Mục lục
Truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Lăng Thiếu - Hạ An Nhiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********
Chương 112: Đổi trắng thay đen.

Mễ Thiên Thiên vừa làm như này, không chỉ khiến cho
Hạ An Nhiên ngây người.

Mà không ít vị khách có mặt tại hiện trường cũng bắt đầu tò mò.


Hạ An Nhiên đã làm gì với Mễ Thiên Thiên, mà khiến người ta rơi nước mắt uất ức như vậy.

Bùi Kỳ đối diện với tình huống này cũng có chút ngạc nhiên.

Đị lên trước chỉ trích không khách khí, “ Cô ăn vạ đổ lên đầu bạn thân tôi là có ý gì, cho rằng bạn thân tôi dễ bắt nạt lắm sao?”
Nhưng khi đối mặt với sự chất vấn của Bùi Kỳ, Mễ Thiên

Thiên không ngừng khóc, khóc như mưa cái gì cũng không nói.

Mỹ nhân khóc vốn dĩ đặc biệt làm người khác thương xót.

Thế nên, mọi người càng cảm thấy Mễ Thiên Thiên đáng thương.

Giang Nhụy Nghiên cũng chú ý đến tình huống ở đây, liền đi qua, nhìn thấy Mễ Thiên Thiên vô cùng tội nghiệp khóc thút thít, hỏi, “ sao thế?”
Sau khi Mễ Thiên Thiên nhìn thấy Giang Nhụy Nghiên đi đến, liền nhào vào lòng cô ấy.

hu hu hu, Nhụy Nghiên, mình không ngờ rằng người con gái này lại độc ác như vậy.”
Sau đó, không khách khí dơ tay chỉ vào Hạ An Nhiên.

Cô ta nói, cậu ỷ vào danh tiếng nhà họ Giang, ở bên ngoài tác oai tác quái, có được tên tuổi của tài nữ.

Còn nói người càng xấu thì càng thích ra vẻ tài giỏi! Thậm chí còn nói cậu không biết điều chút nào, trở thành như vậy, còn muốn cố ý lỗi kéo quan hệ với Lăng thiếu gia, nói cậu thật kinh tởm.”
Bùi Kỳ nghe xong mà thấy thật tức cười, “ Cô bịa đặt như vậy, An Nhiên nhà tôi nói qua những lời như thế lúc nào?"
Mễ Thiên Thiên bị Bùi Kỳ trách mắng, càng uất ức, “ Vừa nãy những lời các cô mắng Nhụy Nghiên còn khó nghe hơn cái này nhiều.....bây giờ sao lại không thừa nhận đi?”
Bùi Kỳ càng tức giận, “ Cô ngậm máu phun người!
Khí thế đằng đẳng đi lên trước, muốn lý luận với Mễ Thiên Thiên một phen.

Hạ An Nhiên nhìn thấy vội vàng kéo Bùi Kỳ lại.

Bùi Kỳ thở gấp, “ Bây giờ cậu kéo mình lại làm gì, người ta sắp ngồi lên đầu cậu rồi đấy.”
Hạ An Nhiên lập tức đưa cho cô một ánh mắt.

Bùi Kỳ tuy rằng vẫn tức giận.....!

Nhưng biết được bạn thân của mình từ trước tới nay không phải là hạng người sẽ chịu thiệt, liền tạm thời nhẫn nhịn trước.

Sau khi Hạ An Nhiên làm yên lòng Bùi Kỳ, từng bước đi đến trước mặt Mễ Thiên Thiên.

Mễ Thiên Thiên không cam tâm tỏ ra yếu kém, nhìn chằm chằm Hạ An Nhiên.

Tôi biết cô bởi vì ghen ghét đố kị mối quan hệ thanh mai trúc mã của Nhụy Nghiên với Lăng đại thiếu gia, mới cổý bôi nhọ Nhụy Nghiễn, nhưng kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục, bây giờ cô lập tức xin lỗi Nhụy Nghiên nhà tôi, nếu không, đừng nói đến Nhụy Nghiên mà Giang gia cũng sẽ không tha cho cô.”
Lúc Mễ Thiên Thiên nói xong những lời này, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Hôm nay Lăng đại thiếu gia dẫn theo Hạ An Nhiên tham gia dạ hội, còn nhảy điệu mở màn.....!trong lòng Mễ Thiên Thiên đã đố kị đến mức tức giận từ lâu.

Sau khi xúi giục Giang Nhụy Nghiên nhưng không có kết quả, liền không khống chế được cảm xúc, cố ý đến mỉa mại Hạ An Nhiên.

Mục đích thực sự chỉ là muốn hai người bọn họ xảy ra hiểm khích, để Lằng gia cảm thấy hai người bọn họ đều không phải là người tốt đẹp, cô ta sẽ ngư ông đắc lợi.

Không nghĩ tới, tâm tư của cô ta bị Hạ An Nhiên nói toạc ra.

Có điều…..........!

Cho dù cô ta biết được tâm tư của cô thì đã sao?
Chỉnh đốn con tiện nhân này không phải là việc quá dễ dàng hay sao?
Trải qua một màn náo loạn này, Giang Nhụy Nghiên nhất định sẽ tin người bạn thân là cô, sẽ coi con tiện nhân này là cái gai trong mắt.

Còn Lăng Mặc sẽ lại càng chán ghét người phụ nữ gây sự trong tiệc chúc mừng hàng năm của tập đoàn.

Không cần cô ta phải ra tay, liền có thể dễ như trở bàn tay xử lý con tiện nhân này.










Trong lòng Mễ Thiên Thiên đắc ý.

Nhưng chính vào lúc này, Hạ An Nhiên dơ tay, không khách khi tát cô ta một cái.

Sau đó, trong cái nhìn ngạc nhiên của Mễ Thiên Thiên, khuôn mặt trần thành giải thích, “ Con người tôi không thích làm chuyện sau lưng, nếu như có chỗ không thoải mái, bình thường đều trực tiếp đến đối mặt.

**********
Chương 113: Hành hung
Những vị khách xung quanh lại ngạc nhiên, trong bữa tiệc trọng đại hôm nay, phụ nữ sẽ vô cùng quan tâm đến ngoại hình và cách cư xử của mình.


Nhưng HạAn Nhiên thực sự đã không khách khí mà làm điều này, khiến những người có mặt choáng váng, Giang Nhụy Nghiên nhíu mày hỏi: "Tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô làm như vậy đối với bạn tôi là quá đáng phải không?"
Ai cũng biết là Giang Nhụy Nghiên và Mễ Thiên Thiên có quan hệ tốt từ trước đến nay.

Đánh chó thì nể mặt chủ, đây không phải là đánh vào mặt Giang Nhụy Nghiên sao? Vẻ mặt Hạ An Nhiên lãnh đạm, " Tôi chỉ muốn cho các cô biết là nếu không thích người khác thì nên đứng trước mặt mà nói, việc gì phải nói sau lưng?"
Hạ An Nhiên chỉ tay về phía Mễ Thiên Thiên, " Cho nên, cô ta nói tôi đứng phía sau chửi bởi cô, đó là những lời nói vô căn cứ."

Giang Nhụy Nghiên nhất thời không nói được lời nào.

Mễ Thiên Thiên không ngờ rằng Hạ An Nhiên lại giở trò này để minh oan.

Kìm nén sự xấu hổ vì bị Hạ An Nhiên đánh, Mễ Thiên Thiên lập tức tỏ vẻ đáng thương trước mặt Giang Nhụy Nghiên.

" Nhụy Nghiên, đừng nghe lời cô ta ngụy biện, cô ta chỉ đơn giản là ghen tị quan hệ của Lăng Mặc và cô, bây giờ cô ta chính là nhân lúc cô cảm thấy khó chịu mà muốn li giản tình bạn tốt của chúng ta.

Cô ta quả xấu tỉnh và kiêu ngạo
Hạ An Nhiên chớp chớp mắt vô tội, "Tôi ghen tị với mỗi quan hệ của cô Giang và Lăng Mặc? Cổ đang nói đùa à?"
Mễ Thiên Thiên nghiến răng nói: "Cô biết Nhụy Nghiên và Lăng Mặc là thanh mai trúc mã, nên nghĩ rằng Nhụy Nghiên sẽ là vật cản đường nên muốn dọn sạch vật cản đường này."
Nở nụ cười trong mắt, HạAn Nhiên dùng đầu ngón tay móc những sợi tóc lòa xòa quanh tai, chậm rãi hỏi: "Tôi không đẹp sao?"
Mễ Thiên Thiên sững sờ một lúc, trong mắt hiện lên lửa giận nói: "Đừng đổi chủ đề!"
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ An Nhiên vô cùng tự nhiên, " 11 Tôi chỉ muốn nói cho cô hiểu rằng, xinh đẹp như tôi việc gì phải lo lắng về chướng ngại vật?"
Xung quanh có một khoảnh khắc im lặng, họ đã thấy nhiều người tự tin, nhưng lại chưa bao giờ thấy một người kiêu ngạo như vậy.

Nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt trần của người kia, nhất thời cảm thấy...!dường như không ai có thể là chướng ngại vật của cô.


Đây chính là vẻ đẹp có thể giết người
Nhưng...!những lời này của Hạ An Nhiên vẫn khiến các cô gái ở đây không hài lòng, chính vì vẻ ngoài của Hạ An Nhiên hôm nay quá chói mắt nên đã làm lu mờ đi bọn họ, bởi vậy ngay từ đầu bữa tiệc họ đã không thích.

Tất cả mọi người đều không biết thân phận của cô ấy, không dám làm bậy, nhưng bây giờ Giang Nhụy Nghiên đang dẫn đầu, bọn họ sợ cái gì cơ chứ?
Tùng người một bắt đầu dè bỉu “Có mặt mũi thì đi khắp thế gian được không?” “Không biết mặt mũi này do đầu mà ra.

Sao mà tự hào thế này!
Ngay cả bạn của cô Giang mà cũng dám bắt nạt, đúng là không coi cô Giang ra gì”.

Bên kia, tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Lăng Thị, đứng đầu là Triệu Phó tổng, đang vây quanh Lăng Mặc đầy phấn khích.


Vừa rồi lúc Lặng Mặc đọc diễn văn khiến mọi người vô cùng phấn chấn
Chỉ khi Thiếu gia quay trở về, tập đoàn Lăng Thị mới có cảm giác như sống lại! Sau khi Lăng Mặc và bọn họ nói ngắn gọn vài câu, thì Lăng Minh Hải tiến đến, bên cạnh còn có Hà Ngạn.

Thiếu gia Lăng Mặc khẽ liếc nhìn Hà Ngạn, "Không ngờ hôm nay Nhị thiếu gia nhà họ Hà lại tới dự lễ kỷ niệm của tập đoàn Lăng Thị chúng tôi."
Đôi mắt Hà Ngạn nheo lại một cách sắc bén, "Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Lăng thiếu gia còn chưa đến hai tháng, vậy mà anh vẫn muốn chiến đấu trên chiến tuyến của tập đoàn Lăng Thị.










Thật sự là rất đáng ngưỡng mộ."
Ánh mắt Lăng Mặc ẩn chứa một bóng đen sâu thẳm, chậm rãi nói:" Tôi đang là người đứng đầu của Lăng Thị, đương nhiên phải chiến đấu cho đến cùng”.

**********
Chương 114: Mọi chuyện đều có sắp xếp
Lặng Minh Hải trên mặt vẫn có chút tươi cười, "Cháu thật giống với cha của cháu, một lòng với Lăng Thị."
Lăng Mặc liếc Lăng Minh Hải, ánh mắt lóe lên, " Muốn lột da hổ, phải xem mình có phải là hổ hay không."

Lăng Minh Hải nở nụ cười, Hà Ngạn cũng bật cười trở lại khi nghe những lời đó, " Mặc kệ là có lột được da hổ hay không, Lăng Thị đều không chống đổ nỗi khi đến thời điểm đó."
Hà Ngạn vốn dĩ muốn hỗ trợ Lăng Minh Hải, nhưng bây giờ Lăng Mặc đã trở lại, sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Hà Ngạn quay đầu đi.

Khuôn mặt của Lăng Minh Hải lại hằn lên một nụ cười ôn hòa, "Bác đi tiễn Nhị thiếu gia”
Quay đầu lại, cũng nhanh chóng rời đi, Triệu Phó tổng vô cùng không vui nhìn người rời đi, " Lăng Minh Hải và Hà
Ngạn, tất nhiên có giao dịch riêng"
Và đó chắc chắn là một thương vụ làm tổn hại đến lợi ích của tập đoàn Lăng Thị! Nếu không, nhà họ Hà làm sao có thể để Hà Ngạn đến hỗ trợ mình?
Họ đều là những con cáo già hám lợi, không làm nếu không có lợi ích gì.

Chỉ là …....!Có vài thành viên cấp cao của tập đoàn Lăng Thị, không khỏi thở dài, "Nếu như sáu tháng trước thiếu gia không gặp tai nạn, đám quái vật này sẽ không ra mặt."

Tất cả không phải là vì tranh giành quyền lực giữa Bác cả và Bác thứ sao?
Hơn nữa, dù bây giờ Thiếu gia có trở về cũng chỉ chưa đầy hai tháng, mọi người vẫn cảm thấy có chút bất an.

