Mục lục
Tống Thì Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Tam ca, đệ có chuyện muốn nhờ huynh giúp đỡ.

-Chỉ cần Đại Lang dặn dò, việc gì làm được thì Quách Thiếu Tam này tuyệt đối không từ chối.

Lý Quan Ngư cười nói:

-Tất nhiên là đệ sẽ không để cho tam ca khó xử. Kỳ thật, có vài người trong đám bằng hữu mượn đệ chút tiền. Việc này đệ cũng không xem là chuyện gì to tát. Tam ca cũng biết, Lý Đại Lang đệ kết giao bằng hữu, có tặng cho bọn họ cũng không quan trọng. Nhưng mấy người bằng hữu đó lại để ở trong lòng, có ý trốn tránh đệ, khiến đệ có chút không vui. Cho nên đệ mới nhờ tam ca giúp đỡ đệ hỏi thăm tung tích của bọn họ. Tam ca không cần lo lắng những việc khác. Không biết tam ca có thể giúp đệ không?

Từ lời này, người ta nghe ra hai chiều.

Lý Quan Ngư nói là không so đo nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền cũng là điều chính đáng.

Rõ ràng là Lý Quan Ngư muốn đòi nợ nhưng không tìm thấy tung tích của đối phương. Cấm quân Đông Kinh đều có quân quy, đêm xuống không được ra khỏi doanh trại. Quách Kinh là nhân vật lăn lộn giang hồ lâu năm, làm sao mà không hiểu thấu lòng dạ của Lý Quan Ngư?

Nếu Lý Quan Ngư muốn gã đi đòi nợ thì cũng cần phải suy nghĩ một chút.

Đúng vậy, từ thời Tống đến nay, người luyện võ luôn có địa vị thấp, nhưng cũng phải nhìn người mà nói.

Đối với văn nhân sĩ tử thì người luyện võ có địa vị rất kém cỏi. Nhưng nếu nói người như Quách Kinh thì lại có uy lực rất lớn.

Lý Quan Ngư chỉ nhờ gã đi tìm tung tích của người ta nên Quách Kinh cũng yên tâm.

Thân là đầu sỏ phủ Khai Phong, việc truy tìm tung tích chỉ là việc nhỏ nhặt. Lý Quan Ngư lấy danh sách ra đưa cho Quách Kinh. Quách Kinh nhìn lướt qua, thấy trên danh sách có mười mấy người, hơn nữa cũng không phải là nhân vật gì trọng đại nên càng yên tâm.

Sau khi vỗ ngực một cái, Quách Kinh cười nói:

-Đại Lang yên tâm, nhiều nhất là mười ngày sẽ có tin tức.

-Vậy thì xin làm phiền tam ca vậy.

Bồi thường toàn bộ tiền nợ ba trăm quan, năm trăm quan của Trương Tam mặt rỗ cũng bù vào được.

Tâm trạng của Ngọc Doãn trở nên vô cùng thoải mái. Mối lo lắng đặt nặng trong lòng hắn trong hai tháng qua thì nay đã tan biến hết.

Quan trọng nhất chính là Quách Kinh không chiếm lợi được.

Ba trăm quan kia sau khi xuất ra lại bị cướp về, càng khiến Quách Kinh tức giận đến hộc máu. Ngọc Doãn cũng biết rằng điều này sẽ khiến sự thù hận giữa hắn và Quách Kinh càng sâu thêm. Nhưng nghĩ lại, cho dù đưa ba trăm qua tiền này cho Quách Kinh thì gã có cho qua chuyện sao? Tất nhiên là không thể! Mâu thuẫn giữa Ngọc Doãn và Quách Kinh đã không thể nào dịu đi được. Chỉ cần cửa hàng của Ngọc gia ở phố Mã Hành còn một ngày thì Quách Kinh sẽ không thể hoành hành ở phố Mã Hành. Xung đột giữa hai người tất nhiên sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Một khi đã như vậy thì cần gì phải xoa dịu?

