Quách Dược Sư nghe vậy cười to, lắc đầu liên tục:
- Tuy nói nay lão Triệu quan gia đã đổi người nhưng người Triệu gia không hề thay đổi.
Triệu Cát là một người nhu nhược, thì Triêu Hoàn cũng không kém gì Triệu Cát.
Ta nghe người ta nói, Triệu Hoàn vốn không muốn đóng giữ Khai Phong, chỉ có điều bị Lý Cương cực lực ngăn trở, mới không thể không ở lại quyết chiến...Theo như điều này thì người này cũng là kẻ nhát gan sợ phiền phức. Hiện giờ viện binh quân Tống ùn ùn kéo đến thì lão Triệu quan gia lại chủ động nghị hòa, chứng tỏ hắn ta không muốn đánh. Suy nghĩ của Tống cẩu, ta hiểu quá rõ. Lý Cương càng đánh thì càng có người đố kỵ căm hận, mà Triệu Hoàn kia càng không thích có một thần tử mạnh mẽ, cứng rắn như thế, nhất định sẽ chèn ép.
Quách Dược Sư nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
- Thật ra cũng không trách Triệu Hoàn được.
Lúc trước Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền, liền đã định trước kết quả như thế. Ta còn nghe người ta nói, lão Triệu quan gia trong Thái Miếu có di huấn của Triệu Khuông Dận: không được tự ý giết người đọc sách. Kể từ đó, đã cổ vũ những những người đọc sách kiêu ngạo ngang ngược, vị trí lão Triệu quan gia này ngồi cũng không tốt đâu.
Quách Dược Sư thật sự là quá quen thuộc đối với triều Đại Tống!
Lời vừa nói xong, Cao Khánh Duệ và Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không kìm được bật cười ha hả.
- Một khi đã như vậy, hãy để Ngô Hiếu Dân khi nghị hòa dùng Hoàng Hà làm điều kiện, để xem lão Triệu quan gia có thái độ như nào.
Cao Khánh Duệ nói:
- Chẳng những phải như thế, lang quân còn phải tỏ ra tử chiến để uy hiếp Triệu Hoàn.
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe xong, liên tục gật đầu khen ngợi...
o0o
Lại nói tiếp, Quách Dược Sư phân tích cũng không sai, hơn nữa còn vô cùng đúng trọng tâm.
Chỉ có điều, y lại quên không để ý tới một việc!
Mà nay trong thành Khai Phong người chủ trì chiến sự đã không phải là Lý Cương nữa mà là hai người Chủng Sư Đạo và Trương Thúc Dạ.
Luận kinh nghiệm lý lịch, luận danh vọng, luận xuất thân, luận gia thế...
Hai người kia so với Lý Cương chỉ có hơn chớ không kém, có thể nói là trụ cột vững vàng của Đại Tống.
Tin tức Diêu Bình Trọng thất bại tại Mưu Đà Cương truyền đến, Chủng Sư Đạo liền hạ lệnh trước tiên phong tỏa tin tức. Vốn ông chỉ muốn xuất binh cứu viện, ai có thể dự đoán được, không chờ ông điều động binh mã thì lại có tin tức truyền đến đại thắng ở núi Tây Đài.
Thân quân Thái tử lấy 600 người xuất kích chém giết hơn ngàn Lỗ tặc.
Đám người Ngọc Doãn càng lâm trận chém giết càng hăng hái, giết được hai viên đại tướng quân Kim, làm cho Chủng Sư Đạo vô cùng phấn chấn.
- Kê Trọng, ngươi thấy thế nào?
Ngay lúc đám người Hoàn Nhan Tông Vọng quyết nghị tại Mưu Đà Cương thì Chủng Sư Đạo cũng gọi đám người Trương Thúc Dạ, Lý Cương, Chu Quế Nạp, Lý Nhược Thủy đến đại sảnh Binh Bộ.
Bên ngoài đại sảnh, Chủng Sư Đạo bày ra trọng binh, nghiêm mật canh giữ, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Trên mặt Trương Thúc Dạ nở nụ cười cổ quái:
- Chủng công đã có quyết nghị, cần gì phải hỏi ta?
- Việc này vẫn phải cẩn thận, dù sao cũng là tội khi quân.
Hơn nữa...
Chủng Sư Đạo lộ ra vẻ áy náy.
- Nếu thật sự tấu như thế với Quan gia, chỉ sợ làm cho Ngọc Tiểu Ất chịu thiệt, sao có thể nói là tốt được?
Trương Thúc Dạ đã trầm mặc!
Mọi người trên đại sảnh đều là nhân tinh Đại Tống, sao không hiểu ý trong lời nói của Chủng Sư Đạo chứ?
Chủng Sư Đạo chẳng những là muốn khi quân, còn muốn mạo lĩnh công lao.
Tuy nhiên, ông cũng không phải là vì bản thân, mà là hy vọng mượn cơ hội này, bảo vệ Diêu Bình Trọng, đồng thời cũng có thể phấn chấn quân tâm, không chừng có thể làm Triệu Hoàn thay đổi chủ ý. Dù sao, ở trong lòng Chủng Sư Đạo cũng không muốn nghị hòa với người Kim.
Lý Cương nhăn mày lại, trầm giọng nói:
- Làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, Ngọc Doãn ăn lộc của vua, đương nhiên hiểu rõ đạo lý trong đó, Chủng Công có gì mà phải lo lắng?
Lời vừa thốt ra không chỉ có Chủng Sư Đạo Trương Thúc Dạ cảm thấy không hợp lẽ, mà dù là Lý Nhược Thủy xưa nay vô cùng tôn kính Lý Cương cũng khẽ lắc đầu.
“Lý Cương ngươi một lòng vì nước, chí công vô tư không giả, nhưng sao lại không hiểu một chút đạo lý đối nhân xử thế?
Đúng vậy, việc chúng ta cần làm hiện giờ đích thật là suy xét vì quốc gia nhưng ngươi không thể không suy xét một chút về cảm thụ của Ngọc Tiểu Ất chứ. Người ta không phải là không ra sức vì nước, người ta cũng ăn bổng lộc triều đình, chứ không phải là do ngươi bố thí.”
Liều chết liều sống, cứu được Diêu Bình Trọng, còn chém giết hai Bột Cận Nữ Chân, có thể nói từ lúc Tống Kim khai chiến tới nay, có thể nói là chiến tích vô cùng huy hoàng, ngươi không nói hai lời mà muốn mạo nhận công lao của người ta thì ít nhất cũng phải cho Ngọc Doãn một công đạo chứ.
Nếu dựa theo cách nói của Lý Cương, Ngọc Doãn nên bị chúng ta mạo lĩnh công lao sao?
Như thế không nói sẽ làm lòng các tướng sĩ bị tổn thương, mà những người sau lưng Ngọc Doãn cũng sẽ không đáp ứng.
Lý Cương vừa dứt lời sắc mặt Chu Quế Nạp liền trầm như nước.
Sau lưng Ngọc Doãn là ai?
Đó là thái tử đương triều...
Chu Quế Nạp là ngoại công của Thái tử sao có thể trơ mắt nhìn chúng ta mạo nhận công lao?
- Lý công, lời này sai rồi.
Nói ra Lý Nhược Thủy cũng không có mâu thuẫn gì với Ngọc Doãn.
Chỉ bởi vì vấn đề xuất thân, người đọc sách chắc chắn sẽ có chút kiêu ngạo thanh cao. Lúc trước bọn họ tính kế muốn đoạt Tuần san Thời đại Đại Tống của Ngọc Doãn, cũng không phải là muốn nhằm vào Ngọc Doãn, nói toạc ra cũng là suy xét vì quốc gia. Đương nhiên, thủ đoạn đó có chút bỉ ổi, cuối cùng cũng không thể thành công. Từ sau khi đại thắng ở trấn Quách Kiều, cảm quan của Lý Nhược Thủy đối với Ngọc Doãn đã phát sinh thay đổi.
Mà nay là lúc cần người như Ngọc Doãn, sao có thể chèn ép được?
Chớ đừng nói chi là sau lưng Ngọc Doãn là Thái tử đương triều.
Mà sau lưng Thái tử là Chu Quế Nạp Chu Thắng Phi phái trung gian. Ngươi thật sự đắc tội với Ngọc Doãn, chẳng khác nào đắc tội với những người Chu Quế Nạp này. Chỉ cần Thái tử và Thánh nhân nói với Quan gia thì mọi người xui xẻo rồi.
Cho nên, Lý Nhược Thủy không đợi Chu Quế Nạp mở miệng, liền giành đứng ra trước.
- Tiểu Ất là phụng mệnhThái Tử gấp rút tiếp viện, còn chém giết Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ sao lại nói không có lý lẽ như vậy được?
Nếu thật sự như thế, sau này ai sẽ nguyện hiệu lực cho Quan gia, ai sẽ nguyện anh dũng giết địch nữa?
Lý công ngươi là một lòng vì công, tính tình ngay thẳng. Nhưng đôi khi cũng nên suy xét cảm thụ của người khác một chút, vô duyên cớ đắc tội người khác không nói, còn có thể làm cho tình huống trở nên phức tạp thêm. Theo ta thấy, Chủng Công nói không sai, nhất định phải bồi thường cho Tiểu Ất.
Lý Cương nghe Lý Nhược Thủy nói xong, lại nhìn thấy sắc mặt Quế Nạp âm trầm, liền ý thức được mình mới vừa rồi nói sai.
Ông vội vàng đứng dậy, chắp tay nói với Chu Quế Nạp:
- Xin Quế công thứ tội, vừa rồi Bá Kỷ nói như vậy cũng khong phải là muốn gây khó xử cho Ngọc phủ suất. Chỉ có điều Bá Kỷ xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, chưa suy xét cảm thụ của Ngọc phủ suất mà đã ngông cuồng bình luận, kính xin Quế công thứ cho. Tuy nhiên, bên Thái Tử còn muốn làm phiền Quế công nói rõ để tránh làm Thái Tử hiểu lầm.
Tính tính Lý Cương thẳng thắn nhưng không có nghĩa là ngu xuẩn.
Ngọc Doãn hiện nay đã không còn là Ngọc Doãn trước đây nữa. Từ lúc Triệu Hoàn đăng cơ, Triệu Kham được lập làm Thái Tử, Ngọc Doãn trở thành cận thần của Thái tử.
Mới vừa rồi lời ông nói không có ý nhằm vào Thái tử, chỉ là thuận miệng nói như vậy thôi.
Thấy Lý Cương xin lỗi, sắc mặt Chu Quế Nạp mới có hơi chuyển biến khá lên, vì thế gật đầu nói:
- Chư công đều là suy xét vì quốc gia, mỗ cũng tin tưởng mọi người không có tư tâm. Chẳng qua chuyện này, mỗ còn cần vào cung thảo luận với Thánh nhân và Thái Tử, không làm chủ được.
Cũng là vậy, việc của Ngọc phủ suất dù gì cũng phải giải thích rõ ràng.
Nếu không được Ngọc phủ suất đồng ý, bên Thái Tử và thánh nhân cũng không dễ nói chuyện...
Chủng Sư Đạo liên tục gật đầu.
- Quế công nói rất có lý. Không bằng như này, kính xin Quế công tức khắc vào cung nói rõ tình huống với Thánh nhân và Thái Tử.
Ta sẽ đích thân giải thích với Tiểu Ất. Đương nhiên, tất cả bồi thường tuyệt sẽ không ít, kỳ thật lấy hai trận chiến công tại trấn Quách Kiều và Triều Dương môn của Tiểu Ất, làm Viên Ngoại Lang Binh bộ cũng không quá thiệt, không biết Quế công nghĩ an bài như thế cho Tiểu Ất có được không?
Viên Ngoại Lang Binh bộ?
Lý Cương nghe vậy biến sắc, định mở miệng.
Lý Nhược Thủy khi ngồi xuống thấy như vậy liền đá ông ta một cước mới làm cho Lý Cương ngậm miệng lại.
Viên Ngoại Lang, tên gọi tắt là Viên ngoại, thường gọi là Phó lang.
Thời Thần Tông thiết lập Binh bộ Thượng thư, Thị lang các một người, bốn Tư lang trung Chức phương, Giá bộ, khố bộ và Bản bộ; cùng với Viên Ngoại lang các một người.
Chức quyền này trên đại thể chia làm dân binh, cung thủ, sương quân, phiên binh, thừa viên và võ sĩ trường học thử võ nghệ.
Chu Quế Nạp nghe an bài như này cũng thấy không quá kém.
Dù sao cũng là quan viên lục phẩm có thực quyền, đủ để bộc lộ ra thành ý của đám người Chủng Sư Đạo.
Mà Trương Thúc Dạ cũng gật đầu nói:
- Vậy thì làm Viên Ngoại Lang Bản bộ đi.
Binh bộ quy về Xu Mật Viện, một lĩnh Xu Mật Viện sự, một ký Xu Mật Viện sự, cả hai đều đồng ý, dù còn lại là Tri Xu Mật Viện sự Lý Chuyết không đồng ý cũng không vấn đề gì. Bản bộ, phụ trách các công việc Thừa viên và võ sĩ trường học thử võ nghệ. Nói như vậy đều do Lang trung bản bộ phụ trách, cho nên Ngọc Doãn liền kiêm chức vụ Viên Ngoại Lang, chức vụ còn trên cả Chư Suất Phủ. Điểm khác duy nhất là phẩm bậc của Ngọc Doãn cũng được nâng cao, địa vị cũng nâng cao theo.
- Bá Kỷ, bỏ ra một Viên Ngoại Lang mà bảo vệ được một Diêu Bình Trọng, ngươi cần gì phải cản trở?
Chu Quế Nạp đi rồi, Chủng Sư Đạo nhìn Lý Cương rầu rĩ không vui, cũng chỉ nói một câu rồi lắc đầu.
“Lý Cương là người cương trực, cũng là trung thần. Nhưng lại không hiểu đạo cương nhu, chung quy khó đảm đương sử dụng!