Ngập trời biển máu, thiên địa nhuộm đỏ.
Dường như toàn bộ thế giới đều bị máu tươi thẩm thấu, Ngọc Doãn đứng ở giữa đồng trống, cầm trong tay một con dao mổ lợn, điên cuồng bổ chém.
Người Nữ Chân từ bốn phương tám hướng vọt tới, giống như thủy triều.
Những gương mặt xấu xí dữ tợn lần lượt hiện lên không ngừng trước mặt Ngọc Doãn. Ngọc Doãn gần như chết lặng, dao mổ heo đã bị mẻ lưỡi, toàn thân vết thương chồng chất, máu nhuộm áo bào.
Giết hết Nữ Chân cẩu!
Ngọc Doãn lớn tiếng rít gào.
Chỉ thấy một người Nữ Chân hung tợn đánh về phía hắn, cây thương lớn trong tay đâm ra liên tục.
Ngọc Doãn lắc mình tránh khỏi thương lớn, dao mổ heo rời khỏi tay, chém bổ vào mặt người Nữ Chân, một chùm máu tươi phun tung toé trên mặt.
- Giết giết giết!
Ngọc Doãn gầm rú, vung thương lớn cao thấp tung bay.
- Ngọc Tiểu Ất!
Bên tai chợt nghe có tiếng người gọi tên của hắn, Ngọc Doãn nhìn lại nơi có giọng nói, từ xa xa trên bình nguyên trống trải xuất hiện nhất tòa đài cao. Yến Nô bị trói ở trên đài cao, bên cạnh là một người, bộ mặt nhìn không rõ.
Dưới đài cao kia là đống củi đốt, hơn mười người người Nữ Chân cầm trong tay cây đuốc, đang cười to cuồng dại.
- Quách Thiếu Tam?
Ngọc Doãn nhìn một cái là nhận ra, không ngờ Quách Kinh lại đứng ở trong đám người Nữ Chân. Hắn ta đang nhe răng cười độc ác với Ngọc Doãn, miệng lẩm bẩm không nghe được đang nói cái gì. Mà trên đài cao, Yến Nô thê lương gọi:
- Đại ca ca, đừng lo cho muội!
- Ngọc Tiểu Ất, để mạng lại!
Từ bên trong thiên quân vạn mã giết ra một viên đại tướng Nữ Chân.
Đại Khảm Đao trong tay hùng hổ nghênh mặt mà tới...
Đó chẳng phải là Lý Bảo sao?
Ngọc Doãn sau một lúc ngây người thì Lý Bảo đã tới trước mặt, vung đại đao lên đánh tới trước mặt Ngọc Doãn. Cũng không biết là nguyên nhân gì, tại thời khắc này, Ngọc Doãn đột nhiên phát hiện cả người mình cứng đờ, không thể né tránh được.
Trơ mắt nhìn đại đao kia hạ xuống!
- Tiểu Ất ca, Tiểu Ất ca...
Ngọc Doãn bỗng dưng mở to mắt, thấy Yến Nô đang lo lắng ở trước mặt mình.
- Yến Nô!
Hắn không hiểu một loại kích động như nào, một tay ôm Yến Nô và lòng:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!
Yến Nô bị hành động bất thình lình của Ngọc Doãn làm cho hoảng sợ, theo bản năng đặt hai tay lên vai Ngọc Doãn, nhưng chợt ngón tay chậm rãi buông ra, ôm lấy lưng Ngọc Doãn, áp gương mặt xinh đẹp vào ngực Ngọc Doãn.
Trong lòng có chút ngượng ngùng, cũng có chút kinh ngạc.
Tiểu Ất ca làm sao vậy?
Chẳng lẽ gặp ác mộng mà trở nên điên cuồng như vậy.
Tuy nhiên cánh tay Tiểu Ất ca thật sự có lực, cảm giác này cũng rất tốt...
Sau một lúc lâu, Yến Nô khẽ khàng:
- Tiểu Ất ca, huynh làm sao vậy?
Hóa ra là mộng!