Hiểu được điều đó, Ngọc Doãn không còn bất cứ áy náy hay cảm giác tội lỗi nào. Thêm nữa, phiền phức của hắn còn chưa thực sự kết thúc.

Ngày hai mốt tháng ba là sau ngày trả nợ.

Ngọc Doãn đi đến cửa hàng Ngọc gia trên phố Mã Hành vào lúc sáng sớm. Sau khi chào hỏi buôn bán một chút thì hắn vào xưởng thịt chín giúp đỡ.

Xưởng chế biến thịt vừa mới bắt đầu làm việc nên còn rất nhiều chuyện. Mà trong tay Ngọc Doãn không có nhiều người có thể nhờ vả. Đặc biệt sau khi La Nhất Đao vào nhà giam thì lại càng thiếu người. Tuy Hoàng Tiểu Thất có thể trông coi cửa hàng rất tốt nhưng lại bất lực với công việc trong xưởng. Nơi đây nếu chỉ nhờ vào vợ chồng Dương Nhập Cửu và Yến Nô thì đúng là phảii cố hết sức. Đặc biệt vào buổi sáng thì càng phải cố gắng.

-Tiểu Ất ca, hôm qua Mã Qua Tử có nói là muốn trở về làm việc.

Nhân lúc nhàn rỗi, Hoàng Tiểu Thất chạy tới nói với Ngọc Doãn:

-Còn có vài huynh đệ ngày xưa cũng muốn trở về. Tuy nhiên ta chưa đồng ý ngay, chỉ nói là phải hỏi qua Tiểu Ất ca mới được. Tiểu Ất ca. Huynh xem chuyện này nên làm thế nào cho phải?

Yến Nô há hốc miệng ở bên cạnh nhưng không lên tiếng.

Bây giờ người quyết định trong nhà là Ngọc Doãn. Nàng không hề thể hiện gì vào lúc này.

Mã Qua Tử?

Ngọc Doãn dừng tay mà hơi nhíu mày. Mã Qua Tử vốn là người làm thịt chín ở cửa hàng, sau khi thấy tình hình của Ngọc Doãn không ổn liền nghỉ việc và bỏ đi. Tình huống của La Nhất Đao thì không giống vậy. Vì La Nhất Đao phải lo lắng cho đứa con La Đức. Còn Mã Qua Tử thuần túy là kẻ ném đá xuống giếng. Còn mấy “huynh đệ” nào đó thì Hoàng Tiểu Thất cũng không nói rõ ràng .

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Cửa hàng nhà ta tuy nhỏ nhưng không phải nói đến là đến, nói đi là đi. Lúc trước Mã Qua Tử hắn đã quyết định thì bây giờ đừng có hối hận. Ngươi trở về nói với hắn biết, nhân lực ở cửa hàng Ngọc gia vẫn còn nhiều, không cần giúp đỡ. Còn về phần những người khác cũng thôi đi. Nên làm gì thì ngươi hãy đi làm đi. Ta không còn lòng dạ nào.

Yến Nô lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở ra một nụ cười. Nói thật, nàng khá sợ. Nàng sợ Ngọc Doãn sẽ lại trở về tình trạng trước kia suốt ngày đánh nhau. Lúc trước nàng muốn mở miệng ngăn cản nhưng lại ngại cho sĩ diện của Ngọc Doãn. Bây giờ nghe Ngọc Doãn trả lời như vậy thì cuối cùng nàng cũng yên lòng, không cần phải lo lắng hoảng sợ nữa.

Yến Nô đứng bên cạnh liền mở miệng nói:

-Tiểu Ất ca, nếu bọn họ có ý muốn làm thì cũng không phải là không thể được. Cửa hàng của chúng ta kinh doanh càng ngày càng tốt, chung quy cũng cần người giúp đỡ. Nếu không chỉ dựa vào Nhị tỷ thì thực sự là không nổi. Hay là tìm vài người chăm chỉ thì cũng có thể bớt chút vất vả. Tiểu Ất ca cũng có thể an tâm ở nhà phổ nhạc.

