Bảo đao Lâu Lan không tiếng động cắt một ngón tay của Lý Quan Ngư khiến y đau đớn kịch liệt không kìm nổi há miệng hét thảm một tiếng.
Nhưng không đợi y kêu thảm thành tiếng, Ngọc Doãn đã bịt miệng y.
Tiếng kêu thảm của Lý Quan Ngư biến thành tiếng rên rỉ nặng nề, trong mắt đầy sợ hãi.
- Ngươi là người đọc sách, vốn định để ngươi chết có thể diện, nhưng ngươi lại không biết sống chết.
Hỏi ngươi một lần nữa, Oát Xuyết điện hạ là ai? Nếu ngươi không thành thật trả lời thì ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Sắc mặt Lý Quan Ngư trắng bệch, câm bặt.
Ngọc Doãn thấy vậy liền xoay tít bảo đao Lâu Lan trong tay, chém xuống tay Lý Quan Ngư.
Đao phong lạnh băng khiến Lý Quan Ngữ không thể tiếp tục kiên cường được nữa, vội la lớn:
- Khoan, khoan...ta nói hết cho ngươi biết.
Lúc này xem như y đã hiểu một chuyện.
Ngọc đồ tể này quả nhiên là kẻ xuất thân đồ tể, thủ đoạn thật sự hung tàn.
Thở dốc một hơi, y cười khổ nói:
- Ta không biết rốt cuộc ngươi dùng thủ đoạn gì mà biết được việc của ta rõ ràng như thế. Thật không dám giấu diếm, Tiêu Khánh tiên sinh trước đây từng đưa trăm vạn quan châu báu, muốn ta nghĩ cách mua chuộc quan to trong triều, chỉ không ngờ châu báu này trên đường đã bị cướp đi, nên ta không thể tiếp tục hành động...
Lần này Tiêu tiên sinh đến, ta không biết nên ăn nói thế nào.
Rơi vào đường cùng đành phải nghe theo chủ ý của Phùng Tranh...
- Đừng có lải nhải nhiều lời, ta chỉ hỏi ngươi, Oát Xuyết kia là ai?
- Oát Xuyết...là con trai thứ tư của Thái Tổ, tên là Hoàn Nhan Tông Bật...Lần này theo Tiêu tiên sinh đến là muốn điều tra quân tình đại Tống.
Hoàn Nhan Tông Bật?
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, chợt giật nảy mình toàn thân lạnh toát.
Hoàng Nhan Tông Bật, chẳng phải chính là Kim Ngột Thuật trong Nhạc truyện đó sao?
Cũng ngay lúc hắn đang ngây người ra, con ngươi Lý Quan Ngư đảo tròn, đột nhiên nắm lấy bình rượu bên cạnh hung hãn đập tới Ngọc Doãn. Ngọc Doãn theo bản năng đưa tay ra đỡ, chỉ nghe tiếng xôn xao, bình rượu kia lập tức vỡ vụn ra, rượu bên trong đổ hết vào người Ngọc Doãn. Lý Quan Ngư liền đứng lên lao ra cửa. Y sắp vọt tới cửa phòng, chợt một luồng sắc bén từ sau cổ ập đến, Ngọc Doãn đã ném thanh bảo đao Lâu Lan ra, nhanh như tia chớp cắp phập vào lưng Lý Quan Ngư.
Lý Quan Ngư hét thảm một tiếng ngã xuống cửa phòng.
Cả người y co giật trong vũng máu vài cái rồi ngừng.
Ngọc Doãn vẻ mặt ảo não đi lên trước rút bảo đao ra.
Đúng lúc này rèm cửa sương phòng bên cạnh vén lên, Dương Kim Liên mặt đầy lệ đứng vịn ở khung cửa, nhìn Lý Quan Ngư đã tắt thở ở trong vũng máu kia, rất lâu không nói gì.
Ngọc Doãn ngập ngừng định nói gì đó.
Nào ngờ vẻ mặt Dương Kim Liên đầy thê lương ngẩng lên nói với Ngọc Doãn:
- Ngọc Tiểu Ất, mau đi đi, nếu ngươi không đi thì sẽ gặp họa đó.
