Cô bé cảm thấy mất hứng. Vốn đang uống rượu trên lầu rất vui vẻ. Mặc dù Yến Nô không thể nói nhiều chuyện hay nhưng cũng kể một vài chuyện lý thú trên phố khiến cho ba người Triệu Đa Phúc phải cười khúc khích. Trong lúc đang vui vẻ, không ngờ tên Bạch Thế Minh lại mò tới làm mất đi sự vui vẻ của Triệu Đa Phúc. Ngọc Doãn đúng là một tên đồ tể nhưng trong suy nghĩ của Triệu Đa Phúc thì nó lại có ý nghĩa khác.
Mặc dù đã gặp nhiều tài tử tao nhã nhưng Ngọc Doãn lại mang tới cho nàng một thứ cảm giác khác lạ. Thậm chí nàng không hề ghét cái xuất thân đồ tể của hắn. Tại sao cái tên khốn này lại xuất hiện mà làm như vậy?
Nha đầu vẫn có tính trẻ con liền cầm bát canh ném thẳng xuống. Ném xong bát canh vẫn chưa thấy đủ, Triệu Đa Phúc quơ lấy cái đĩa chuẩn bị ném tiếp. May là Yến Nô nhanh tay cản lại.
- Muội tử để ý tới đám người đó làm gì. Dưới lầu sẽ có người ra tay.
Uống một chút rượu, lại thêm tính tình của Yến Nô cũng hoạt bát, ngồi cùng với đám người Triệu Đa Phúc, chỉ một lát đã có thể gọi tỷ muội. Hoàng Thất Bắc Tống hơi gần gũi với phố xá. Cái khoảng cách này cũng không quá xa như sau này. Triệu Đa Phúc cũng chỉ là một đứa trẻ còn nhỏ dại, nên cũng chẳng để ý tới việc cành hay nhánh. Nghe Yến Nô khuyên, lúc này, Triệu Đa Phúc mới ngưng tay. Có điều nhìn thấy bên dưới lầu đánh nhau, nàng cảm thấy hứng thú, thò đầu ra cửa sổ xem trò vui.
- Nha nội! Sao ngài lại...
Bạch Thế Minh bị cái chén đập trúng đầu mà choáng váng. Có điều khi y nhìn rõ Cao Nghiêu Khánh cũng giật mình.
Khi Bạch Thế Minh đi vào, Cao Nghiêu Khánh ngồi xoay lưng về phía y cho nên y cũng không nhận ra.
Nếu Bạch Thế Minh bình tĩnh hơn một chút, quan sát rõ những người có mặt ở đây thì có lẽ đã không làm càn như vậy. Nhưng bây giờ có hối hận cũng đã muộn. Bạch Thế Minh đang định lên tiếng thì Chu Huyền cũng ló mặt ra từ sau lưng Cao Nghiêu Khánh vung quyền đấm thẳng vào mặt y. Mặc dù Chu Huyến gầy yếu, cũng không nhiều sức lắm nhưng một quyền đó trúng mũi của Bạch Thế Minh khiến cho nước mắt vào máu mũi dàn giụa khắp mặt.
"Ngay cả Nhu Phúc đế cơ cũng ra tay thì làm sao ta có thể đứng nhìn? Hơn nữa cái tên khốn này đúng là đáng giận. Chúng ta tới trước đang uống rượu vui vẻ, ngươi từ đâu mò tới sinh sự. Nếu Tiểu Ất là kẻ chẳng ra gì thì chúng ta tới đây ngồi uống rượu chẳng phải cũng như thế hay sao?”
Mặc dù được dậy dỗ rất nghiêm nhưng tính tình của Chu Huyến cũng vẫn là thiếu niên.
