CHƯƠNG 8: HÃY ĐỂ TÔI HÍT THỞ
Đêm đã khuya.
Tại một tòa nhà nào đó trong dinh thự của nhà họ Lăng, một căn phòng yên tĩnh nào đó.
Một người đàn ông một mực cung kính bước vào, đi đến trước một chiếc ghế sô pha dài.
Bên trên ghế sô pha dài có một người đang nằm, hai mắt khép hờ.
Người đàn ông cúi đầu, cung kính mở miệng.
"Bên trên mảnh vỡ đã phát hiện có độc tố.
Nếu không phải phát sinh tình huống ngoài ý muốn, bát thức ăn lỏng kia hiện tại chắc đã nằm trong bụng của đại thiếu gia."
Nói chính xác hơn, nếu không có tình huống ngoài ý muốn, đại thiếu gia sẽ từ người sống dở chết dở trở thành “người chết”.
Người nằm trên ghế không thèm mở mắt, thản nhiên nói: "Biết rồi."
Người đàn ông cúi đầu, an phận hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta cần phải làm gì?"
"Chẳng qua là có người muốn sớm kết thúc cuộc sống của một kẻ sắp chết mà thôi.
Loại chuyện nhỏ nhặt như vậy đừng báo cáo lại với tôi."
Giọng điệu tràn đầy sự không thèm để tâm đối với tính mạng con người.
Khi người đàn ông ở bên nghe được câu trả lời như vậy, vẻ mặt cũng không có nhiều ngạc nhiên.
Đại thiếu gia bây giờ đã trở thành phế vật của nhà họ Lăng.
Đối với một kẻ phế vật, có chết hay không thì có vấn đề gì sao?
Chỉ là, người đàn ông kia nhịn không được mà nói một câu: "Bát thức ăn lỏng kia là bị đại thiếu phu nhân vô tình làm vỡ, có phải là có chút trùng hợp không?"
Trong giọng nói của người nằm trên ghế mang theo đầy vẻ khinh thường: "Một người phụ nữ xuất thân từ nông thôn, còn chưa học hết cấp ba, thì có thể làm được cái gì?"
...!
Hạ An Nhiên, một cô gái nông thôn chưa học hết cấp ba, sau khi lấy máy tính về, liền rơi vào trạng thái bận rộn.
Tất cả các dữ liệu liên quan đến dự án chất làm đông máu đều ở bên kia, có thể đem những dữ liệu này tích hợp vào một cơ sở dữ liệu chi tiết, cần tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Hạ An Nhiên tập trung tinh thần nhào vào dự án, còn có thể quan tâm đến những việc khác sao?
Lúc bận rộn, đừng nói là "động" vào Lăng Mặc, xuống lầu ăn cơm còn không có thời gian.
Nhưng mà, Hạ An Nhiên vẫn sẽ không đối xử tệ bạc với cái dạ dày của cô.
Cô chỉ có một yêu cầu duy nhất đối với đồ ăn, chính là Lăng Mặc ăn cái gì, cô cũng sẽ ăn theo những món anh ăn, không phiền phòng bếp làm thêm phần khác cho cô nữa.
Tôn quản gia đối với yêu cầu kỳ quặc của Hạ An Nhiên, cũng không nhiều lời.
Chỉ cần Hạ An Nhiên không gây tai hoạ cho thiếu gia của bọn họ, chuyện gì cũng đều dễ nói.
...!
Thức khuya mấy ngày liên tục để đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng chiều ngày thứ ba, Hạ An Nhiên cũng đã hoàn thành trước kế hoạch.
Sau khi gửi mail về dự án thuốc chất làm đông máu, cô như người không xương, chậm rãi lắc lư đổ xuống bên giường.
Cả người mềm nhũn ỉu xìu, áp đầu xuống giường.
Cô nghiêng đầu, nhìn người đàn ông đẹp trai tuấn tú đang nằm trên giường.
Yếu ớt vươn tay chọc vào khuôn mặt của Lăng Mặc: "Nhanh cho tôi sờ một chút, để tôi hồi phục năng lượng nhé!"
Ngay lúc Hạ An Nhiên chọc chọc hai lần, liền có tiếng gõ cửa.
Hạ An Nhiên giật nảy mình.
Lời cảnh báo của Tôn quản gia hiện lên trong đầu cô, không cho phép cô động tay động chân với Lăng Mặc.
Chẳng lẽ Tôn quản gia cài đặt hệ thống giám sát trong phòng sao? Sao cô mới động vào Lăng Mặc một cái, thì đối phương đã tìm đến cô vậy?
Hạ An Nhiên cũng không để tâm đến sự mệt mỏi, tâm trạng lo lắng bất an đi mở cửa, nhìn thấy một người hầu đang đứng ở trước cửa.
Chỉ là, sau khi cô mở cửa, người hầu lập tức lùi lại một bước, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời, dùng giọng điệu vô cùng ghét bỏ nói: "Ba cô đang đợi cô ở phòng khách dưới lầu!"
Nói xong lời này, người hầu kia cũng không thèm quay đầu liền bỏ chạy.
Hạ An Nhiên khó hiểu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại bỏ chạy vậy?"
Hơn nữa, tại sao ba cô lại đột nhiên đến tìm cô?
Hạ An Nhiên nghi ngờ đi vào phòng tắm, chuẩn bị thu dọn rồi xuống lầu gặp ông ta.
Bước vào phòng tắm, ngước mắt nhìn mình trong gương.
Hạ An Nhiên ngây người một lát, sau vì khuôn mặt quá xấu làm cô buồn nôn....