Lặng Mặc vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nói: "Tôi đều đã có sắp xếp." Mặc dù mọi người đều không biết Lăng Mặc đã sắp đặt cái gì, nhưng câu nói này của Lăng Mặc vẫn làm cho mọi người vô cùng tin tưởng.

Cũng giống như hồi đó, sau khi cha của Lăng Mặc gặp tai nạn, anh đã đứng lên và nói sẽ không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn nhanh chóng điều hành Lăng Thị đi vào ổn định, đồng thời đưa Lăng Thị lên một đỉnh cao khác, họ đối với Lăng Mặc là vô cùng tin tưởng.

Cho dù, chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa!
Lăng Mặc không nói gì nữa, liền để bọn họ đi trước, bên cạnh chỉ còn có Triệu Phó tổng.

Ngay khi Triệu Phó tổng đang báo cáo điều gì với Lăng
Mặc, ánh mắt Lăng Mặc nhìn về hướng cách đó không ха...!
Anh nhìn thấy con mèo hoang nhỏ đang bị các tiểu thư tiệc khách bao vây thành một vòng tròn.

Lặng Mặc vội ngắt lời Triệu Phó tổng, nhíu mày rồi trực tiếp đi qua chỗ đó.


Đến gần, thì nghe thấy những cô gái này mỗi người một câu công kích con mèo hoang nhỏ của anh.

Lăng Mặc trong nháy mắt lạnh giọng nói: "Thật náo nhiệt!"
Nhiều nữ khách nghe thấy giọng nói lạnh như động băng, trong tiềm thức rùng mình, nhìn về phía sau thì thấy Thiếu gia Lăng Mặc không biết xuất hiện từ lúc nào.

Nhưng...!ngược lại vài một vài nữ khách nghĩ rằng sự xuất hiện của Lăng Mặc rất tốt cho họ.

Vì vậy, trước mặt Lăng Mặc, mọi người tràn ngập phẫn nộ buộc tội Hạ An Nhiên.

"Thiếu gia, người phụ nữ này đã gây rối vào ngày kỷ niệm của tập đoàn Lăng Thị Đúng vậy, còn đánh người, nói chuyện không khách khí" "Người như vậy, nên đi ra ngoài, quá thô lỗ!"
Chúng tôi rất khinh thường, đừng nói là làm bạn.”
Giang Nhụy Nghiên không ngờ rằng chuyện này làm kinh động đến Lăng Mặc, sau khi những nữ khách này nói xong, cô đi về phía Lăng Mặc một cách tài tình và duyên dáng.

Mặt khác, các cô gái có mặt ở đây đều không dám đến gần Lăng Mặc, giữ khoảng cách với anh ấy ít nhất ba bước chân.

Giang Nhụy Nghiên lại dám chủ động dựa vào Lăng
Mặc.










Khi hai người còn chưa cách một bước chân, Nhụy Nghiên dừng lại, vẻ mặt vô cùng oan ức." Cô gái đi cùng với anh thật xấu tính.

Lúc đầu, là làm bạn của tôi khóc, sau đó còn ra tay đánh người ".

Mặc kệ, những lời Giang, Nhụy Nghiên nói, Lăng Mặc căn bản không nhìn cô ta lấy một cái.

Trực tiếp đẩy cô ta ra, đi về hướng Hạ An Nhiên.

Giang Nhụy Nghiên ngây người, cảm xúc nhất thời không kiềm chế được, trong mắt toàn vẻ ngạc nhiên và không thể hiểu nổi.


Hạ An Nhiên thấy Lăng Mặc đi tới...!
Vốn dĩ cô là mục tiêu công kích của mọi người, cô vẫn còn đang đau đầu suy nghĩ, làm sao để đấu với những nữ khách mời điều tọa lắm lời nhưng lại phải thân thiện mà không mất thân phận” này với nhiều kẻ địch như vậy.

Tuy nhiên....!
Lăng Mặc xuất hiện rồi!
Sau khi con người đen nhánh của Hạ An Nhiên linh hoạt xoay một vòng, ánh mắt lộ ra tia lanh lợi.


Thế là…............!
Đôi mắt to lấp lánh ánh nước bắt đầu chuẩn bị, không lâu sau, đôi mắt ngấn lệ, đau đớn ôm tay, cả người uất ức nhào vào trong lòng Lăng Mặc.