- Cô...
Dương Kim Liên cười buồn bã:
- Hắn là phu quân của nô, dù có đi thì cũng cần phải thu xếp ổn thỏa.
Còn chưa nói hết, bên ngoài ngõ nhỏ đột nhiên vọng đến những tiếng vó ngựa.
Loáng thoáng còn nghe tiếng nói chuyện trầm thấp với nhau. Ngọc Doãn nghiêng tai lắng nghe, tiếng vó ngựa đang đi về phía bên này, hơn nữa nghe như ngôn ngữ người Nữ Chân. Ngọc Doãn biến đổi sắc mặt vội kéo thi thể Lý Quan Ngư vào sương phòng.
- Dương nương tử, mau lên lầu trốn đi.
- Hả?
- Giặc Lỗ đến.
Dương Kim Liên sắc mặt trắng bệch, sợ hãi xoay người đi lên lầu.
Ngọc Doãn kéo thi thể Lãnh Quan Ngư tới sau cửa, rồi bước tới thổi tắt ngọn đèn dầu trong phòng, ẩn thân vào một góc.
Cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa.
Cửa khép hờ, người bên ngoài gõ vài cái, cánh cửa phòng hé ra.
- Ồ?
Người bên ngoài cửa rõ ràng có chút kinh ngạc, tiếp theo đó có người dùng tiếng Hán gọi:
- Lý tú tài có nhà không?
Ngọc Doãn nín thở.
Cửa phòng bị người đẩy ra, gió lạnh thổi vào phòng.
Hai người đàn ông mặc trang phục Tống, người đi trước ước chừng cao 180cm, vai rộng eo thon, khôi ngô cường tráng. Mà người đứng sau cũng cao ước chừng 170cm, vóc người gầy gò...
Vì tối nên Ngọc Doãn không nhìn rõ tướng mạo của người tới.
Hắn theo bản năng nắm chặt bảo đao Lâu Lan, đã thấy người đàn ông gầy gò kia đột ngột kéo thanh niên cường tráng lại.
Tiếp theo Ngọc Doãn hoàn toàn không nghe được hắn ta nói gì, thanh niên kia liền quay người đi ra ngoài. Ngọc Doãn thầm nghĩ không hay rồi, lập tức hiện thân ra. Nếu hắn không biết Oát Xuyết điện hạ là ai thì thôi, mà khi hắn đã biết Oát Xuyết điện hạ, tứ thái tử của Kim quốc chính là Kim Ngột Truật đại danh đỉnh đỉnh tiên phong diệt Tống thì đã hạ quyết tâm giết “Kim mẫu heo” này tại thành Khai Phong. Người khác có lẽ không rõ, nhưng Ngọc Doãn lại biết rõ Kim Ngột Truật này là ai.
Kim Ngột Truật, vốn tên là Hoàn Nhan Tông Bật, còn có tên khác là Oát Xuyết, là con trai thứ tư của Kim Thái tổ Hoàn Nhan A Cốt Đả.
Thời điểm Hoàn Nhan A Cốt Đả khởi binh phản Liêu,Kim Ngột Truật còn vị thành niên. Sau này người Nữ Chân thành lập Kim quốc, chiến sự thường xuyên, huynh trưởng khác mẹ của Kim Ngột Truật là Tông Tuấn, Tông Can, Tông Vọng, Tông Phụ đều là danh tướng Nữ Trực, dũng mãnh thiện chiến, có ảnh hưởng rất lớn đối với Kim Ngột Truật.
Thiên Phụ năm thứ năm, tức là năm 1121 Công Nguyên, Hoàn Nhan A Cốt Đả đã phát động ra cuộc chiến phản Liêu, Kim Ngột Truật lần đầu mặc giáp, liền giết tám kẻ địch, bắt giữ năm người, đã cho thấy dũng mãnh không tầm thường, lập tức có danh hiệu trong người Nữ Trực.
Trong lịch sử, người này từng đảm nhiệm Đông Lộ Quân Hành Quân Vạn Hộ liên tiếp chinh phạt Trung Sơn, Chân Định, Tín Đức của Đại Tống.
