Thiện Ứng nhíu chặt mày, như thoáng chút suy nghĩ.
Ở Bồng Lai mệt nhọc mấy ngày, lão sớm đã có chút nóng nảy. Cộng thêm liên tiếp vài ngày, đều không tìm được cách rời bến cũng khiến cho Thiện Ứng cực kỳ lo âu. Không ngờ hôm nay trở về liền nhận được một tin tức tốt, Hoàn Nhan Tông Vọng tìm được cách rồi, có thể rời bến lập tức. Thiện Ứng mặc dù gấp nhưng tính tình đa nghi làm lão do dự.
- Cái tên này có chút quen tai.
- Đúng vậy, ta nghe nói gã này thương ia giàu có Hào Châu, gia tài bạc triệu.
Mấy năm trước vì yêu thích nụ cười của một mỹ nhân đã tiêu hao số tiền lớn ở Phan lầu. Sau đó ôm mỹ nhân về, không mấy ngày thì gặp chiến loạn. Gã này bất đắc dĩ, nhượng lại Phan lầu với giá thấp rồi sau đó chạy về quê. Hiện giờ thời cuộc có chút chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới ra ngoài tiếp tục kinh doanh. Hắn đi là Đông Kinh lộ, kinh doanh vải vóc và tơ lụa là chính, kiêm thêm cả tơ tằm nữa.
Hoàn Nhan Tông Vọng kể lại tỉ mỉ tình huống Tư Mã Tĩnh cho Thiện Ứng. Thiện Ứng liên tục gật đầu.
Như thế nói đến, Tư Mã Tĩnh này không phải là người Tống thiết lập bẫy, cũng là coi như an toàn.
Chỉ có điều, trong lòng Thiện Ứng vẫn có chút bất an, trầm ngâm sau một lúc lâu lại hỏi:
- Nhưng là gã kia chủ động bắt chuyện với Lang quân?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói:
- Đương nhiên không phải.
Ngay từ đầu gã đó cũng không tình nguyện, sau đó ta xuất ra một giá tiền rất lớn, còn nói nếu đồng ý gặp phiền toái ở Đông Kinh, ta có thể ra mặt giúp hắn giải quyết. Đến cuối cùng gã này mới đồng ý...Giờ dần ngày mai bọn họ sẽ rời bến rời khỏi Bồng Lai. Nếu chúng ta muốn lên tàu theo, nhất định đêm nay qua đó, nếu không sẽ gặp khó khăn. Ta đã sai người bắt đầu chuẩn bị, trước khi cấm đêm sẽ đến bến tàu trước. Quốc sư, ngươi cũng phải chuẩn bị một chút. Chúng ta mau chóng rời khỏi nơi đây.
Thiện Ứng ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.
- Vậy thì một lát nữa ta đi tìm mật thám trong thành để bọn họ nghĩ cách thông tri trên biển, có thể tiếp ứng chúng ta.
Tuy nói Tư Mã Tĩn này không đáng hoài nghi, nhưng dù sao không phải người của mình. Sau khi rời bến, để các huynh đệ ở trên biển tiếp ứng, chỉ có lên thuyền nhà mình mới thật sự yên tâm. Như vậy, Lang quân đi trước, ta xử lý xong việc bên này sẽ đến hội hợp với Lang quân.
Thiện Ứng và Hoàn Nhan Tông Vọng thảo luận thỏa đáng xong liền vội vàng rời đi.
Hoàn Nhan Tông Vọng thì sai người thu thập bọc hành lý, trước khi trời tối thì đến bến tàu hội hợp với Tĩnh thương đội Tư Mã Tĩnh.
Nhìn năm chiếc thuyền to lớn bỏ neo ở trên bến tàu, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không kìm nổi nhẹ nhàng thở ra, xem như hoàn toàn yên tâm.
- Đại quan nhân họ Vạn?
Một thủy thủ từ trên thuyền xuống, cảnh giác nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng.
Cây đuốc trên đầu thuyền cháy sáng, Hoàn Nhan Tông Vọng có thể thấy đối phương rất rõ ràng.
Người nọ thân cao ước chừng trên dưới 180cm, da trắng, Mặc dù đã là giữa mùa thu, nhưng vẫn để trần cánh tay, thân hình bóng loáng, trên mặt có một nốt ruồi đen, toát lên khí chất đáng khinh khó hiểu.
- Ta là Điền Hành Kiến, các huynh đệ đều gọi ta là Thất ca.
Tư Mã đại quan nhân đã truyền lời đến đây, bảo ta đón tiếp đại quan nhân. Đêm nay hắn còn phải xã giao một chút, cho nên chưa đến được. Đại quan nhân lên thuyền trước, nếu có chuyện gì thì cứ nói với ta là được, tuy nhiên tốt nhất không được đi lại tùy tiện.
Hoàn Nhan Tông Vọng vội vàng nói tạ ơn, mang thủ hạ lên thuyền biển.
Trên thuyền, còn đứng một thanh niên gầy gầy cao cao, bộ dạng nhã nhặn.
Hoàn Nhan Tông Vọng hỏi qua mới biết được, người này là trợ thủ của Điền Hành Kiến, tên là Tô Xán. Hai người vốn là người Hà Đông, sau này theo Tư Mã Tĩnh đến Khai Phong, kiếm ăn ở trên biển. Vậy thì đến nước này, sự việc cũng đã rõ ràng.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi, Hoàn Nhan Tông Vọng hoàn toàn yên lòng.
Y trở lại khoang thuyền mà Điền Hành Kiến đã chuẩn bị thỏa đáng cho y, để thông dịch kia tiếp tục đọc chậm Tam quốc chí cho mình nghe. Mà đám người Điền Hành Kiến thì ở trên thuyền bắt đầu chuẩn bị, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một bao àng hóa đưa đến trên thuyền, cũng nhất nhất dọn xong.
Vậy không lâu nữa là có có thể về nhà rồi!
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe thông dịch đọc vừa cảm thụ thuyền biển lay động, nhưng trong lòng nhẹ nhàng thở ra...
...
Thiện Ứng đi ra khỏi nhà mật thám đã là sau nửa đêm.
Vốn lão thể đi sớm một chút nhưng lại xảy ra việc ngoài ý muốn làm lão không thể không ở lại, tiến hành xử lý.
Sau khi giải quyết xong việc thì đã tới giờ Sửu.
Mật thám kia đưa cho lão một khối thẻ bài, nói:
- Nếu không có thẻ bài này, chỉ sợ khó bề đi lại trong thành.
Thiện Ứng cũng không khách khí, liền cầm thẻ bài đi.
Lúc này, trên đường vắng ngắt, không thấy một bóng người.
Toàn bộ thị trấn Bồng Lai im lặng giống như một tòa tử thành. Đi trên đường dài yên tĩnh, Thiện Ứng cũng thật cẩn thận. Tuy nói lão võ nghệ cao cường, nhưng lúc này thật sự không muốn trêu chọc bất cứ phiền phức gì. Ven đường thỉnh thoảng đụng phải hai đội tuần binh, tuy nhiên sau khi kiểm nghiệm thẻ bài của Thiện Ứng liền để cho lão qua. Lại đi về phía trước, đó là một ngã tư đường, cũng là nơi chợ thị trấn Bồng Lai. Ban ngày, nơi này vô cùng náo nhiệt, sẽ có thật nhiều tiểu thương tụ tập ở nơi này.
Tuy nhiên bây giờ là buổi tối, tự nhiên không thấy một bóng người.
Toàn bộ chợ trống rỗng, lộ ra một không khí tịch liêu.
Đi qua cửa đường này, tiếp tục về phía trước, xuyên qua hai con đường là có thể nhìn đến bến tàu.
Thiện Ứng thở dài một hơi, đang định đi xuyên qua chợ, bất chợt trong lòng nảy sinh một tia rung động khó hiểu, bỗng dưng phóng người lên.
Cũng ngay khi lão phóng người lên, một tia sắc bén xuất hiện. Chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, một mũi tên nhọn liền xuất tại nơi vừa rồi lão đứng.
Sắc mặt Thiện Ứng biến đổi, rút cửu tiết cương tiên từ trong tay ra, lớn tiếng quát:
- Là ai?
- A Di Đà Phật, Thiện Ứng thí chủ nếu đến Trung Nguyên, ngay cả một chén trà cũng chưa uống đã đi, chẳng phải là chê cười tự gia không có cấp bậc lễ nghĩa. Lão nạp nghe nói Thiện Ứng thí chủ sắp đi, cho nên từ Thiếu Lâm vội vàng tới đây, muốn giữ thí chủ lại uống một tách trà rồi hẵng đi.
Từ trong ngõ nhỏ một bên đi ra một lão tăng.
Dưới ánh trăng chiếu sáng, Thiện Ứng thấy rõ tướng mạo lão tăng kia, không khỏi tim đập mạnh, lập tức khẩn trương lên.
- Trần Hi Chân?
- Đúng là lão nạp.
Thiện Ứng cười lạnh một tiếng:
- Chỉ là một bại tướng mà muốn giữ ta lại sao?
- Lão nạp tự biết bản lĩnh thấp kém, giữ không được thí chủ.
Chỉ có điều nhận ủy thác của người ta, lão nạp đành phải mặt dày tìm hai người bạn tốt, kính xin thí chủ vạn chớ chối từ.
Nói xong, theo trong bóng tối lại đi ra hai người.
Một người mặc đạo bào mặc rách nát, lưng đeo một cây bảo kiếm, một người thì cầm trong tay một cây thương lớn, đang ngăn cản đường đi của Thiện Ứng.
Ba người, ba phương hướng, thành phương pháp Thiên Địa Nhân Tam Tài bao vây Thiện Ứng lại.
Mà trong bóng tối sau lưng ba người lay động có thể nhìn bóng người, sắc mặt Thiện Ứng lập tức trở nên vô cùng khó coi.
- Tung sơn nhất đấu mễ, Trương Tiến.
- Trần Quảng Tương Châu.
Hai người đều báo ra danh hiệu, tim Thiện Ứng cũng chìm đến đáy.
Trương Tiến?
Đó là sư đệ của Trần Hi Chân, là sư phụ của Dương Tái Hưng. Thanh danh có lẽ không vang dội như Trần Hi Chân nhưng cũng là nhân vật cấp tông sư. mà Trần Quảng Tương Châu kia cũng là nhất đại Thương Vương tiếng tăm lừng lẫy, tuổi kém Trần Hi Chân rất nhiều nhưng một cây thương lớn thật sự đã đạt đến tiểu chuẩn tông sư. Thiện Ứng thật không ngờ, ở chỗ này gặp được Trần Hi Chân.
Lão lại càng không nghĩ đến, Trần Hi Chân không để ý quy tắc giang hồ mời được hai người trợ giúp.