứu hắn một mạng. Bằng không, vào lúc ấy, hắn sẽ là kẻ đầu tiên bị diệt khẩu. Bởi vì đám người Vô Huyên, muốn tạo ra một bầu không khí kinh hoàng cho Ly Hận Thiên.
Thất bị Thanh Nhiên trực tiếp ném lên trên giường. Tên kia là yêu. Tuy rằng, bình thường thoạt nhìn giống như chó con luôn vây xung quanh hắn, vô hại lại lì lợm mà nhận đánh nhận mắng. Nhưng ở ngay tại thời điểm làm chuyện này, yêu tính của Thanh Nhiên liền hoàn toàn hiển lộ ra.
Thất là tuần xà giả, nói về vũ lực, hắn không phải là đối thủ của Thanh Nhiên. Trong lúc hắn phản kháng cũng không tính là kịch liệt, Thanh Nhiên tự thể nghiệm khiến Thất nghe đầy đủ các loại âm thanh mà vừa rồi do Ly Hận Thiên phát ra. Giữa đầu óc mông lung, Thất nghĩ, phòng của hắn cách phòng của Ly Hận Thiên không xa. Nếu có chuyện gì xảy, hắn rất nhanh liền sẽ biết được, hơn nữa hắn còn thả cả rắn ra nữa đi…
Nghĩ như thế, hắn liền cho Thanh Nhiên hồ nháo.
Hai người triền miên qua đi. Thanh Nhiên liền khôi phục lại bộ dáng đáng bị khinh bỉ, nhưng Thất chưa kio phát hỏa, đôi mắt của tên xà yêu kia bỗng trừng to lên, liền nhảy xuống giường…
Chỉ khi gặp phải nguy hiểm, Thanh Nhiên mới có thể biểu hiện như thế. Lúc này, Thất cũng đã hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, hắn phủ thêm quần áo định sẽ đi nhìn Ly Hận Thiên, nhưng mà, hắn bị Thanh Nhiên lười biếng ôm lấy eo…
Thanh Nhiên không để cho hắn đi.
Yêu Hoàng đang ở đây, còn có cả Quỷ Vương, Thất đi ra ngoài, chính là chịu chết.
Mặc kệ là hắn phải bảo vệ ai, Thanh Nhiên cũng không thể nào, trơ mắt nhìn Thất đi tìm cái chết được.
Liền ngay khi cả hai tranh chấp không chịu nổi nữa, cửa phòng kia, lại bật mở.
Yêu Hoàng đứng ở trước cửa, nhìn hai người ôm nhau thành một đoàn ở trong phòng, lộ ra nụ cười tà khí, gã vươn một tay khoát lên trên khung cửa, nhìn Thanh Nhiên hỏi,
– Muốn theo ta không?
Trên người của Thanh Nhiên vốn có yêu khí của Yêu Hoàng, đó là khi Yêu Hoàng trọng sinh, hắn đã may mắn có được.
Yêu Hoàng tự nhiên là biết rõ, Thanh Nhiên không có yêu khí của gã, cũng sẽ không đạt tới trình độ tu luyện như hiện tại.
Yêu khí đó, vốn là của gã. Gã muốn thu hồi, dễ như trở bàn tay, nhưng mà, hắn không đưa ra quyết định này.
Nghe được câu hỏi của Yêu Hoàng, Thanh Nhiên thụ sủng nhược kinh. Đây là vinh quang vô hạn của yêu vật, cầu còn không được. Nhưng, hắn chưa kịp gật đầu, chỉ thấy cánh tay đang khoát lên trên khung cửa, vươn ra ngón trỏ tùy ý chỉ, mà đích đến của phương hướng ngón tay đó, là nơi Thất đang đứng….
– Giết hắn.
Yêu Hoàng cho ra điều kiện.
Lúc này, đôi mắt của Thanh Nhiên liền tối sầm lại. Được đi theo Yêu Hoàng, là vinh hạnh của mỗi một loài yêu vật, lại hiếm có, giống như là ít có được phàm nhân có thể tu luyện thành tiên vậy. Nhưng mà….
So với vinh quang này, thì Thất vẫn quan trọng hơn.
Thanh Nhiên khẩn cầu Yêu Hoàng lưu lại tánh mạng cho Thất.
Yêu Hoàng nói,
– Hắn không chết, thì ngươi chết.
Sau đó, Thất cái gì cũng không biết nữa. Kỳ thật, Yêu Hoàng sẽ không giết Thất. Bởi vì gã cần phải chừa lại một mạng của hắn để quay trở về báo tin. Nếu không để cho Mộc Nhai biết Ly Hận Thiên bị gã bắt mang đi, thì một tuồng kịch ở phía sau làm sao mà diễn tiếp được đây…
Như vậy, thật không thú vị.
Sở dĩ, gã cho Thanh Nhiên được lựa chọn này. Bởi vì, Thanh Nhiên là yêu, còn Thất là phàm nhân.