Đây thật sự là một cơn ác mộng hỗn độn mà! Ngay khi Ngọc Doãn ôm lấy Yến Nô thì đã tỉnh táo lại, vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi. Lưng áo đẫm mồ hôi lạnh, nghe Yến Nô thì thầm, lúc này hắn mới thật sự tỉnh hẳn, vội buông Yến Nô ra.
- Là một giấc mộng, một ác mộng.
- Ác mộng đáng sợ thế sao?
- Ta mơ thấy...
Ngọc Doãn đột nhiên ngừng bặt.
Giấc mộng này quá hoang đường, sao ngay cả cảnh tượng Thần Điêu Hiệp Lữ cũng xuất hiện? Còn “Đại ca ca”chẳng lẽ ta là Dương Quá sao?
Tuy nhiên dường như đúng thế, lúc đó chẳng phải ta chỉ có một cánh tay!
Ngọc Doãn nghĩ đến đây cảm thấy rất vô lý, liền hạ thấp giọng nói:
- Không có gì, chỉ là một giấc mơ thôi, một giấc mơ kỳ lạ mà thôi. A, trời cũng đã sáng rồi, Cửu Nhi tỷ, chúng ta dọn dẹp chuẩn bị ra cửa hàng đi.
Yến Nô khẽ mỉm cười:
- Một người đàn ông nằm mơ mà cũng có thể sợ đến vậy!
Tiểu Ất ca, hôm nay huynh đừng đi đâu nữa, bên kia nhất định rất loạn. Hơn nữa, chẳng phải Lý cô nương giới thiệu một vị thần y đó sao? Huynh qua đó xem, tiện thể đến Phủ Khai Phong thăm dò Tứ Lục thục một chút...thúc ấy vẫn luôn lo lắng cho huynh.
- Ồ, muội không nói, suýt nữa ta quên mất.
Yến Nô chỉnh trang lại quần áo, xoay người đi đến phòng bếp.
Nhớ là tối hôm qua ngủ ở ngưỡng cửa, sao lúc này lại nằm trên giường?
Ngọc Doãn ngồi ở trên giường vẫn như đang mộng.
Ánh mắt quét qua đàn cổ trên bàn, hắn đột nhiên lắc lắc đầu, đứng lên lẩm bẩm:
- Những chuyện lộn xộn này thật sự là cổ quái!
Cổ quái sao?
Người ta thường nói ngày nghĩ gì đêm về nằm mộng.
Ngọc Doãn cảm thấy lúc này cục diện vẫn chưa yên ổn, cộng thêm trong nội tâm vẫn âm thầm lo sợ, cho nên mới có ác mộng cổ quái đó...
Nhưng làm thế nào để tránh được?
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, trong lòng khổ sở.
Ngoài cửa, Yến Nô đã rửa mặt xong, còn lấy ra một bàn chải đánh răng bằng lông heo rất đơn sơ.
Bàn chải đánh răng này vốn là chủ ý của Ngọc Doãn, chỉ là sau đó việc quấn lấy người làm hắn căn bản không có thời gian mà để tâm đến nữa.Nhưng lại không ngờ hắn chỉ đưa ra ý tưởng, Yến Nô lại cho là thạt, sau đó đã cùng Trương Nhị tỷ mày mò hơn một tháng đã thật sự làm ra thành phẩm: dùng mảnh xương làm tay cầm để đánh răng, luộc lông mao heo lên, tẩy sạch mùi, sai đó dùng năm đến mười cái thành một nhúm, buộc lên mảnh xương, dùng dây nhỏ buộc cố định thật chắc đã tạo ra được một bàn chải đánh rằng đơn giản! Dựa theo cách nói của Yến Nô, công nghệ này cực kỳ đơn giản, hơn nữa phí tổn cũng không nhiều.
Nhưng Ngọc Doãn sau đó đã không còn lòng dạ nghĩ đến chuyện này nên đã gác sang một bên.
Tuy nhiên, thành phẩm làm tốt đã trở thành đồ dùng hàng ngày trong nhà.
