Má Lưu vốn đang muốn giúp Mạnh Lê.
Nhưng lúc này, nghe kết quả kiểm tra túi giấy, thì đã hiểu, Mạnh Lệ ngay từ đầu đã sai rồi.
Má Lưu không muốn bị liên lụy, bà quyết đoán đi đến trước mặt Mạnh Lê, hung hăng tát Mạnh Lệ "Tôi biết cô có ý kiến với đại thiếu phu nhân, nhưng không ngờ cô lại vu oan cho đại thiếu phu nhân hạ đốc thiếu gia"
Sau đó, Má Lưu gửi lời xin lỗi đến Lăng Mặc “Thiếu gia, đó là lỗi của tôi, tôi đã dễ dàng tin lời cô ta nói, làm cho đại thiếu phủ nhân bị nhốt trong mật thất phải chịu oan ức” “Thiếu gia, nếu cậu muốn nhốt cô ta vào mật thất thì cứ ra lệnh.” Mạnh Lê nhìn theo từng lời nói, hành động của Má
Lưu, cô không hiểu Má Lưu đã đẩy cô ra nhữ một con cờ hết giá trị.
Cô run rẩy và vẻ mặt khó tin, "Má Lưu, dì không được làm như vậy với tối! Dì và mẹ tôi giống như chị em mà!"
Chỉ là...!Má Lưu cũng không thèm nhìn cô một cái, nhìn vệ sĩ nói: “Chặn miệng cô ta, tổng vào mật thất Loại người này quả mưu mô hãm hại người khác, nhà họ Lăng không thể chứa cô ta, cô ta phải bị trừng phạt
Mạnh Lê sững sờ...!Rõ ràng cô ta nắm được điểm yếu của HạAn Nhiên, có thể giết chết cô ấy, tại sao bây giờ người sắp chết lại là cỗ ta? Chuyện gì đã xảy ra!
Mọi chuyện xảy ra bên ngoài, những người trong phòng khách, cũng đã nghe thấy một phần nào đó.
Bà cụ Lăng cùng Lí Nhân đến phòng khách của bác sĩ Bác, bác sĩ Bắc chậm rãi nói.
"Vừa rồi, tôi nói kiểm tra túi giấy trước để biết thành phần bột trong đó là gì, sau đó bàn bạc kĩ hơn mới tránh được một số sai sót..."
Bà cụ Lăng cau mày nhìn bác sĩ Bác, "Nếu như Lăng Mặc không bị trúng độc? Vậy tại sao lại ngất xỉu nhữ vậy?"
Bác sĩ Bác giải thích: "Cơ thể của thiếu gia ban đầu có vấn đề.
Hai tháng này, anh ấy có thể gặp tai nạn bất cứ lúc nào.
Vừa rồi chỉ là một tai nạn bất ngờ.
Nhưng bây giờ khi anh ấy đã tỉnh lại thì vấn đề hẳn sẽ không lớn"
Lí Nhân ngày người hỏi: "Cho nên, Lăng Mặc không bị trúng độc?”
Bác sĩ Bác ngước mắt lên nhìn Lí Nhân, nhẹ nói: "Tôi chưa bao giờ nói rằng thiếu gia Lăng Mặc bị đầu độc."
Một màu sắc khác lóe lên trong mắt Lí Nhân
Và lúc này Lăng Mặc, sau khi đã xử lí xong Mạnh...!Lệ, ôm Hạ An Nhiễn đi vào trong.
Mọi người nhìn thấy Lăng Mặc từ trước đến nay chưa bao giờ gần gũi phụ nữ trong giờ phút này trong lòng lại ôm một cô gái, họ có chút giật mình.
Dường như nhìn thấy một thứ hiếm có trong một triệu năm.
Ánh mắt Lăng Mặc rơi vào bác sĩ Bác, anh ấy lạnh lùng nói: “Bác sĩ, theo tôi lên lầu!”
Bác sĩ Bác vác hòm thuốc trên lưng đi theo Lăng Mặc lên lầu.
Nhìn bóng lưng khuất dần của Lăng Mặc, Lí Nhân thốt lên: "Tôi đã hoa mắt sao? Lặng Mặc không chỉ bảo vệ cô gái đó, mà còn ôm cô ấy sao? Trời ạ! Cậu ấy sẽ không coi trọng cô gái này chứ?"
Bà cụ Lăng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lí Nhân
Lí Nhân thì thào nói: "Tôi nói sai sao? Lăng Mặc chưa bao giờ đối xử tốt với một cô gái như vậy, Nếu không phải coi trọng, thì nguyên nhân là cái gì chứ?"
Vợ bác thứ lắc đầu nhẹ, bất lực giải thích, "Lăng Mặc cậu ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ.
Hạ An Nhiên dù sao bây giờ cũng là vợ của cậu ấy.
Nếu cậu ấy còn không bảo vệ được vợ mình thì làm sao người ngoài nhìn vào được?"
Lí Nhân cảm thấy rằng lời nói của vợ bác thứ như đỉnh đóng cột trên đầu, vô cùng có lí Lí Nhân khó chịu khịt mũi, "Chẳng phải sắp chết sao, cậu ấy còn làm những việc hời hợt thế này để làm gì?
Chẳng lẽ cậu ấy vẫn muốn quay về Lăng Thị? "
Lời nói của Lí Nhân vừa dứt, và bà cụ Lăng liếc nhìn lạnh lùng.
Lí Nhân khôn ngoan im lặng.
Không dám nói lời nào..