Ngọc Doãn có chút căng thẳng, rồi lại phải tỏ ra thái độ bình tĩnh. Tình hình lúc này, và trước đây khác nhau. Ngay trước mặt Lý Dật Phong và Trần Đông, Ngọc Doãn có thể ba hoa khoác lác, bởi vì có quan hệ bằng hữu. Nhưng hiện tại, Ngô Cách là quan viên Đại Tống, mà Lý Nhược Hư, Từ Quỹ lại lần đầu gặp mặt, trong lời nói mà có chút vô ý, có thể sẽ rước lấy một hồi phiền phức.
Chết tiệt, ta nói với ngươi, người nói với người làm chi?
Ngọc Doãn hung hăng liếc mắt nhìn Lý Dật Phong, mỉm cười,
- Bỉnh Nghĩ Lang cho rằng, người Liêu là nên diệt, hoặc không nên diệt?
- Dạ?
Ngô Cách sửng sốt một chút, trong chốc lát không biết nên trả lời như thế nào.
Kỳ thật, đối với minh ước trên biển năm đó, việc liên Kim công Liêu, trên triều đình Đại Tống, cũng tồn tại nhiều quan điểm bất đồng.
Như một số người theo Lý Cương cha của Lý Dật Phong, cho rằng không nên liên Kim công Liêu; mà đám người Triệu Lương Đồng Quán, lại hết sức tán thành liên Kim công Liêu. Cho đến ngày nay, tranh luận này vẫn tồn tại như trước, tuy rằng với đại cục, đã thấy sự vô bổ rồi... Có điều là, đây là một loại hình thái ý thức, từ rất lớn mức độ trên, thể hiện ra cái nhìn thái độ Đại Tống đối với người Kim.
Nhưng ở dân gian, Vương phủ dùng hơn sáu mươi triệu mua đến vài tòa thành trống không, được tuyên dương trở thành hữu Tống tới nay có ít to lớn, tranh luận đối với Liêu Kim, cũng liền trở nên không hề quan trọng. Ngọc Doãn đột nhiên nhắc tới đề tài này, làm cho ba người Ngô Cách cũng hơi bất ngờ không biết nên trả lời thế nào. Ba người nhìn nhau, Ngô Cách nói:
- Xin lắng tai nghe!
Nói ra những lời này, cũng thể hiện ra Ngô Cách thay đổi thái độ.
Gã đem theo Kính Nguyên Quân, không thiếu được phải đánh nhau với người Kim, cho nên rất đặc biệt quan tâm phương diện này...
Ngọc Doãn nói:
- Người Liêu mặc dù là địch trăm năm với Đại Tống ta, nhưng lại ngưỡng mộ văn hóa Đại Tống ta.
Hai bên chinh chiến không ngừng, kì thực không nhận thức được, đã bị Đại Tống ta đồng hóa. Chỉ nhìn bọn họ dùng người Tống ta làm quan, học văn hóa người Tống ta, bắt chước cách ăn mặc, ở, đi lại của người. Ở mặt ngoài, người Liêu có thể là man di, nhưng thực chất bên trong lại học phong tục Đại Tống.
Còn người Kim, mới thật sự là man di.
Một đám chủng tộc ngu dốt chưa khai hóa, chỉ biết phá hoại, mà không hiểu phải xây dựng, tham lam thành tính, tàn nhẫn mà bạo ngược!
Nếu như đám người này thay thế nhà Liều mà hưng thịnh, với Đại Tống ta mới thật sự là tai họa. Đại Tống cùng Liêu, mặc dù giao chiến trăm năm nhưng lại có nghĩa huynh đệ. Minh ước Đàn Uyên kia đã từng chứng minh Đại Tống cùng Liêu là huynh đệ chi bang. Mà nay huynh đệ gặp nạn, Đại Tống cũng không bằng lòng vươn tay cứu giúp, ngược lại thừa cơ hãm hại. Theo mức độ nào đó mà nói, Đại Tống bội bạc, sẽ rơi vào thế yếu.
Trương Giác tới hàng, vốn là đại biểu cho tấm lòng người Yến Vân Đại Tống.