Sau khi đã yên vị trọng lòng Lăng Mặc, giống như một con mèo nhỏ rụi mấy cái, giống như phải chịu sự ủy khuất lớn lắm, nghẹn ngào khó chịu nói, “ Sao giờ anh mới tới!”
Lăng Mặc ra tay cứu lấy con mèo hoang nh ỏđang lao vào trong lòng, ánh mắt thâm thúy càng thêm sâu.

Giọng điệu nói chuyện của con mèo hoang nhỏ vô cùng ủy khuất.

Nhưng anh vẫn có thể nhận ra được, trong giọng nói còn mang theo một tia......cười thầm.

Lăng Mặc đau đầu, không cần hoài nghi nữa, con mèo hoang nhỏ lại tự biên tự diễn
Thế nhưng, hành động này của Hạ An Nhiên đã làm cho mọi người có mặt tại đây kinh ngạc.

Phải biết là, lần trước có một người nổi tiếng nhào vào lòng của Lăng đại thiếu gia, sau đó liền mất đi một cái chân.

Người con gái này cư nhiên không biết sống chết, cho rằng nhảy mở màn khiêu vũ với Lăng đại thiếu gia liền có thể muốn làm gì thì làm.

Phút chốc mọi người đều rơi vào trạng thái cười trên nỗi đau của người khác, đều đang đợi Lăng đại thiếu gia không khách khí đẩy cô ta ra, trực tiếp giết chết cô ta.

Thế nhưng.….......!
Lăng Mặc không có chút biểu cảm ghét bỏ nào, còn dơ tay ôm lấy eọ của con mèo nhỏ, khàn giọng nói nhỏ một câu, “Sao thế?”
Hạ An Nhiên chớp đôi mắt nâu ngấn lệ, vô cùng đáng thương dơ tay ra, “ Hu hu hu, tay người ta đau.”
Lăng Mặc nhìn cánh tay bị đỏ, ánh mắt lạnh lẽo, “ Bị bắt nat?"
Hạ An Nhiên ấm ức chỉ vào Mễ Thiên Thiên, “Đúng vậy, da mặt cô ta dày quá, em tát cô ta một cái, tay đau luôn rồi."

Mọi người: “................."
Vừa nãy khi người phụ nữ này ra tay hành hung người khác, còn kiêu ngạo biết mấy, thế mà bây giờ lại uất ức thé?
Hơn nữa, nghe lời cáo trạng này xem, đây là lời cá nhân nói được sao?
Cô đã đánh người ta rồi, còn trách người ta da mặt dày nữa.

Lăng đại thiếu gia là người hiểu lý lẽ nhìn xa trông rộng, sẽ dung túng cho loại phụ nữ này sao?
Sẽ không!
Mọi người đều đang đợi kết cục bi thảm của Hạ An Nhiên.

Thế nhưng...!
Một giây sau, lại nghe thấy tiếng trách mắng của Lăng
Mặc, “ Da mặt cô ta dày vậy mà em còn động tay sao?”
Hạ An Nhiên đáng thương nhìn Lặng Mặc, “ Tại cô ta cố ý vu khống em, trong lòng em rất tức giận, nếu không động tay, người ta sẽ không vui.”
Lăng Mặc không khách khí ra lệnh cho Triệu Văn Uyên đi cùng đến ở phía sau, “ Gọi bảo vệ đến đây, lôi người này ra ngoài kia." Ngừng một lúc lại bổ sung thêm một câu, Da mặt dày thì vả miệng!”
Mọi người đều kinh ngạc trước mệnh lệnh này của Lăng Mặc.

Còn Mễ Thiên Thiên lại càng ngạc nhiên hơn.


Lăng đại thiếu gia không bảo vệ Giang Nhụy Nghiền thì thôi đi, lại còn giúp tiện nhân kia trút giận?
Mễ Thiên Thiên có chút hoang mang, vội vàng tự cứu lấy mình.

Lăng đại thiếu gia, là người phụ nữ này đố kị mối quan hệ của anh với Nhụy Nghiên, cố tình bôi nhọ Nhụy Nghiên, còn ra tay đánh tôi...!
Ánh mắt Lăng Mặc sắc bén, giọng nói lạnh lùng.

“ Phụ nhân của tôi, còn cần đố kị ai?
Mọi người lần nữa ngơ ngạc.










Làng đại thiếu gia nói cái gì?
Phu nhân?
Phu nhân trên danh nghĩa hiện nay của Lăng đại thiếu gia, không phải là đứa con gái xấu xí nhà họ Hạ sao? Bây giờ sao lại xuất hiện thêm một phu nhân nữa vậy?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK