**********
Chương 144: Người quen
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau khi vào phòng, Quý Phong nặng nề nói với Hạ An Nhiên đang đứng ở bên ngoài "Thiếu phu nhân, ở đây an toàn."
Hạ An Nhiên lập tức vào phòng, sau khi nhìn tình hình bên trong, vẻ mặt vô cùng chăm chú, trong phòng không có một tên côn đồ não, chỉ có người phụ nữ bị trói miệng bịt miệng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên nghĩ đến những gì bọn xã hội đen nói trước đây, hóa ra bọn họ mua bán phụ nữ, chẳng trách bọn họ muốn bản cô với giá tốt, Hạ An Nhiên liên thả những người phụ nữ này ra với tốc độ nhanh chóng.
Những người phụ nữ được giải cứu này trông có vẻ mất tập trung và liên tục khóc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên: "Còn nạn nhân nào khác không?"
Một cô gái nhỏ khoảng dưới hai mươi tuổi đã khóc và nói, "Bạn cùng lớp với tôi cũng bị trói ... Hẳn là vẫn còn ở đây"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe thấy vậy, Hạ An Nhiên phối hợp với Quý Phong tiếp tục tìm kiếm nạn nhân.
Ở phòng bên cạnh, tìm thấy thêm hai nạn nhân nữa, hai người phụ nữ này có ngoại hình cao hơn hẳn so với những nạn nhân ở phòng trước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên lập tức hiểu điều đó. Sau khi bọn côn đồ bắt cóc phụ nữ, chúng đem bán riêng theo ngoại hình của họ.
Trong lòng Hạ An Nhiên vô cùng ghê tởm, đi sang phòng bên cạnh tìm nạn nhân, một lúc sau, các phòng ở đây gần như bị tìm kiếm một vòng
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chỉ còn lại căn phòng cuối cùng. Quý Phong dẫn đầu, Hạ An Nhiên theo sau, và bước vào phòng.
Căn phòng này vẫn không có bọn bắt cóc nhưng có một người phụ nữ đang bị trói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên sừng sở khi nhìn người phụ nữ đó, CÔ vội vàng bước tới, giật đứt sợi dãy trên người người phụ nữ và băng dính trên miệng cổ ta.
Khi khuôn mặt của người phụ nữ được lộ diện, hơi thở của Hạ An Nhiên có chút không ổn, người bên kia khi nhìn thấy Hạ An Nhiên thì sửng sốt, run rầy nói: “Cô, cô là An Nhiên
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên nhận ra điều gì đó
Đây là người cùng cô bước ra từ trại trẻ mồ côi, người đã đối xử rất tốt với cô khi đó và có mối quan hệ tốt với cô, một người chị lớn – Lục Khả Tình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên: “Là tôi!"
Lục Khả Tình trực tiếp ôm Hạ An Nhiên, nghẹn ngào nói: “Hôm qua tôi hẹn một người bạn đi mua sắm. Tôi bị tấn công từ phía sau khi đi qua một con hẻm và bị nhốt ở đây sau khi tỉnh dậy bọn chúng nói rằng sẽ bản tôi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói đến đây, Lục Khả Tình hoảng sợ, "Tại sao cô lại ở đây? Còn những kẻ bắt cóc đó thì sao? Họ có làm cô bị thương không?"
Hạ An Nhiên chỉ vào Quý Phong ở một bên giải thích, "Anh ta đã xử lí tất cả bọn bắt cóc, và bây giờ tất cả đều an toàn."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Quý Phong, đứng một bên bị động "... Không còn bọn bắt cóc nữa."
Ngoại trừ chin người bị Thiếu phu nhân xử lí lúc đầu, cộng với một người bị Quý Phong xử lí, chính xác là mười người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lục Khả Tình không khỏi lo lắng và hoảng sợ sau khi nghe thay lời này Quỷ Phong vẻ mặt nặng nề: "Đây là phòng cuối cùng. Cập nhật nhanh nhất trên *ТгцyeлАРP.cом
Có tổng cộng mười hai nạn nhân ở đây. Tôi sẽ ra ngoài trước, liên lạc với cảnh sát qua điện thoại về tĩnh, và yêu cầu họ đến và xử lý tình huống ở đây.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên gật đầu, “Thôi, anh xử lí chuyện tiếp theo đi
Quý Phong rời khỏi phòng
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên nhìn Lục Khả Tình từ trên xuống dưới, “Cô không sao chứ?"
Lục Khả Tình trông yếu ớt, chua chát nói: “ Bọn chúng muốn bản tối với một cái giá tốt, nên không làm gì tôi "
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lục Khả
Tình, đây được coi là gương mặt tuyệt đỉnh nhất trong số các nạn nhân.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong mắt bọn bắt cóc, được coi là hạng nhất.
Còn Lục Khả Tình hiển nhiên không muốn nói thêm về bọn bắt cóc nhìn Hạ An Nhiên thật sâu, "Từ khi cô rời khỏi cô nhi viện, chúng ta đã năm năm rồi không gặp nhau đúng không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi Hạ An Nhiên nghe thấy ba chữ "cô nhi viện", hai tay cô năm chặt lại, hóa ra cô đã rời khỏi nơi ác mộng đó đã năm năm rồi.
Lục Khả Tình nhìn thấy vẻ mặt của Hạ An Nhiên đột nhiên biến sắc, cô nhanh chóng nắm chặt Hạ An Nhiên lại, nhẹ nhàng trấn an, "Chúng ta đã rời đi rồi, quá khứ cũng không còn nữa."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ An Nhiên sững người, sau đó khẽ mỉm cười, "Đúng vậy, hiện tại chúng ta nên nhìn về phía trước."