- Nói thật, lão nô cũng không đồng ý với quyết định này của bệ hạ.
Nhưng bệ hạ lại nói, việc này cần được Đại vương đồng ý, nếu không như thế, nàng thà rằng sống quãng đời còn lại Tây Châu.
- Hả?
- Bệ hạ ý muốn ra bắc Mưu Na Sơn.
Ngọc Doãn nhăn lông mày, thầm nghĩ một tiếng: quả thế.
Hắn đã đoán được đáp án, lại nghĩ mãi mà không rõ, Dư Lê Yến vì sao phải tìm hắn hỗ trợ? Hắn hiện giờ thân tại Yến Kinh, lệ thuộc quản lý Nguyên soái phủ binh Mã Hà Bắc, nghe theo sai phái An Phủ Chế Trí Sứ Chủng Sư Trung Hà Bắc đông lộ. Ở triều Đại Tống, hắn cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể. Chẳng sợ hắn rất được Thái Tử coi trọng, nhưng ở trên triều đình lại không có bất kỳ quyền phát ngôn nào. Nếu Dư Lê Yến muốn lấy được sự hiệp trợ của Đại Tống, Ngọc Doãn dường như cũng không trợ giúp được nhiều.
Con ngươi lóe ra, Ngọc Doãn chăm chú nhìn Nhâm Trọng.
- Mời Nhâm công tiếp tục.
- Ha hả, ta biết trong lòng Đại vương còn có nghi hoặc, tuy nhiên bệ hạ nói, nếu nàng phải bắc Mưu Na Sơn, không cần lão Triệu quan gia đồng ý.
Chỉ cần Đại vương gật đầu, thì Mạc Bắc có thể vào hết tay Tây Liêu.
Ngọc Doãn mỉm cười.
- Yến tử quá coi trọng ta đi.
Nhưng Nhâm Trọng không cười, trầm giọng nói:
- Ngay từ đầu lão nô cũng cho rằng như vậy. nhưng bệ hạ lại nói một hồi làm lão nô thay đổi chủ ý.
- Yến tử nói gì?
- Bệ hạ nói, ra bắc Mưu Na Sơn thành công hay không, là do sự lựa chọn của Đại vương
Ngọc Doãn hồ đồ rồi!
Dư Lê Yến không khỏi quá đề cao hắn đi...Bắc ra Mưu Na Sơn thành công hay không, còn phụ thuộc vào sự lựa chọn của hắn? Ngọc Doãn không nhận ra mình còn có bản lãnh lớn như vậy. Nhưng Nhâm Trọng nói xong thì ngậm miệng, không nói gì nữa.
Ngọc Doãn không hiểu ra sao cả.
Hắn do dự một chút, hạ giọng nói:
- Vậy Yến tử có nói muốn ta lựa chọn như thế nào không?
- Việc này...Bệ hạ không nói.
Ngọc Doãn càng mờ mịt rồi. Trong hồ lô của Dư Lê Yến đến tột cùng bán thuốc gì đây? Nói chuyện với Nhâm Trọng chốc lát, thấy sắc trời đã tối, Ngọc Doãn liền đứng dậy cáo từ.
- Nhâm công cứ nghỉ ngơi ở bên cạnh, có chuyện gì, sai phái Tiểu Ất và Thập Tam Lang là được.
Nói xong, hắn liền đi ra quân trướng đến đại doanh thân quân.
Nhâm Trọng ở đại doanh mã quân thật ra lại an toàn vô cùng.
Cao Sủng và Nhâm Trọng đã từng quen biết, lúc trước Ngọc Doãn được trăm vạn quan Sinh thần cương của Bạch Thì Trung, cũng là thông qua Nhâm Trọng xử lý. Quan hệ hai người rất thân thiết, mà Hà Nguyên Khánh lại là tâm phúc của Ngọc Doãn. Có thể nói, toàn bộ mã quân, đều là người của Ngọc Doãn, không cần phải lo lắng có tai mắt mật thám. Ngọc Doãn mờ mịt đi về quân trướng, chưa kịp ngồi xuống đã cho người gọi La Đức đến.
La Đức cũng biết Nhâm Trọng!
Dù sao, y từng sống ở Thái Nguyên, có qua lại với Nhâm Trọng.
Lúc trước Cao Sủng tìm Nhâm Trọng, La Đức cũng ở bên trong ra lực, cho nên gã rất rõ lai lịch của Nhâm Trọng.
Trong lòng gã biết, nếu Ngọc Doãn quyết ý muốn La Đức làm trợ lý, tức là đã tỏ ra tin tưởng gã.
Cho nên, hắn cũng không giấu diếm La Đức, mà đem lời Nhâm Trọng nói lại, rồi, khó hiểu hỏi:
- Đại Lang, ngươi nói xem rốt cuộc là Yến tử có ý gì?
La Đức sau khi nghe xong, trước hơi sửng sốt, một lát sau liền cười ha ha.
- Lang quân, kỳ thật vị nữ vương kia đã nói rõ tâm ý rồi.
- Hả?
- Lang quân nghĩ Tây Liêu bắc tiến Mạc Bắc, lo lắng nhất cái gì?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Đương nhiên là quân Kim cản trở...Người Nữ Chân ở Mạc Bắc, đều có một cỗ lực lượng. Nếu Yến tử suất bộ bắc tiến, không thiếu được sẽ ảnh hưởng đến ích lợi của Lỗ Tặc ở Mạc Bắc, quả quyết sẽ không ngồi yên xem Tây Liêu cướp lấy Mạc Bắc.