Lần này y nổi giận ra tay còn độc ác hơn cả Cao Nghiêu Khánh. Không để cho Bạch Thế Minh kịp có phản ứng, Chu Huyến đã quơ lấy băng ghế mà phang thẳng về phía y. Ngọc Doãn thấy vậy cũng hoảng sợ. Nếu trúng phải cái ghế đó thì cho dù không chết, Bạch Thế Minh cũng trở thành kẻ tàn phế. Vì vậy mà hắn bước tới giơ tay. Chỉ nghe một tiếng động vang lên, cái ghế băng giáng trúng cánh tay của Ngọc Doãn. Những tiếng kêu liên tiếp vang lên khiến cho Chu Huyến mới bình tĩnh lại.
Cái ghế băng hoàn toàn dập nát nhưng cánh tay của Ngọc Doãn không sao hết.
Trong lúc Chu Huyến đang trợn mắt nhìn thì Ngọc Doãn phất tay chắp sau lưng mà bóp nhẹ mấy cái.
- Đại lang! Ta không biết mình mắc tội với ngươi từ khi nào... Có điều nể mặt sự quan tâm của Mã nương tử, hôm nay ta không chấp với ngươi. Ta đã luôn nhường nhịn nhưng ngươi lại cố tình gây sự. Mặc dù ta là một tên đồ tể nhưng cũng không chấp nhận để cho người ta bắt nạt. Nếu ngươi không phục thì cứ tới đây, Tiểu Ất sẽ tiếp đón. Ta cũng muốn xem ngươi có thủ đoạn gì. Chỉ có điều, hôm nay ta có nhiều khách quý cho nên không muốn tranh chấp với ngươi. Hay đi đi. Ta có thể cứu ngươi một lần nhưng tiếp theo chưa chắc đã bảo vệ được tính mạng của ngươi.
- Tiểu Ất quá mềm lòng.
Triệu Đa Phúc thì thầm.
Chu Phương Anh cũng gật đầu, siết chặt nắm tay nói:
- Tên khốn này thật vô lễ, dám tới làm mất mặt một người như Tiểu Ất. Sao không dậy cho y thêm chút bài học?
- Đúng vậy! Tiểu Ất quá mềm lòng.
Mấy tiểu cô nương hùa vào với nhau chỉ muốn cho tình hình loạn thêm.
Yến Nô ngồi đó mà không biết nói thế nào. Có điều trong lòng nàng thêm chút gần gũi.
"Người ta nói con cái của Quan gia là quý tộc con trời. Nhưng hiện tại nàng thấy dường như hoàn toàn khác biệt. Mặc dù ngoài mặt thì họ cố gắng tỏ ra là nhân vật lớn nhưng bên trong vẫn chỉ là những đứa trẻ. Hơn nữa, mấy cô bé lại quan tâm tới tiểu Ất. "
Trong thâm tâm nàng chợt có một sự xúc động. Yến Nô thầm nhủ cho dù thế nào cũng phải bảo vệ mấy cô bé.
Tuy nhiên suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện, Yến Nô lại lắc đầu cười khổ:" Những người này có ai không phải là kiều nữ của thiên tử? Họ chỉ cần giơ ngón tay là chúng ta tan cửa nát nhà. Ta chỉ là một cô gái bình thường, nếu mấy cô bé gặp nạn ta bảo vệ làm sao được?
- Ngày sau chúng ta tới lầu Phong Nhạc tìm cái tên khốn này được không?
Chu Tuyền nói nhỏ lập tức nhận được những cái gật đầu của hai người Chu Phương Anh và Triệu Đa Phúc.
Mà lúc này, Bạch Thế Minh cũng choáng váng, hoàn toàn không còn có phong độ hào hoa như trước, lại càng không biết mình bị mấy thiếu nữ có thân phận không tầm thường để ý. Y chỉ tay vào Ngọc Doãn mà không biết nói gì.
Người ta đã nói rõ, thậm chí là còn không hề nể mặt. Nếu còn tiếp tục ở đây, chính y tự chuốc lấy nhục.
Bạch Thế Minh cũng hiểu rõ với đám người Cao Nghiêu Khánh, y không có chút lợi thế.