Nguyên niên Tĩnh Khang, Kim Ngột Truật đánh chiếm Thang Âm, bắt được ba nghìn binh Tống. Từ đó về sau, người này lại tham gia hai trận chiến vây công Khai Phong, cũng là một trong thủ phạm tạo nên Mối nhục Tĩnh Khang.
Ngọc Doãn dù không dám khẳng định tráng hán kia chính là Kim Ngột Truật, nhưng hiện tại đã xuất hiện trong nhà Lý Quan Ngư thì chắc là đúng rồi. Nếu có thể giết người này, coi như là chặt đứt một cánh tay của người Nữ Chân.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không do dự gì nữa, lật cổ tay lên, bảo đao Lâu Lan xuất ra, mang theo tia sắc bén chém về phía tráng hán kia. Nào ngờ tráng hán kia lại cười lạnh một tiếng, đơn chân giậm tại chỗ xoay tròn, một cước đá tới Ngọc Doãn. Cùng lúc đó, người đàn ông gầy gò phía sau tráng hán cũng hừ lạnh một tiếng.
Thanh âm không lớn nhưng truyền vào trong tai Ngọc Doãn lại như tiếng sấm, mang theo một ma lực cổ quái đoạt hồn phách người ta.
Thân hình Ngọc Doãn đành phải ngừng lại, né cú đá của tráng hán kia, thân hình nhún xuống, bảo đao Lâu Lan nghiêng kéo dựng lên, đâm tới bụng tráng hán kia. Một đao kia nếu thật sự đâm tới, tráng hán kia sẽ bị mở ngực bể bụng.
- Ha hả, không ngờ là một cao thủ.
Tráng hán kia giật mình kinh hãi, vội lắc mình lui về sau.
Cùng lúc đó, người đàn ông gầy gò kia cũng ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia giận giữ, xuất thủ bắt lấy bảo đao Lâu Lan. Ngọc Doãn cả kinh, muốn biến chiêu cũng không còn kịp rồi, bảo đao Lâu Lan đã bị người đàn ông gầy gò kia bắt phải, lưỡi đao sắc bén lại không thể làm hai tay người đàn ông bị thương, mà lại bị kìm sắt chặt chẽ chiếm lấy.
Ngọc Doãn như hít phải luồng khí lanh. Người này là ai?
Lúc này ánh trắng vẩy vào trong nhà, Ngọc Doãn mới thấy rõ diện mạo người này.
Vừa nhìn thấy rõ, Ngọc Doãn đã hoảng sợ bật thốt lên:
- Shaman Thiện Ứng?
Chẳng phải Thiện Ứng và Trần Hi Chi quyết đấu bị trọng thương sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Trong lòng Ngọc Doãn run lên, hàm răng nghiến chặt, nếu đã gặp ShanMan Thiện Ứng tại đây, có tránh cũng không thể tránh được, vậy thì quyết tử chiến với hắn ta.
Khi có duyên gặp nhau và luận bàn võ thuật, Lỗ Trí Thâm từng nói: Cùng người giao phong thì không nên do dự, càng không nên sợ hãi.
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn hét lớn, dậm chân lấy tay, đập tới Thiện Ứng.
Cùng lúc đó tay cầm đao của hắn dùng sức, dựa theo ý tưởng của Ngọc Doãn là muốn đoạt lại đao từ trong tay Thiện Ứng là rất khó. Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Thiện Ứng kêu lên một tiếng trầm đục, ngón út bị bảo đao chặt đứt, khiến lão không thể không buông lỏng tay ra.
- Đao tốt!
Sắc mặt Thiện Ứng xanh mét, nổi giận gầm lên một tiếng đá tới Ngọc Doãn.
Mà Ngọc Doãn lúc này cũng đã nhìn ra manh mối. Thiện Ứng thật sự là bị trọng thương, nếu không một chiêu vừa rồi của mình chưa chắc đã đoạt lại bảo đao, chứ đừng nói là chặt đứt ngón tay của lão. Dũng khí trong lòng dâng lên cuồn cuộn, đồng thời thấy tráng hán kia lui ra bên ngoài phòng, Ngọc Doãn cuống lên, lắc mình tránh thoát công kích của Thiện Ứng, giậm chân lao đánh tới tráng hán kia.
- Kim Ngột Truật, để mạng lại!
Thiện Ứng tuy là cao thủ nước Kim, nhưng dù gì cũng chỉ là người luyện võ.
Mà Kim Ngột Truật cũng là danh tướng nước Kim, luận võ nghệ, gã có lẽ không bằng Thiện Ứng, nhưng luận lực ảnh hưởng, mười Thiện Ứng chưa chắc đã chống đỡ được một Kim Ngột Truật. Hôm nay muốn giết gã, chỉ sợ vô cùng khó khăn. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn buông bỏ Thiện Ứng, đánh tới tráng hán kia. Giết Kim Ngột Truật, coi như trừ họa tâm phúc lớn cho Đại Tống.
Thiện Ứng không ngờ Ngọc Doãn lại buông bỏ lão để đánh Kim Ngột Truật.
Cộng thêm lão đã giao thủ với Trần Hi Chân, đích thật là đã bị trọng thương, mười thành công phu chỉ còn lại bốn thành, trong lòng lập tức khẩn trương.
- Đừng hòng làm tổn thương Tứ Thái tử.
Lão giơ hai tay hóa thành hình ưng trảo bổ về phía Ngọc Doãn.
Thiện Ứng không hô thì thôi, lão hô một tiếng đã xác thực thân phận của tráng hán kia càng khiến Ngọc Doãn kiên định phải giết được Kim Ngột Truật. Thân thể trên không trung hóa thành hình cung, xương sống đột nhiên chấn động giống như một con rồng lớn rung lên. Thiện Ứng bổ một trảo tới, đánh trúng lưng Ngọc Doãn. Ngọc Doãn lập tức hộc ra một ngụm máu tươi.
Chỉ có điều tốc độ của hắn không chút nào chậm chạp, ngược lại mượn lực lượng một kích này của Thiện Ứng rồi đột nhiên gia tăng tốc độ, trong chớp mắt đã tới trước mặt Kim Ngột Truật.
Kim Ngột Truật cũng không ngờ Ngọc Doãn sẽ liều mạng chịu một kích của Thiện Ứng để quyết tìm đến mình.
Thật ra gã nghĩ như vậy cũng rất bình thường.
Lúc này thanh danh của Kim Ngột Truật chưa đặc biệt vang dội, ở trong triều Tống người biết gã cũng không nhiều lắm.
Ngược lại người Tống biết rõ vài huynh trưởng của gã hơn, ví dụ như Tông Vọng, Tông Can. Dù sao số lần gã xuất chiến cũng không nhiều lắm, mà nay trong quân cũng chỉ là Mãnh An Bột Cận mà thôi. Kim Ngột Truật thật sự khiến người ta biết đến chính là biểu hiện phi phàm tại trận chiến phạt Tống, mà Kim Ngột Truật lúc này chỉ có chút danh vọng ở trong quân Kim, rất ít người Tống biết đến.
Thằng nhãi này sao lại hung hãn đến vậy?
Ngọc Doãn tới trước mặt Kim Ngột Truật khiến gã hoảng sợ.
Gã vừa mới định động thủ, không ngờ Ngọc Doãn lại hộc một ngụm máu phun lên mặt gã.
Máu tươi ấm áp bắn vào mặt gã có chút đau nhức. Ngọc Doãn không có nội công cao sâu, nhưng một ngụm máu tươi này cũng nín đủ khí đan điền, phun trên mặt Kim Ngột Truật, khiến gã không kìm nổi hét to một tiếng, lập tức tầm mắt bị ngăn trở.
Không chút chậm trễ, Ngọc Doãn chém bảo đao Lâu Lan trong tay ra.
- Tứ Thái Tử cẩn thận!
Thiện Ứng quá sợ hãi, vội kêu to.
Không chờ lão nói hết, chỉ nghe Kim Ngột Truật hét thảm một tiếng, máu tươi lập tức phụt ra!