Chấm chút muối, Ngọc Doãn đứng ở cửa rửa mặt.
Mà Yến Nô thì bận rộn trong nhà bếp nấu ăn...
- Tiểu Ất, Tiểu Ất!
Ngoài cửa đột nhiên vọng đến tiếng gọi, sau đó hai người Trần Đông và Lý Dật Phong kích động xông vào sân.
- Đêm qua ta và Đại Lang giở sách cổ, trong “sử ký” có ghi lại, Tiền Tần Tần chế tám thước một tấc, tám thước một tấc!
Còn nữa ta...
Trần Đông vừa vào cửa đã ồn ào.
Nhưng nói được một nửa thì thấy Ngọc Doãn đang cầm bàn chải đánh răng đặt ở trong miệng,liền ngây ra:
- Tiểu Ất, ngươi làm gì vậy?
- Đánh răng!
Ngọc Doãn trả lời qua quýt, sau đó cầm lấy cốc nước súc súc miệng, nhổ nước xuống đất.
- Hả?
Rất rõ ràng Trần Đông vô cùng có hứng thú với bàn chải đánh răng.
Y bước lên cầm lấy bàn chải đánh răng, nhìn trái nhìn phải, sau đó còn đặt trước mũi để ngửi:
- Thứ này là ngươi làm sao?
Ngọc Doãn nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng tuyết.
-Sao, muốn à?
Năm đồng một cái, ba mươi ngày sẽ thấy hiệu quả.
Trần Đông lập tức mất hứng:
- Huynh đệ của ta, sao lại nhắc đến tiền xa lạ vậy?
Ngọc Doãn vốn đùa vui, thấy Trần Đông như vậy lập tức mỉm cười, chộp lấy bàn chải đánh răng từ trong tay Trần Đông:
- Ta đã dùng rồi! Cũng không phải bảo bối gì, nếu ngươi thích thì cầm hai cái về, nhìn bộ dạng thế kia chẳng ra thể thống gì?
Ngươi nhìn Đại Lang người ta trầm ổn hơn rất nhiều.
Lý Dật Phong đứng bên nhếch miệng cười, tuy nhiên ánh mắt cũng vô cùng tò mò nhìn chiếc bàn chải đánh răng kia.
- Ngươi vừa nói tám thước một tấc?
- Hà hà, chính là phế cầm mà hôm qua ngươi mua đó, phì, không phải là phá cầm, không chừng chính là đồ cổ Tiền Tần đó.
Thấy Ngọc Doãn chưa hiểu, Lý Dật Phong nói:
- Hôm qua sau khi ta cùng Thiếu Dương trở về đã cùng nghiên cứu sách cổ.
Có ghi lại Tiền Tần chế tạo cầm là tám thước một tấc, sau đó chúng ta lại tra xét “Phong tục thông” có ghi lại hai danh cầm Tiền Tần, một là Sở Trang Vương chế tạo đàn ngọc Nhiễu Lương, tuy nhiên Sở Trang Vương chế tạo Nhiễu Lương lại không phù hợp với cây cầm kia.
Mà một cây cầm khác có tên là Hiệu Chung, tương truyền do Chu Đại chế tạo, Thượng Đại Phu Tấn quốc là Bá Nha từng sử dụng, về sau cây cầm này lại được Tề Hoàn Công đoạt lấy. Hiệu Chung âm sắc to, ngân dài giống như tiếng chuông, kèn. Tương truyền Tề Hoàn công từng lệnh cho bộ khúc tấu bằng sừng trâu, còn ông ta dùng Hiệu Chung để hô ứng, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Mà cây cầm trước mắt dường như rất giống với cây cầm Hiệu Chung, không biết có đúng không?
HIệu Chung? Nhiễu Lương?
Đây chính là hai trong tứ đại danh cầm mà đời sau thường nhắc tới.
Hai cây cầm khác, một là Lục Khỉ, được Tư Mã Tương Như thời Tây Hán sử dụng, từng tấu khúc Phụng Hoàng Cầm nổi tiếng; một cây cầm khác tên gọi là Tiêu Vĩ, là Đại nho Thái Ung thời Đông Hán chế tạo. Tuy nhiên ở hậu thế, từ đại danh cầm này đã trở thành truyền thuyết, ít nhất Ngọc Doãn chưa bao giờ nhìn thấy vật thực, chẳng lẽ đây thật sự là Hiệu Chung? Đàn cổ Tiền Tần chưa hẳn là Hiệu Chung Nhiễu Lương, tuy nhiên giá trị cũng không kém gì. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngọc Doãn cũng đầy kích động.
Hiệu Chung?
Quá mơ hồ.
Ngọc Doãn chưa từng nghĩ đến phương diện này!
Ba người vội vàng đi vào phòng ngủ đứng trước cây cầm thì thầm trao đổi.
- Thượng Hỏa, Ngũ Hành Tôn Hỏa Đức Triều nhà Chu...Nước sơn quét trên cầm này màu đỏ, chắc hẳn liên quan đến triều Chu rồi.
Chỉ có điều chữ trên cầm này thì...Không bằng như này, để Đại Lang cầm về thỉnh giáo Lương Khê tiên sinh.
Lương Khê tiên sinh học vấn hơn người, chắc hẳn sẽ biết. Mà đáng tiếc Đức Phủ kia nay lại làm quan ở Truy Châu, bằng không đã có thể thỉnh giáo rồi. Đúng rồi, nghe nói Lý nương tử cũng rất hiểu biết về cầm sao? Sao không đến thăm hỏi thỉnh giáo Lý nương tử?
Trần Đông nói chuyện mà nhảy ngược lung tung khiến Ngọc Doãn nghe mà chẳng hiểu gì.
- Đức Phủ là ai?
- Đó là Triệu Minh Thành con trai của Triệu tướng công. Tiểu Ất cũng đã đọc qua từ của Lý nưng tử, sao lại không biết Đức Phủ vậy?
Triệu Minh Thành ư...
Ngọc Doãn lập tức bừng tỉnh hiểu ra, “Lý nương tử” mà theo lời Trần Đông nói không phải là Lý Sư Sư, mà là Lý Thanh Chiếu Lý Dịch An nhất đại tông sư. Ngọc Doãn hiểu ra, lại cười khổ nói:
- Ta chưa từng gặp Lý nương tử, sao có thể đến nhà?
- Ngươi chưa từng gặp Lý nương tử?
- Thật vậy sao?
Lý Dật Phong lộ vẻ cổ quái:
- Nhưng Lý Nương Tử lại rất tán thưởng Tiểu Ất, trước đây từng bàn luận về bài thơ “Đăng Đại” của Tiểu Ất. Hơn nữa Lý nương tử còn ở trước mặt gia phụ tiến cử Tiểu Ất làm việc tại Thái Nhạc thự.
- Hả?
Ngọc Doãn giật mình.
Trong ấn tượng của hắn thì hắn chưa từng gặp Lý Thanh Chiếu.
Nếu có gặp thì chắc chắn trong trí nhớ sẽ có, nhưng...
Hắn ra sức lắc đầu:
- Chỉ là ngẫu nhiên sáng tác ra tác phẩm hay được Lý nương tử thừa nhận. Nhưng làm việc tại Thái Nhạc thự, thật không dám nhận.
Từ sau khi Đại Thịnh Phủ bị phế truất, Thái nhạc thự vẫn được bảo toàn.
Mà nhắc đến cũng trùng hợp, Thái nhạc thự này thuộc quản lý của Thái Thường Tự, mà phụ thân của Lý Dật Phong lại chính là Thái Thường Thiếu Khanh.
Nếu Lý Thanh Chiếu thật sự muốn tiến cử nhân tài thì nhất định phải thông qua Lý Cương.
Nói cách khác, chuyện mà Lý Dật Phong nhắc tới chắc chắn là thật. Nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói thì lại vô cùng đáng nghi. Vô công bất thụ lộc! Đang yên lành tự dưng Lý Thanh Chiếu tiến cử mình, chỉ sợ trong đó không hề đơn giản!