Nhưng Đại Tống trước lấy hư làm giả, liên tiếp không quan tâm tới dân chúng; sau đó là đến Trương Giác càng khiến lòng người nguội lạnh..
Quách Dược Sư, cũng người Bột Hải, không phải người Tống, càng không có tấm lòng trung thành.
Sở dĩ đầu hàng Đại Tống, cũng là ích lợi ép buộc. Mà cái chết của Trương Giác tất nhiên khiến Quách Dược Sư lo sợ. Nếu người Kim tấn công, người đầu tiên đầu hàng, sợ sẽ là Quách Dược Sư! Cho nên ta nghĩ, người này tuyệt đối không thể tin tưởng!
Ngô Cách đột nhiên vỗ tay cười to,
- Tiểu Ất nói rất đúng!
Nhưng chợt, anh ta lại sắc mặt chán nản, nhẹ giọng nói:
- Tuy biết như thế, nhưng Quan Gia lại bị tiểu nhân che mắt, cuối cùng không được việc.
Tiểu Ất, vậy ngươi nói, phải làm như thế nào?
Lại để ta nói?
Ngọc Doãn lại tháy đau đầu một trận, thậm chí có chút dở khóc dở cười.
Ngươi đường đường làm Bạn Kinh Lược Tư Công Sự, cũng là Bỉnh Nghĩa Lang cấp bát phẩm, lại chạy tới hỏi ta phải làm như thế nào?
Chỉ là, nhìn ánh mắt Ngô Cách có chút tha thiết, Ngọc Doãn cũng hiểu được không nên từ chối. Hắn nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Liêu mất, thì Kim tấn công Tống; nếu không mất thì cũng chưa chắc còn con đường sống. Chỉ nhìn Gia Luật Diên Hi là có thể đoán ra được.
Ngụ ý, giữa Tống Kim tất có một trận chiến.
Mà mấu chốt của trận chiến này, là Thiên Độ Tế nước Liêu.
Ngô Cách sửng sốt một chút, rơi vào trầm tư.
Lý Nhược Hư và Từ Quỹ hai người, từ trên xuống dưới đánh giá Ngọc Doãn đầy hiếu kỳ.
Người này, chính xác là buôn bán hay sao?
- Tiểu Ất, đã đều làm xong sao?
Lý Dược Phong thấy mọi người tức thanh âm, không khí có chút trầm trọng, vì thế cười ha hả mở miệng nói:
- Ngươi đi Thái Nguyên, khiến trong thành Đông Kinh này, thiếu rất nhiều náo nhiệt.
- Tiểu Ất muốn đi Thái Nguyên?
- Đúng vậy!
Con ngươi Lý Nhược Hư đảo một vòng, cười nói:
- Chẳng lẽ là chuyện Hương Yến tiên sinh?
- Ồ, Lý tiên sinh cũng biết chuyện này?
Lý Dật Phong nói:
- Lúc này Bách đài buộc tội Hương Yến tiên sinh, người nào có thể không biết chứ?
Sư đệ của Ích Hư là thái học viên tiến sĩ cũng thường xuyên cùng chúng ta đàm luận việc triều đình, thật sự khiến người ta cảm thấy lo âu.
Ích Hư, vốn là tên của Lý Nhược Hư.
Ngọc Doãn không khỏi tò mò hỏi:
- Em trai Lý tiên sinh là người nào?
- Đó là Thái học tiến sĩ, Lý Nhược Thủy.
Lý Nhược Thủy?
Ngọc Doãn liền sửng sốt.
Tên này, sao nghe quen thuộc vậy?
A... Nghĩ ra rồi, Lý Nhược Thủy chẳng phải là "Nam Triều nhất nhân" sao?
Lý Nhược Thủy, người Khúc Chu Quảng Bình, nhiều lần đảm nhiệm Nguyên thành úy, Bình Dương phủ Tư lục, thầy giáo tại Tế Nam. Năm Tuyên Hòa thứ tư là thái học viên tiến sĩ. Khi phái Chủ hòa ở trên triều đình chiếm ưu thế, Lý Nhược Thủy cực kỳ oán giận, nhiều lần lên dâng tấu lên quan gia, điều trần kế sách hưng quốc. Năm đầu Tĩnh Khang, Khâm Tông phong Lý Nhược Thủy làm Lễ bộ thượng thư nhưng không chịu, sau sửa phong làm Lại bộ thị lang.
Năm Tĩnh Khang thứ hai, quân Kim xâm lược phía Nam, Huy Tông cùng Nhị đế Khâm Tông bị bắt.
Lý Nhược Thủy bênh vực lẽ phải, giận dữ mắng mỏ Niêm Hãn.
Niêm Hãn ý đồ mua chuộc giữ lại làm việc, liền nói:
- Hôm nay ngoan ngoãn thuận theo, ngày mai sẽ giàu sang.
Nhưng Lý Nhược Thủy dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt...
Niêm Hãn lại nói:
- Cha mẹ ngươi tuổi đã cao, nếu đầu hàng, có thể cùng họ đoàn tụ, tận nhân tử hiếu đạo.
Lý Nhược Thủy tức giận nói:
- Trung thần với quân vương thì không còn lo cho gia đình.
Từ nay về sau, anh ta đối với Niêm Hãn mắng chửi không dứt, Niêm Hãn tức giận đến nỗi sai người cắt đầu lưỡi Lý Nhược Thủy. Lý Nhược Thủy không thể dùng miệng mắng, liền trợn mắt nhìn, lấy tay để chỉ, lại bị cắt đứt tay, cuối cùng hi sinh vì nước, chết năm vừa mới ba mươi lăm tuổi, có thể nói vô cùng bi tráng.
Sau Cao Tông Triệu Cấu kế vị, hạ chiếu:
- Nhược Thủy trung nghĩa chi lễ, luân thường đạo lý không gì sánh được, đến trẫm nghe thấy, cũng phải khóc thương.
Phong tặng Lý Nhược Thủy làm quan điện học sĩ, hiệu là "Mẫn". Mà người ở đời sau tôn Lý Nhược Thủy danh xưng là "Nam Triều nhất nhân".
Ngọc Doãn tuyệt đối không nghĩ tới, ngồi đối diện lại là anh trai Lý Nhược Thủy, trong lòng bỗng nhiên kính nể.
- Tiểu Ất có quen biết Hương Yên tiên sinh sao?
Lý Nhược Hư có chút ngạc nhiên. Yến Anh ở trên triều đình, nổi danh là thanh cao kiêu ngạo, ngoại trừ một số ít người ra thì ông rất ít để ý tới người khác. Mà Ngọc Doãn thì sao? Nghe Đai Lang nói chỉ là buôn bán trên phố Mã Hành. Mặc dù có bản lĩnh đánh cầm nhưng cũng không đến mức quen biết Yến Anh. Cho dù cha hắn là Nội Đẳng Tử Ngũ Long Tự thì cũng không thể được Yến Anh coi trọng.
Ngọc Doãn cười khổ một tiếng:
- Nói đến không sợ tiên sinh chê cười, ta cùng Hương Yến tiên sinh, chỉ gặp một lần.
Hơn nữa ta cũng không biết, Hương Yến tiên sinh tại sao lại giúp ta, đến nay vẫn cảm giác mơ hồ.. Hai ngày trước nghe Áp Ti phủ Khai Phong nói, Hương Yến tiên sinh sẽ có phiền toái, bảo tôi nên ra ngoài trốn tránh. T cũng hiểu được vừa qua có phần quá mức nông nổi, đi ra ngoài cũng tốt. Vừa may có trưởng giả phạm tội, ta liền theo ông ấy đi Thái Nguyên một chuyến, thuận tiện có thể tránh sóng gió.
- Thì ra là thế!
Lý Nhược Hư giật mình, liên tục gật đầu.
Nhưng đối với thân phận Ngọc Doãn, càng cảm thấy có chút tò mò.
- Đúng rồi, Tiểu Ất đêm nay có rảnh không?
- Sao thế?
- Ta vừa lúc được mời đến Bắc viên tham gia thi xã, nếu Tiểu Ất không có việc gì thì không ngại đến đó cùng ta? Cũng có thể kết bạn với những người này.
Lý Dật Phong đột nhiên mở miệng có lời mời, làm cho Lý Nhược Hư cùng Từ Quỹ ngây ngẩn cả người.
Bắc Viên thi xã là Lý nương tử khởi xướng, người được mời hơn nửa đều là tuấn kiệt tài hoa phủ Khai Phong. Lý Dật Phong là con trai của Lý Cương, lại là thái học sinh, đương nhiên là được mời. Nhưng đưa Ngọc Doãn cùng đi, chẳng lẽ không sợ người khác nhạo báng sao?
Nào ngờ Ngọc Doãn nghe xong, lại cười rộ lên.
- Không dối gạt Đại Lang, mấy ngày trước đây ta cũng nhận được mấy thiệp mời, mời ta tới Bắc thi xã.
Vốn cảm thấy không có người quen nên do dự không muốn đi. Nếu Đại Lang cũng được mời đi, vừa lúc có thể cùng Đại Lang làm bạn...Hơn nữa, Bắc Viên thi xã làm chi? Là người phương nào khởi xướng? Trên tấm thiệp của ta cũng không nói rõ, đến nay còn đang mơ hồ.
Lý Dật Phong ngẩn ra,
- Tiểu Ất cũng nhận được thiệp mời?
- Đúng vậy.
Lần này, đúng thật làm cho Lý Dật Phong cảm giác kỳ lạ.
Anh ta gãi đầu, nói:
- Ngươi cái người này thật ra thú vị, còn nhớ rõ lúc trước ta nhắc tới Lý nương tử với ngươi không?
- Nhà Triệu tướng công sao?
- Đúng vậy.
Lý Dật Phong gật đầu cười nói:
- Bắc Viên thi xã là Lý nương tử khởi xướng, mời phần lớn là con cháu quan lại, thanh niên tài giỏi. Ta đang muốn mượn cơ hội này, đưa bản dập cho Lý nương tử giám định, không nghĩ ngươi cũng được mời, lại bớt đi rất nhiều phiền toái. Một khi đã như vậy, chúng ta liền đi đến, cùng nhau phối hợp.
Vừa nói, Lý Dật Phong vừa lúc lắc đầu.
Ngọc Doãn không hiểu ra sao, sao Lý Thanh Chiếu lại mời hắn?
Mấy người trong quán trà nói chuyện, không khí dần sôi nổi hẳn lên.
Ngọc Doãn ngồi bên nghe Lý Dật Phong bàn luận triều chính với mọi người nên không xen vào.
Đúng lúc này, chợt thấy một người lên lầu, toàn thân mặc áo đuôi ngắn màu xanh, vác lấy cái túi, trong tay còn cầm một tờ giấy nhỏ.
Người này lên lầu, liền lớn tiếng nói:
- Tiểu báo danh...Hương Yến trục xuất, quan mới nhậm chức.
Hương Yến trục xuất?
Ngọc Doãn bỗng ngây người một lúc, chỉ thấy Ngô Cách vẫy tay đưa một người đến trước mặt, lấy ra năm miếng Tuyên Hòa thông bảo đưa cho người nọ.
Người nọ chợt cầm trong tay trang giấy đưa lên, rồi sau đó xoay người tiếp tục thét to.
- Đây là cái gi?
Ngọc Doãn ngạc nhiên hỏi.
Ngô Cách nhìn lướt qua đọc nhanh như gió, chợt ngẩng đầu cười nói:
- Tiểu Ất là người Khai Phong, tại sao không biết nguồn gốc tờ giấy nhỏ này?
- À?
Lý Dật Phong giải thích:
- Đó là chỉ dụ triều đình, nội dung bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên quan viên bổ nhiệm và miễn nhiệm, quan lại tấu nghị. Có lẽ ngày thường Tiểu Ất không để ý, cho nên không biết rõ chuyện này lắm.
Công báo!
Ngọc Doãn lập tức hiểu nguồn gốc tờ giấy nhỏ này.