Chứ chưa nói tới cô bé cầm chén canh ném vào đầu mình, chỉ sợ cũng không phải là kẻ tầm thường.
"Tại sao cái tên tiểu Ất này lại may mắn như vậy? Hắn chỉ là một tên đồ tể buôn thịt vậy mà quen biết rất nhiều nhân vật lớn. Thật giận!"
Có lẽ trong thâm tâm Bạch Thế Minh, cái loại giết thịt lợn như Ngọc Doãn chỉ là kẻ để cho y giẫm lên. Lau chút máu tươi trên mặt, y trừng mắt nhìn Ngọc Doãn rồi xoay người định đi.
- Khoan đã.
Ngọc Doãn đột nhiên gọi y lại rồi chỉ tay vào thùng lễ vật nói:
- Hãy đem những thứ này đi. Ta chơi đàn là do hứng thú. Lúc thích thì đàn, mất hứng cũng có tể đàn. Chỉ có điều, tiểu Ất mặt dù xuất thân thấp hèn nhưng cũng không cần phải nhận những vật này. Nếu Đại Lang có duyên thì sẽ nghe thấy tiểu Ất đàn. Còn nếu vô duyên thì cho dù có bỏ trăm quan, ngàn quan, bạc triệu tiểu Ất cũng không đàn... "Quân không nghe, sĩ cam chịu chết chẳng màng vinh hoa đó sao?" Mặc dù tiểu Ất không phải kẻ sĩ nhưng cũng không muốn thua kém các bậc tiên hiền. Mời Đại Lang mang mấy thứ này đi.
Sĩ cam chịu chết không tham phú quý là một câu thơ trong Thanh Minh của Hoàng Đình Kiên.
Đám người Lý Dật Phong nghe thấy vì vỗ tay ầm ầm làm cho Bạch Thế Minh càng không còn mặt mũi.
Chỉ có điều nếu mang mấy thứ này vễ, chắc chắn Mã nương tử sẽ không thể cho y. "Ngọc tiểu Ất! Ngươi thật ác độc..."
Bạch Thế Minh lệnh cho đám gia đinh mang lễ vật ra cửa chợt nghe trong Quan Âm có một âm thanh vọng ra.
Những nhà trong ngõ Quan Âm cũng chẳng nể mặt Bạch Thế Minh. Cho dù y là thiếu đông gia của lầu Bạch Phàn thì cũng không cho thoát. Vì vậy mà Bạch Thế Minh chỉ biết ôm đầu bỏ chạy.
- Tiểu Ất! Cánh tay của ngươi không sao chứ?
Chu Huyến lo lắng lên tiếng hỏi
Ngọc Doãn cười cười:
- Ý tốt của Nhị Thập Lục lang ta xin nhận. Chỉ có điều vừa rồi nếu đánh thật, sợ rằng huynh cũng gặp rắc rối. Về phần ta, da thịt vốn dày, không sao đâu.
Chu Huyến nghe thấy vậy liền giơ ngón tay cái:
- Tiểu Ất đúng là có bản lĩnh. Chẳng trách mà dám xông vào trong Ngự quyền quán.
Thốt xong câu đó, Chu Huyến mới ý thức được mình lỡ lời. Tổng giáo đầu Thiên Tự phòng của Ngự Quyền quán có mặt ở đây, nói vậy chẳng phải làm bẽ mặt lão hay sao?
Y vụng trộm liếc về phía Trần Hi Chân thì thấy lão vẫn bình thản. Ngọc Doãn cũng hơi xấu hổ, vội nói dăm ba câu chuyện cho qua sau đó giơ chén lên mời rượu mọi người.
Có điều hắn vẫn lo lắng.
Sau khi nói mấy câu với đám người Cao Nghiêu Khánh, hắn vội tới bên cạnh Trần Hi Chân mà nói nhỏ:
- Sư thúc! Vừa rồi...
- Đưa tay đây.
- A?
- Ta nói ngươi đưa tay đây.
Trần Hi Chân như không thèm để ý tới mấy chuyện đó mà kéo tay Ngọc Doãn lên xem. Sau khi xem xét một lúc, lão liền hỏi:
- Khi Chu sư huynh còn sống có một bộ công phong mà huynh ấy đắc ý nhất tên là Kim cương hộ thể thần công. Ngươi có luyện chưa?
Kim cương hộ thể thần công?
Ngọc Doãn ngẩn người nói nhỏ:
- Trong những công pháp để lại đúng là có thứ công phu đó. Chỉ có điều trước đây do chưa luyện tới công phu tầng ba cho nên không thể luyện. Lần này từ Mạc Bắc trở về mới bắt đầu luyện tập, nhưng vẫn chưa được thuần thục.
- Hãy luyện cho tốt. Nếu có thể luyện được Kim Cương hộ thể thần công, ngày sau có khả năng đạt tới cấp tông sư... Năm đó vì bộ công phu này mà ta trở mặt với Chu sư huynh. Lúc đầu, ta tưởng rằng Chu sư huynh muốn độc chiếm một mình nhưng sau này mới biết rằng vì công phu của ta không thích hợp với nó. Chu sư huynh cũng muốn tốt cho ta. Hãy luyện nó cho thật tốt mới đưa ngươi tới đạo tồn thân.
Ngọc Doãn nghe được thì cảm thấy mơ hồ. Có điều Trần Hi Chân đã nói vậy, hắn sẽ không làm mất mặt lão. Bộ Kim cương hộ thể thần công được ghi lại ở cuối Bát thiểm thập nhị phiên. Trọn bộ công phu được chia ra thành sáu thức. Theo Chu Đồng nói thì nếu chưa luyện tới tầng thứ ba không thể tu luyện nó. Mà theo cách của Trần Hi Chân nói thì dường như sáu thức của nó còn hơn cả Bát thiểm thập nhị phiên.
Còn về chuyện "đạo Tồn thân" mà Trần Hi Chân nói, Lạc Bắc không hiểu lắm.
Nhưng lão nhân đã nói vậy thì chắc chắn có lý do của mình. Vì thế mà Lạc Bắc lại càng thêm coi trọng.
Bạch Thế Minh đi rồi khiến cho bầu không khí lại càng sôi động.
Bữa tiệc diễn ra cả một ngày cho mãi tới tận lúc trời tối đen.
Trong ngõ Quan Âm được đốt đuốc sáng trưng. Nơi đây đã được chuẩn bị sẵn những thứ dễ đốt. Cho nên đám người Lăng Uy, Dương Tái Hưng lập tức chạy đi châm lửa.
Chu Phượng Anh uống hai chén rượu nữa cũng bắt đầu ngấm men say làm cho khuôn mặt đỏ bừng. Nàng bất ngờ từ trên lầu chạy xuống tới bên cạnh Ngọc Doãn mà kéo tay hắn:
- Tiểu Ất! Mang đàn tới đây, mang đàn tới đây.
- Đúng vậy! Tiểu Ất! Quang cảnh thế này làm sao lại thiếu tiếng đàn được?
Lý Dật Phong cũng đã uống nhiều rượu nên khi nghe Chu Phương Anh nói thế liền hùa theo. Âm thanh của y khiến cho tất cả mọi người đều ho to:
- Tiểu Ất! Đàn một bản đi.
Ngay cả những hàng xóm xung quanh cũng đã ồn ào. Ngọc Doãn hơi say liền cười to nói:
- Hôm nay tiểu Ất mừng nhà mới, có các vị hương thân, bằng hữu tới đây, nên rất vui. Ta sẽ đàn một bản... Cửu nhi tỷ! Mang cho ta cái kê cầm. Hôm nay tiểu Ất cả gan đàn một khúc góp vui cho mọi người.