- Thì ra là vậy!
La Đức cười nói:
- Tây Hạ hiện giờ chiếm lĩnh Hoàng Đầu Hồi Hột, thực lực tăng mạnh.
Lỗ Tặc thì nhân trận chiến Khai Phong, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng...Từ điểm này, rất khó khả năng Tây Hạ không e ngại Lỗ Tặc, nhưng nếu nói bọn họ có can đảm phản kháng Lỗ Tặc, lại rất không có khả năng. Cho nên, Tây Liêu bắc tiến, Tây Hạ sẽ không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không lộ liễu ủng hộ. Thậm chí, bọn họ ôm tâm tư để Tây Liêu thăm dò Lỗ Tặc rồi sẽ âm thầm cho trợ giúp.
Ngọc Doãn gật đầu nói:
- Đây xác thực có khả năng.
- Cho nên, Tây Liêu không phải lo sau này.
Nhưng vấn đề là, chẳng sợ Lỗ Tặc mới thất bại, so sánh ra, binh lực Tây Liêu vẫn chưa đủ.
Nếu muốn đánh bừa, chỉ sợ không tốt. Ý tứ của nữ vương Tây Liêu đó là hy vọng lang quân ra mặt, tại Yến Kinh kiềm chế binh lực Lỗ Tặc. Binh lực Lỗ Tặc nay tập trung ở Phụng Thánh Châu, một khi Mạc Bắc có chuyện chắc chắn sẽ xuất binh cứu viện.
Nhưng, nếu lang quân có thể làm chệch hướng Lỗ Tặc, thì nữ vương Tây Liêu đánh chiếm Mạc Bắc, sẽ gặp bớt nhiều phiền toái.
Ý tứ của nữ vươ Tây Liêu đã là như thế...Với lực lượng hiện nay của Tây Liêu, dù là kết minh với Quan gia, cũng không chắc có thể thành công. Vị nữ vương này cũng hiểu rõ điểm này, cho nên không cầu kết minh, chỉ cầu lang quân có thể kiềm chế Lỗ Tặc là đủ.
Kiềm chế binh lực Nữ Chân?
Ngọc Doãn lâm vào trầm tư...
- Có thể sao?
- Nếu thao tác thật tốt, tự nhiên khả thi.
- Đại Lang mau mau nói.
La Đức ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Bên Tiểu Chủng tướng công nghĩ chắc sẽ rất vui được giao phong với Lỗ Tặc.
Lần trước Khai Phong chi chiến, hắn chưa đến, chiến sự đã chấm dứt. Ai có thể dự đoán được rõ ràng đánh thắng trận mà khi hòa đàm thì lại giống như bị đánh bại. Với ngạo khí ủa Tiểu Chủng loại tướng công, sao có thể bỏ qua việc này? Trong lòng chắc chắn không nén được lửa giận này.
- Vậy thì, Tiểu Chủng tướng công sẽ đồng ý?
Đức cười lắc đầu:
- Nếu chỉ như thế, chưa chắc Tiểu Chủng tướng công sẽ đồng ý?
Dù sao, hắn không phải Sở quốc công, cũng không có uy vọng của Sở quốc công. Hơn nữa Chủng gia trước mắt, chỉ một mình hắn thân ở địa vị cao, tay cầm binh quyền, càng phải thật cẩn thận. Hai tháng trước, nếu lang quân đề xuất đề nghị này, Tiểu Chủng tướng công nhất định sẽ do dự. Nhưng hiện tại, nếu lang quân nói ra ý tưởng này với Tiểu Chủng tướng công, không chừng hắn sẽ đồng ý với chủ ý của Lang quân.
Ngọc Doãn nghe vậy càng mờ mịt.
La Đức nói chuyện chẳng rõ ràng gì, cứ đi lòng vòng làm Ngọc Doãn chẳng hiểu gì cả.
La Đức nói:
- Lang quân, bây giờ không phải là Tiểu Chủng tướng công muốn đánh, chỉ sợ là quan gia cũng ý tưởng này.
- Chỉ giáo cho?
- Từ lúc Thái Thượng Đạo Quân về đô, quan gia liền lâm vào bên trong phiền toái.
Tuy nói quan gia có thành tích lập nên tại Khai Phong chi chiến, nhưng Thái Thượng Đạo Quân chấp chính hai mươi sáu năm, sao quan gia có thể so sánh? Luận thủ đoạn, quan gia căn bản không phải đối thủ Thái Thượng Đạo Quân. Trước đây, quan gia cố ý giam lỏng Thái Thượng Đạo Quân, thật ra cũng không có gì không đúng. Nhưng oại sự tình này một khi vỡ lở ra, quan gia
Ngọc Doãn nghe vậy nhe răng.
- Đại Lang, nói rõ chút đi.
La Đức cười ha ha:
- Nói rõ, chính là quan gia hy vọng dùng những chuyện khác để dời đi mâu thuẫn trên triều đình.
Giao phong với Lỗ tặc, không thể nghi ngờ là thủ đoạn tốt nhất. Chỉ có điều này chừng mực này nên nắm chắc, Tiểu Chủng Tướng công cũng sẽ vui vẻ nhận. Cho nên, lang quân có thể nói cho Nhâm lão công, việc kiềm chế Lỗ Tặc, không có vấn đề. Nhưng thời gian không thể lâu lắm, mà nay đã cuối tháng mười, chậm nhất giữa tháng 12 là phải chấm dứt hành động...Về phần khác, Nhâm lão công tự có thể hiểu.