-Việc này…

Ngọc Doãn hơi do dự. Tuy nhiên không đợi hắn mở miệng thì Hoàng Tiểu Thất lại nói:

-Cửu Nhi tỷ, tính tình mấy thằng khốn kia, tỷ còn không rõ sao? Nếu nói là đi ăn cắp gây hấn thì cả đám đều lành nghề. Còn nói để bọn chúng làm việc thì chỉ sợ là chưa chắc được. Nhưng nếu như Tiểu Ất ca thực sự cần người giúp đỡ thì ta có thể giới thiệu. Cao Thập Tam đẩy xe ở Châu Kiều, là người thật thà chất phác ngay thẳng, lại chấp nhận chịu khổ. Gia cảnh hắn không tốt, mẹ già bị bệnh liệt giường cần tiền để khám và chữa bệnh. Mỗi ngày hắn đẩy xe ở Châu Kiều, làm sao kiếm được tiền? Nếu như Tiểu Ất ca đồng ý bỏ tiền, Thập Tam Lang sẽ là một tay cừ. Ít nhất những công việc tốn sức bên trong xưởng không cần Tiểu Ất ca phải tự mình làm lụng vất vả nữa.

Thập Tam Lang à?

Ngọc Doãn và Yến Nô nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.

Bọn họ và Thập Tam Lang cũng không phải xa lạ nên cũng hiểu rõ người này? Vốn Thập Tam Lang họ cao, sinh ra là thứ mười ba nhưng không có tên cho nên tất cả mọi người gọi hắn là Thập Tam Lang. Người này đúng thực là thật thà như lời Hoàng Tiểu Thất nói, là người chịu khó chịu khổ.

-Nếu như Thập Tam Lang đồng ý thì tất nhiên là tốt rồi.Như vậy đi, phiền Thất Lang đi một chuyến thăm dò ý tứ của hắn. Nếu như Thập Tam Lang đồng ý thì ta sẽ không bạc đãi hắn. Ta sẽ trả một tháng 5 quan 96 đồng, giống như những người khác. Nếu hắn làm tốt thì sẽ còn có thưởng nữa.

Đối với người bình thường, năm quan chín mươi sáu đồng cũng là một khoản thu nhập. So với những người khác trong cửa hàng Ngọc gia, La Nhất Đao là người có thu nhập cao nhất, một tháng gần hai mươi quan. Tiếp theo đó là vợ chồng Hoàng Tiểu Thất và Trương Nhị tỷ cũng có thu nhập tám chín quan. Một người cầm dao bình thường, một tháng thu nhập khoảng chừng năm quan tiền.

Ngọc Doãn trả lương như vậy là đã hết sức chân thành..

Hoàng Tiểu Thất nghe xong cũng cảm thấy rất có mặt mũi. “Tuy rằng Tiểu Ất ca bây giờ phát đạt những vẫn là người phóng khoáng hơn nữa cũng rất coi trọng ta. Ta phải vì Tiểu Ất ca xử lý tốt việc này.”

-Tiểu Ất ca yên tâm, chuyện này nhất định xong.

Y vỗ ngực cam đoan với Ngọc Doãn rồi sau đó nhanh chóng trở về cửa hàng.

-Tiểu Ất ca, nếu như con trai ta đến…

Trương Nhị tỷ có chút dè dặt hỏi.

-Nếu như Đại Lang đến thì tiền công cũng tính như Thập Tam Lang. Nếu như làm tốt thì đều có thưởng.

-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Trương Nhị tỷ lập tức cười rạng rỡ.

-Tính thời gian thì con trai ta cũng sắp đến đây, chắc sẽ ở lại đây một hai ngày, nó cũng có sức lực đấy. Đến lúc đó tất nhiên sẽ làm thỏa đáng để Tiểu Ất ca hài lòng.

Ngọc Doãn nghe xong thì lập tức mỉm cười. Dương Đại Lang đến đây vì việc gì thì khó mà nói. Không biết Dương Đại Lang này có phải là Dương Tái Hưng nổi danh trong lịch sử không?

Ngọc Doãn lắc đầu. Nếu thật sự đó là Dươg Tái Hưng thì thật là phát đạt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK