Nhưng, tại sao bàn tay của kẻ mất trí...!lại ôm chặt eo cố Hạ An Nhiên căng thẳng, thầm nghĩ: Kẻ mắt trí bệnh hoạn là tên đại biến thái, muốn bẻ thắt lưng cô sao?
Hỡi ôi, kẻ mất trí bệnh hoạn quá độc ác, cô sắp sửa bị phân thây!
Vừa lúc bộ não của cô đã kịp tưởng tượng nên kết cục khốn khổ và đau khổ của mình...!
Một hơi thở ấm áp phun vào tai cô, bị bóp nghẹt từ từ hỏi: "Tìm được rồi?"
Hơi thở quá ấm áp, Hạ An Nhiên chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Có chút bối rối, cô lại mở mắt ra, nhìn người điên bị bệnh ở gần, chỉ thấy đối phương vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Hạ An Nhiên nãy giờ vẫn còn bất an, hôm nay lại làm cho tâm trạng của tên điên đó không vui, và tính mạng của cô đang bị de dọa.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy ánh mắt của người kia, cô lại chợt thấy ủy khuất.
Rõ ràng là một kẻ mất trí bệnh hoạn không tuân thủ lời nói mà tìm đến người tình bé bỏng của mình.
Tại sao cô ấy phải sợ?
Cô ấy bực bội không thể giải thích được, bất chấp tất cả nói thắng mặt "Đúng, tôi là đang tìm người yêu nhỏ của anh, hạ hả, thật sự không nghĩ anh lại giấu kĩ đến như vậy, hẳn là không có ở bữa tiệc, anh thật là tuyệt vời! 11
Lăng Mặc khóe miệng giật giật, "Cho nên cô không tìm được sao?"
Hạ An Nhiên tức giận nhìn, "Anh có người tình bên ngoài thì nói thắng cho tôi biết, dù sao cũng còn hai tháng, tôi sẽ nhưởng vị trí, không cần phải giấu diếm như thế này, ai cũng không thoải mái."
Lăng Mặc nhìn con mèo nhỏ nổi cơn thịnh nộ, càng cười càng tươi.
Hạ An Nhiên nhìn thấy nụ cười này, càng phát bực, cô hung dữ nói: "Anh không được phép cười! Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh!"
Lăng Mặc xoa xoạ phần thịt mềm mại quanh eo CÔ, thấp giọng hỏi: "Nếu không có cô người tình như vậy, cô có đi cùng tôi tới dự tiệc không?"
Hạ An Nhiên tự đắc khịt mũi, " Tôi ăn no căng bụng!
Nằm ở nhà không thoải mái sao?"
Sau khi thốt ra những lời này, Hạ An Nhiên đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Nhìn khuôn mặt thâm trầm của Lăng Mặc lộ ra nụ cười nguy hiểm, trong nháy mắt bùng nổ, "Anh nói dối tôi! Đỗ khốn nạn!" Người tình cái gì chứ, đều là gạt người.
Chính là cố ý chọc tức cô để cô cùng anh ấy đi dự lễ kỉ niệm.
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm Lăng Mặc, hung hăng nói: " Gạt tôi anh có vui không?"
Đối mặt với con mèo nhỏ đang mắng mỏ, Lăng Mặc đột nhiên thay đổi lời nói, trong mắt hiện lên ý từ sâu xa," Ngày hôm nay, khi nào thì kích thích? "
Hạ An Nhiên không nói nên lời, sau khi chọc tức cô, bấy giờ lại còn muốn kích thích?!
Hahaha...!Hôm nay cô gái này sẽ chơi một trận lớn với anh vậy!
Cộ phải giết tên khốn to lớn này bằng một ngàn thanh kiếm.
An Nhiên kiềm chế sự tức nhận, dùng tay nhẹ nhàng mộc vào lòng bàn tay của Lăng Mặc, ánh mắt trìu mến, môi khẽ mấp máy, "Tuy rằng anh không có người tình ở bên ngoài.
Nhưng không sao, hôm nay tối sẽ hóa thân thành người tình của anh ", lời nói vô cùng nhẹ nhàng, mơ hỗ và rối rắm, như một hồ li tinh thực thụ.
Lăng, Mặc ánh mắt lập tức có lửa, vốn dĩ chỉ là chuyến đề tài, không ngờ mèo hoang nhỏ lại chủ động hợp tác?
Hạ An Nhiên liền vươn tay ra.
kéo cà vạt của Lăng Mặc, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân ngồi xuống bồn rửa mặt, đôi chân thon thả từ từ leo lên, cuối cùng vòng qua eo của anh.
Hừ hừ! Ai bảo nói là có tình nhân bên ngoài chứ.
Hôm nay, anh ấy sẽ ngán đến mức sau này chỉ cần nghe đến “ Tình nhân” thì sẽ ói ra
Để anh ấy không bao giờ dám nhìn thẳng vào“ tình nhân" đang tồn tại này nữa..
**********
Chương 122: Mong chờ
Hạ An Nhiên nằm trên giường yếu ớt, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Vì cái gì mà không kích thích được tên điên đó.
Người bên kia không hề có cảm giác ghê tởm đến mức buồn nôn.
Cuối cùng, còn nói rằng cô không đủ nóng bỏng để làm anh kích thích.
Cô là làm sai ở đâu vậy?
Hạ An Nhiên tức giận lấy điện thoại di động ra và xem lại cuốn truyện tranh mã Bùi Kì đã gửi“ Bí mật không thể nói ra của tổng tài bá đạo và cô vợ xinh đẹp".
Nhân vật nữ chính của truyện tranh đang tấn công một chủ tịch tính cách vô cùng lạnh lùng.
Mỗi lời nói đều là một mảnh khỏe chiến lược và mở ra một vở kịch xấu hổ.
Ở phần cuối của chiến lược, người đàn ông chìm đắm trong sự dịu dàng của người phụ nữ, mà không thể nào tự giải thoát được.
Hạ An Nhiên cảm thấy điều này hoàn toàn phù hợp với anh ấy và cô định bắt chước thủ đoạn trong truyện tranh để tấn công kẻ bệnh hoạn và điên cuồng.
Vừa rồi, cô sử dụng một trong những biến thể của "trò chơi toilet".
Nữ chính truyện tranh dùng rất tốt Cô nghĩ đến dùng trên người bệnh, hiệu quả hắn là không tồi, anh ta nhất định sẽ bị cô kích thích đến phát nôn.
Nhưng mà không có HạAn Nhiên trượt màn hình điện thoại lẩm bẩm: “Mình chưa học được sự tinh túy nhất sao?”
Sau đó, cô cẩn thận quan sát thủ đoạn của nữ chính.
Nhìn nó, đầu óc cổ bắt đầu rối bời và ngủ thiếp đi.
Sau khi tắm xong Lăng Mặc từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy con mèo hoang nhỏ nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Xoa xoa cái đầu vẫn còn nhức nhối của anh, anh thực sự đã đánh giá thấp con mèo hoang, anh bắt đầu thắc mắc.
Cô ấy học được từ ai? Đó có phải là kinh nghiệm cá nhân của cô ấy không? Nghĩ đến việc mèo hoang nhỏ có thể đã tiếp xúc thần mặt như vậy với những người đàn ông khác, tâm trạng của Lăng Mặc lại không tốt lắm.
Nằm ở bên người con mèo hoang nhỏ anh thuận tay ôm cô vào lòng hùng hàng nhéo mặt cô, hống hách nói: "Cô chỉ có thể là của tôi"
Từ nay về sau, kinh nghiệm của con mèo hoang này chỉ có thể để mình anh thu hoạch.
Sau khi Lăng Mặc hống hách tuyên bố chủ quyền, liền chú ý tới điện thoại di động mà con mèo hoang đang cầm trên tay, muốn đặt điện thoại di động của cô lễn bàn ở đầu giường.
Mới vừa cầm điện thoại lên, màn hình sáng lên.
Trên màn hình chính hiện thị nội dung truyện tranh mà con mèo hoang đang xem.
Lăng Mặc cau mày nhìn xuống, ngay từ đầu vẻ mặt vô cùng vô tận, dần dần rõ ràng.
Cuối cùng, khóe miệng gọi lên một đường vòng cung, nhếch lên một nụ cười vô cùng vui vẻ "Hóa ra kinh nghiệm từ đây mà ra.”
Xoay người nhìn con mèo hoang nhỏ trong tay, ảnh mặt càng ngày càng sâu, mờ mịt hơn, anh hồn lên má cô, rồi ghé vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Tôi rất mong chờ cô làm thế nào để thực hành tất cả những điều này."
Sau khi ôm con mèo hoang nhỏ một hồi, Lăng Mặc dùng ánh mắt ảm đạm nhìn ra ngoài cửa sổ, đểm này định mệnh là một đêm không ngủ...!
Tuy rằng tiệc kỷ niệm đã kết thúc, nhưng sau bữa tiệc còn có hai vấn đề đang tồn tại bên trong.
Một là Lặng Mặc đã trở lại và muốn tiếp quản Lăng Thị một lần nữa.
Vấn đề còn lại, là người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Lăng Mặc Hạ An Nhiên xuất hiện lộng lẫy trong bữa tiệc với nhan sắc tuyệt trần vô cùng chói mắt.
Hơn nữa, Lăng Mặc lại ra mặt bảo vệ vợ của mình khiến nhiều người bàn tán xôn xao.
Nhưng...!những người này đã khẳng định Hạ An Nhiện nhất định không phải con cháu của gia đình quyền quý nào, dù là thành phố Lô Hải, Bắc Kinh hay ở nơi khác.
Nếu trong gia đình có một mỹ nữ thông minh cấp bậc thần thánh như vậy, ắt sẽ có lời đồn thổi từ trước
Nhưng người phụ nữ này lại không có như vậy, thậm chỉ cũng không biết tên là gì, chắc có lẽ chỉ xuất thân từ gia đình bình thường..
Người ngồi ở trên ghế cao vẻ mặt vô cùng tức giận, hũng hãng vỗ bàn, tức giận nói.
"Tôi biết Lăng Mặc chết tiệt kĩa sẽ không yên phận.
Nhìn xem, Lăng Mặc thực sự chạy tới tham dự lễ kỷ niệm.
Còn nói là sẽ trở về tiếp quản Lăng Thị, đúng là một con người quá tham vọng, cho dù chết cũng không muốn trao lại quyền lực cho bất cứ ai"
Người phụ nữ đứng bên cạnh giọng không ngạc nhiên, “Lăng Mặc luôn như thế này!” Sau đó, còn nói thêm, “Tuy nhiên, tôi phát hiện ra một vấn đề.”
Người ngồi ở trên ghế cao khịt mũi cực kỳ bất mãn, "Nói đi! Cô phát hiện được cái gì!" "Sau bữa tiệc kỷ niệm, Lăng thiếu gia dẫn theo người phụ nữ xinh đẹp trong bữa tiệc, cùng rời đi.
Trên đường không đưa cô ấy về nhà.
Mà đã đưa về thẳng dinh thự của Thiếu gia
Người ngồi ở trên ghế vẻ mặt ảm đạm, "Ý của cô là người phụ nữ đó đã theo trở về Lăng gia? Cô có chắc không?" "Rất chắc chắn!"
Người ngồi ở trên ghế trên chế nhạo, "Lăng gia có phép tắc của Lăng gia, đặc biệt là bà cụ Lăng, ghét nhất là đàn ông Lăng gia bọn họ mang về mấy người phụ nữ không đứng đắn về nhà, làm bại hoại nề nếp gia phong"
Sau đó, nói với người phụ nữ" Đem tin tức này tiếc lộ cho bà cụ Lăng"
Trời đã tối, sau khi má Lưu đợi bà cụ Lăng nghỉ ngơi xong mới trở về phòng và chuẩn bị nghi ngời.
Chỉ là...!nằm ở trên giường, bà ta lúc nào cũng không ngủ được, vì chuyện của Mạnh Lệ nên bà ta mới lâm vào tình trạng rắc rối nghiêm trọng.
Mặc dù sau khi Mạnh Lệ bị đuổi ra khỏi Lăng gia, sự việc đã được giải quyết, bà cụ Lăng cũng không trách bà ta về sự cố này.
Nhưng Mạnh Lê là quản gia của tòa nhà chính mà bà ta muốn đào tạo, bây giờ cô ta bị đuổi ra khỏi nhà của
Lăng gia, bà ta coi như không có người kế vị.
Và...!người chị em tốt của bà ta, mẹ của Mạnh Lệ A Tú, vì chuyện Mạnh Lệ bị đuổi ra khỏi Lăng gia với những vết thương nên nhiều lần hẹn gặp.
Trước kia A Tú gọi điện thoại cho bà ta, trong lời nói rõ ràng rất khó nghe, rất óan giận.
Má Lưu căng nghĩ càng thấy tâm trạng xấu đi, nhịn không được bắt đầu oán giận thiếu gia và người phụ nữ xung hỉ kia.
Lúc này đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, má
Lưu đi ra mở cửa có chút không vừa lòng, nhìn thấy một người hầu gái đứng ở cửa, vẻ mặt có chút lỗ lång.
Đây là người hầu trong tòa nhà chính, má Lưu liếc mắt nhìn, “Khuya rồi, có chuyện gì vậy?”
Người hầu nói nhỏ: “Tôi có chuyện quan trọng, phải nói"
Má Lưu nghe vậy liền để người giúp việc vào phòng, vừa vào đến phòng, người giúp việc nói: "Tôi và người gác cửa Tiểu Hồ đang yêu nhau.
Vừa rồi, khi chúng tôi đang trò chuyện, Tiểu Hồ nói tối nay lúc Thiếu gia trở về, trên xe có thêm một cô gái xinh đẹp.
Má Lưu sắc mặt đột nhiên thay đổi, “Cô chắc chứ?"
Người giúp việc gật đầu, “Đó là điều mà Tiểu Hổ đã nối với tôi, Tiểu Hỗ sẽ không gạt tôi..."
Má Lưu vẻ mặt phức tạp, im lặng một lát, sau đó cầm điện thoại di động, nhanh chồng bấm một dãy số, ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia.
"Hôm nay giám sát lúc thiếu gia trở về.
Một lần nữa điều ra xem Thiếu gia có mang người phụ nữ nào trở về nhà nghỉ qua đếm không!
Một lúc sau, điện thoại có tiếng trả lời, "Thiếu gia trở về nhà, trên xe còn có một cô gái, bây giờ còn chưa rời đi..."
Má Lưu nghe vậy, hai mắt sáng ngời, phải biết rằng điều cấm kỵ nhất ở Lăng gia là đàn ông Lăng giả không được đưa phụ nữ không đúng đắn về đây.
Trước đó, tổ tiên của Lăng gia đã nghiêm cấm rõ ràng, có thể thoải mái vui chơi bên ngoài, nhưng không được mang phụ nữ không đúng đắn về, chứ đừng nói đến ở lại qua đêm.......!
Bà cụ Lăng lại vô cùng tôn sùng quy định này.
Nhưng
Lăng thiếu gia lại lén lút đưa một người phụ nữ xa lạ về ở qua đêm, ha ha, lá gan càng ngày càng lớn!.
Má Lưu không chút do dự gõ cửa bà cụ Lăng, bà cụ đã lớn tuổi rồi, ngủ rất tỉnh, động một chút cũng có thể đánh thức bà ấy, còn chưa nói đến tiếng gõ cửa lớn.
Khi bà cụ Lăng tỉnh lại, bà ấy ngồi dậy, nặng nề nói: “Vào đi!”
Má Lưu trực tiếp đẩy cửa, khi bà cụ Lăng nhìn thấy Má Lưu thì hơi nhăn lại mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bà biết Má Lưu sẽ không làm phiền việc nghỉ ngơi của mình khi không có việc gì, nhất định phải có chuyện quan trọng, má Lưu bước tới gần bà cụ Lăng, lấy một chiếc áo khoác, khoác lên người bà cụ, vẻ mặt than thở, Có người đã báo cáo cho tôi một chuyện, tôi nghĩ, tôi nên cho bà biết"
Bà cụ Lăng lấy tay gài khuy áo khoác, "Nói đi!"
Má Lưu: "Thiếu gia đem một cô gái lạ mặt về, còn để cô ta ngủ lại trong phòng"
Bà cụ Lăng nghe vậy cau mày khó chịu
Má Lưu lại nói; "Không được phép đem một cô gái không đứng đắn lại còn chưa kết hôn về ngủ lại, chính tổ tiền Lăng gia năm đó đã đặt ra quy định như vậy.
Lần này, sau khi thiếu gia tỉnh lại, cậu ấy còn cổ tình phạm vào? Đặt quy củ nhà họ Lăng ở đâu? Đặt trọng lượng lời nói của bà ở đâu?"
Vẻ mặt của bà cụ Lăng chùng xuống, "Cho dù là không hài lòng với chuyện xung hỉ, cũng không thể dùng cách này để trút bỏ sự bất mãn của mình.
Rất cuộc là muốn đấu với ai?"
Hướng về phía Má Lưu "Thay quần áo, tôi muốn đi xem thằng nhóc này định làm cái quái gì thế này!
Má Lưu đã hỗ trợ bà cụ Lăng và đưa một nhóm người đi theo.
Lúc đó là rạng sáng và hầu hết mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Vì vậy, khi bà Lăng đến cùng một nhóm người, mọi người vẫn còn bồi rồi, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đặc biệt là Tôn quản gia, sau khi mặc quần áo chạy ra ngoài, ông ấy cung kính đi tới chỗ bà cụ Lăng,
Thưa bà, đã xảy ra chuyện gì sao? Làm phiền bà mới sáng đã đến đấy..."
Má Lựu nhìn chằm chằm Tôn quản gia, mắng: "Thiếu gia hồ đồ, ông cũng hồ đồ theo sao? Ông đã quên quy củ của nhà họ Lăng rồi sao?"
Tôn quản gia ngẩn ra, " Thiếu gia vẫn luôn tôn kính, làm sao có thể có chuyện hồ đồ?" Má Lưu khịt mũi, "Tôn quản gia, ông còn muốn bao che cho thiếu gia sao? Ông coi mọi người trong Lăng gia là mù sao?"
Má Lưu không muốn nói chuyện vô nghĩa với Tôn quản gia, nói với bà cụ Lăng: “Người phụ nữ kia chắc chắn phải đang trong phòng của thiếu gia” Nếu không, thì ở lại đây làm gì? Chắc chắn là để ngủ!” Má Lửu liền đem một đám người trực tiếp xông lên lâu.
Tôn quản gia đã cố tình ngăn cản, nhưng quá đông nên không thể ngăn cản được.
Lần này Má Lưu đã chuẩn bị đầy đủ, biết rằng ở đây có một vài vệ sĩ hùng hậu, Má Lửu lập tức điều động hộ vệ.
Là đề phòng có người ngăn cản, lần trước Má Lưu đã chịu tổn thất lớn, bà luôn oán hận thiếu gia, bây giờ bà đã nắm được điểm yếu của thiếu gia trong tay, nếu không bắt được thì thật xin lỗi đã ở với bà cụ Lăng nhiều năm như vậy”
Kết quả là đã có thị vệ mở đường, lối đi không bị cản trở, khi lên lầu thì bất giác đẩy cửa vào, nhưng khi má Lưu đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy Lăng thiếu gia đang ngồi ở phía bên kia của ghế số phá như thế đã đợi rất lâu.
Nhưng Má Lưụ lúc này cũng không để ý đến chi tiết này, bà liếc mắt nhìn nhanh chóng nhìn trên giường, thấy trên giường có một người nằm, chứng tỏ thiếu gia không có thời gian giấu cô gái này.
Mã Lưu trong lòng vui mừng như điên, cuối cùng cũng bắt được.
Thiếu gia dù mạnh đến đâu cũng sẽ bị trừng phạt nếu vi phạm quy tắc của Lăng gia! Gia, quy trăm năm không thể phá vỡ, cũng không có thể phá vỡ! Bằng không, làm sao có thể để mọi người phục?”.
Má Liễu đi đến trước mặt Lăng Mặc, “ Buổi tối, người gác cổng bên kia có bảo rằng, Đại thiếu gia dẫn theo một cô gái lạ quay về biệt thự.
Giọng điệu nghiêm khắc nói, “ Thiếu gia, lẽ nào cậu đã quên quy tắc của Lăng gia sao?”
Lăng Mặc nâng mí mắt, quét mắt nhìn Má Liễu, “ Từ lúc nào mà tôi cần đến một người làm như bà đến dạy tôi quy tắc của Lăng gia?”
Má Liễu biết là Lăng đại thiếu gia không để bà vào trong mắt.
Trực tiếp quay đầu, đi ra đằng sau mời Lăng lão phu nhân đến.
Không lâu sau, liền thấy Má Liễu đang dìu Lăng lão phu nhân đi vào phòng.
Mở miệng liền nói với Lăng lão phu nhân,” Người phụ nữ đó hiện giờ vẫn còn đang nằm trên giường của thiếu gia
Lăng lão phu nhân liếc nhìn về phía giường, chỉ nhìn thấy trên giường thực sự đang có một người nằm.
Lăng lão phu nhân dùng gậy batoong tức giận gõ xuống đất, “ Mặc Nhi, bà biết con không bằng lòng với
Hạ An Nhiên, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quý, con dẫn một người phụ nữ không đúng đắn về Lăng gia, đây là con cố tình muốn chọc tức bằ sao?" Vẻ mặt Lăng Mặc nhàn nhã, hờ hững nói, “ Con đầu có giấu người phụ nữ nào?"
Lặng lão phu nhân tức giận, “ Bây giờ đã bị bắt gian tại giường mà con còn ngụy biện sao?" đau lòng trách móc, cho dù thời gian của con không còn nhiều, nhưng quy tắc của gia tộc, bà cũng sẽ không dụng túng cho con.
Ánh mắt Lăng Mặc lại càng hờ hừng, “ Trong phòng của con, ngoài người con gái đến xung hỉ mà bà đưa cho con, còn có người phụ nữ khác sao?” Má Liễu nghe xong, trong lòng chợt lóe lên một tia lo lắng.
Vừa nãy bà chỉ nhìn thấy có một người nằm trên giường, chứ không nhìn thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Lẽ nào, tin tức bà ta qua đây bắt người, Lăng đại thiếu gia đã được báo trước, đã giấu con hồ ly tính từ trước, đổi thành đứa con gái xấu xí xung hỉ đó?
Má Liễu vội vàng nói với Lăng lão phu nhận, “ Cho dù người trên giường không phải là cô ta, nhưng người phụ nữ lẳng lơ đó chắc chắn vẫn còn ở trong biệt thự, lúc đó tìm một lượt chắc chắn sẽ tìm được cỗ ta”
Ánh mắt Lăng Mặc u ám, lạnh băng nhìn má Liễu, Hử? Biệt thự của tôi, bây giờ con chó con mèo nào muốn lật tung lên cũng lật được sao?”
Tuy Má Liễu lạnh rùng mình một cái, nhưng vẫn là nghiêm mặt.
Phòng giám sát có truy xuất CCTV ở cửa, có video giám sắt làm chứng, Đại thiếu gia cậu chính là đưa một người phụ nữ không đúng đắn vào biệt thự, nếu như không muốn chúng tôi lật tung biệt thự lên thì xin cậu hãy giao người phụ nữ đó ra đây!
Giọng nói Lăng Mặc âm u, “ Má Liễu ở Lăng gia, đúng là mảnh khỏe thấu trời; đội bảo vệ, hầm giảm, phòng giám sát đều bị bà nắm chắc trong tay.
Sắc mặt má Liễu, hơi thay đổi nhưng vẫn giữ đúng bốn phần, “đây đều là Lắng lão phu nhân tín nhiệm tôi, người phía dưới tôn trọng tôi mà thôi."
Hạ An Nhiên nằm trên giường, bởi vì tiếng động quá lớn,từ trong mộng bị gọi dậy.
Không vui ngồi dậy, vô cùng tức giận, vừa mở miệng liền mặc ý hùng dũ mắng Lăng Mặc, “ Lăng Mặc tên khốn nạn nhà anh, anh có để cho tối ngủ không hả?”
Mọi người nghe thấy tiếng nói, đều nhìn về phía người phụ nữa đang ngồi trễn giường.
Chỉ nhìn thấy một người con gái xinh đẹp trắng nõn như búp bê, đang mặc bộ đồ ngủ Hello kitty màu trắng, con mắt ngãi ngủ bắn ra tia lửa giận giữ.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hạ An Nhiên, vẻ mặt lăng lão phu nhân khó coi, “ người phụ nữ này là ai?"
Tiếng nói này của Lăng lão phu nhân vô cùng nóng này.
Hạ An Nhiên vốn còn ngái ngủ, liền bị giọng nói kinh người này dọa tỉnh.
Phát hiện trong phòng đột nhiên có nhiều người như vậy.
Hơn nữa, Lăng lão phu nhân cũng ở đây, còn đang vô cùng tức giận nhìn chằm chằm vào cô.
Hạ An Nhiên có chút ngơ ngác, bất an nhanh chóng nhảy khỏi giường, chạy đến bên cạnh Lăng Mặc, trộn ở phía sau, hỏi nhỏ: “ Sao trong phòng lại có nhiều người thế?"
Tên điên này là giết người phóng hỏa hay là đào mộ tổ tiên người ta lễn rồi.
**********
Chương 126: Con ở đây.
Lăng Mặc nhìn thấy con mèo hoang nhỏ còn biết trốn sau lưng anh thì vố cùng hài lòng.
Tiện.
tay lấy chiếc áo khoác vắt ở bên cạnh khoác lên cho cổ, thuận thế còn xoa xoa đầu cô một cái.
“ Không có gì, lão phụ nhân qua đây, chắc là muốn xem cuộc sống vợ chồng của chúng ta có hòa hợp không thôi.”
Hạ An Nhiên: “
Tên điên này mở miệng cũng không nói thật được chút à?
Nhìn dáng vẻ Lặng lão phu nhân tức giận như này, chắc chắn là muốn đến vạch lá tìm sâu.
.
Truyện Đoản Văn
Hạ An Nhiên nặn ra nụ cười với Lăng lão phụ nhân, Lão phu nhân, giờ mới là rạng sáng? Bà đến làm gì a? Có chuyện gì bà báo với bọn con, sáng ngày mỗi con với Lăng Mặc sẽ đến chỗ bà.”
Má Liễu không ngờ rằng đứa con gái lẳng lơ này, lại không chút sợ hãi, còn dám nói chuyện với lão phu nhân, tức giận đứng ra, quắc mắt coi khinh.
Mày là đứa con gái lẳng lơ, thật sự nghĩ rằng có
Lăng đại thiếu gia chống lưng thì chính là diễn viễn?”
Hạ An Nhiên có chút ngơ ngác, “ Tôi trở thành đứa con gái lẳng lơ lúc nào?” nhẹ nhàng kéo cánh tay Lăng Mặc, Tôi không phải là phu nhân của anh sao?”
Má Liễu nghe được, vô cùng đau lòng nói với lão phu nhân, “ Lão phu nhân, người xem....!Đại thiếu gia không tuân theo quy tắc của Lăng gia cũng thôi đi, lại có thể tùy tiện tìm một người phụ nữ, đem vị trí của Đại thiếu phu nhân đưa cho cô ta, thật là làm người ta quá thất vọng.
Vẻ mặt Lăng lão phu nhân cũng khó coi đến tột đỉnh.
Sâu sắc nhìn Lăng Mặc một cái, “ Con làm ta quá thất vọng.” Sau đó, không nề tình hạ lệnh, “ Người đâu, đem người phụ nữ này nhốt lại cho ta! Còn nữa, đưa Đại thiếu giả đến từ đường!”
Hạ An Nhiên nghe bị trừng phạt, đặc biệt ngơ ngác.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đang ngủ ngon thì bị người ta gọi dậy, sau đó thì bị phạt?
Cô trêu chọc ai sao?
Ảnh mắt Hạ An Nhiên rơi trên người tên “ hung phạm đứng bên cạnh, kéo cánh tay anh ta một cái, “ Anh rất cuộc làm sao lại đắc tội lão phu nhân?”
Sau đó, vô cùng đáng thương nỉ non với Lăng lão phu nhân.
66 Lão phu nhân, con đến đây xung hỉ, vẫn luôn rất biết thần biết phận, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện xấu mà...Bà muốn phạt, thí phạt anh ta đi, con thực sự là vô tội mà.”
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ bây giờ đang nhanh chóng phủi sạch quan hệ với mình, đau đầu nhắc nhở, “ Không phải trước đây cô nói làm chúng ta là vợ chồng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao.
Hạ An Nhiên không nói lên lời.
Cho dù là chim cùng rừng, đại nạn đến nơi thì cũng phải tự biết bay chủ.......!
Họa do tên điên này gây ra, đừng đổ lên người cô!
Hạ An Nhiên đáng thương nháy mắt với Lăng Mặc, khổ sở nói: “ Vết thương trên lưng của tôi còn chưa lành lại, anh nhẫn tâm để cô vợ đáng yêu, xinh đẹp, ngoan ngoãn lại chịu một trận tra tấn sao? Lần này tôi lại bị nhốt lại, còn không phải là tắt thở luôn sao?”
Cuộc nói chuyện của hai người, bị Lăng lão phu nhân đứng tương đối gần nghe được.
Lăng lão phu nhân càng nghe, càng cảm thấy mơ hồ.
Tuy rằng những lời này bà đều nghe rõ.
Nhưng người con gái này nói cái gì “ xung hỉ, 66 chồng”, “ vết thương sau lưng”…...!
Sao nghe lại cứ thấy có chút kỳ lạ/kỳ quặc.
Lăng lão phu nhân trầm mặc một hồi, không nhịn được hỏi má Liễu ở một bển, “Đại thiếu phủ nhận đâu?”
Má Liễu chỉ quan tâm đến chuyện bắt đứa con gái lẳng lơ kia, đâu có quan tâm đến “Đại thiếu phu nhẫn”.
Má Liễu lắc đầu, “ Tôi không nhìn thấy, chắc là bị Đại thiếu gia sắp xếp cho ở chỗ khác rồi.”
Hạ An Nhiên nghe cuộc nói chuyện của Lăng lão phu nhân và má Liễu, giật mình nghĩ đến một chuyện.
Mặt cô hiện giờ không sưng phù nữa.
Lăng lão phu nhân và má Liễu coi là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật của cô đi? Hạ An Nhiên rụt rè do tay, “ Lão phu nhân....con ở đây!.
**********
Chương 127: Phạm phải tội này, phạt như thế nào?
Má Liễu không nghĩ rằng đứa con gái lẳng lơ này lại nhảy ra nói lúc này.
Không nhịn được trách mắng, “ Cô là đứa con gái không biết xấu hổ, lại còn vọng tưởng mình là Thiếu phu nhân Lăng gia nhà tôi, cổ nghĩ cô là cái thá gì?”
Sau đó, lại quay lại nói với người đứng sau lưng, còn không mau lồi cái đồ không biết xấu hổ này xuống.
Hạ An Nhiên nhìn ra được, má Liễu này là đến không cóý tốt.
Thế là, ngẩng đầu lên, vô tội hỏi má Liễu.
Bà tuy rằng vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ lão phu nhân, nhưng sau khi tôi đến Lăng gia xung hỉ, cũng được xem là cô chủ của Lăng gia, bà đối xử như vậy với cộ chủ là tôi như vậy, có được coi là làm trái đi quy tắc của Lăng gia không?”
Má Liễu nghe lời Hạ An Nhiên nói, cảm thấy quái lạ.
Cái gì mà xung hỉ, gả cho Lăng đại thiếu gia cái gì.
Đây không phải đều là của đứa con gái xấu xí của Hạ gia sao?
Có quan hệ gì với cô ta?
Còn Hạ An Nhiên cũng không quan tâm đến má Liễu lúc này vẫn đang nghi hoặc, ngoan ngoãn nói với Lăng lão phu nhân.
Trước đây mặt của con bị sưng vù, là do bị truyền nhiễm lúc lắm thí nghiệm, đợt con điều trị vết thưởng sau lưng, tiểu thần ý Bác Tấn cũng đưa cho con một ít thuốc chữa trị khuôn mặt, bây giờ khuôn mặt đã hồi phục lại như bình thường rồi."
Dù sao Bác Tân cũng là người của tên điên kia.
Hạ An Nhiên nhắc đến cũng không chột dạ gì.
Không chút do dự đem “ công lao" chữa khỏi mặt cô đẩy lễn người Bắc Tân.
Sau khi nói xong những lời này, lại nhìn Lăng lão phu nhân cúi đầu có chút khó xử.
Có điều, sự thay đổi của con với trước đây đoán chừng cũng không lớn lắm, lão phu nhân người vẫn nhận ra con chứ?”
Lăng lão phu nhân lúc nãy nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Lăng Mặc đã có chút nghi ngờ, mới hỏi má Liễu “ Thiếu phu nhân” đi đâu rồi.
Nhưng không ngờ đến được người con gái xinh đẹp trắng trẻo như búp bê này lại chính là đứa con gái xấu xí đến xung hỉ Hạ An Nhiên.
Đây đâu phải là sự thay đổi nhỏ.
Đây hoàn toàn là thay luôn cả khuôn mặt rồi.
Cho nên…......!
Từ đầu đến cuối là không có đứa con gái lẳng lơ nào, mà chỉ có mình Hạ An Nhiên.
Lăng lão phu nhân nhìn Hạ An Nhiên từ trên xuống dưới, hàm ý sâu xa nói, “ Hạ gia rõ là xuất ra một cổ gái không đơn giản, thật là biết giấu."
Khuôn mặt Hạ An Nhiên ngoan ngoãn, “ Con cũng không phải là cố tình che giấu, lúc đầu khuôn mặt bị truyền nhiễm do làm thí nghiệm, con không chữa trị tốt....!nếu như không phải là được gả vào Lăng gia, gặp được tiểu thần ỹ Bác Tân, khuôn mặt con đoàn chừng có thể vẫn đang sưng vù rồi.”
Lăng lão phu nhân không nói gì thêm nữa, rõ ràng hôm nay chính là vô lý.
Tuy nhiên sự vô lý này Lăng Mặc lại không cho qua dễ dàng như vậy.
“Má Liễu luôn miệng nói tôi vi phạm quy tắc của Lăng gia, liều lĩnh xông vào phòng của cậu.” Trong ánh mắt Lăng Mặc mang theo tia thù địch, “Chuyện này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.”
Má Liễu sao lại không biết được, chuyện ngày hôm nay, lại là bà ta gây chuyện rồi.
Vốn còn cho rằng nắm được thóp của Đại thiếu gia, nhưng không ngờ đến lại chính là một cái bẫy.
Má Liễu hết sức lo sợ, trực tiếp xin lỗi, “Đại thiếu gia, lần này là lỗi của tôi, cậu tha cho tôi một lần đi.”
Lăng Mặc hừ lạnh, giọng nói lạnh như băng, “ Nhưng quy tắc của Lăng gia, cũng không thể bỏ.”
Thong thả ung dung hỏi Tôn quản gia đang đứng ở cửa một câu, Phạm phải tội này, phạt như thế nào?” Tôn quản gia nói theo bổn phận, “ Sau khi phạt đánh bằng gậy, đuổi khỏi Lăng gia, vĩnh viễn không nhận lại.”
Cho dù ở xã hội hiện đại bây giờ, một số gia tộc lớn vẫn tiếp tục sử dụng tư hình.
Lăng Mặc vô tình hạ lệnh, “ Vậy thì, làm theo quy tắc di." Má Liễu nghe xong, vô cùng hoảng sợ, lập tức nhìn về phía Lăng lão phu nhân cầu xin.
Lăng lão phu nhân đứng ra, "Bà ta là người hầu lâu năm bên cạnh ta, lần này chỉ là có chút lỗ mãng, Mặc Nhi, con nề mặt ta, người ta sẽ dẫn về trừng phạt”
Lăng Mặc khí thế lạnh thấu xương, “ Người để ý đến quy tắc gia tộc nhất, nay vì một người làm mà muốn phá vỡ quy tắc trăm năm nay của Lăng gia sao?”.
Lăng lão phu nhân giật mình.
Bà là người ủng hộ quy tắc Lăng gia, làm sao lại có thể dễ dàng phá vỡ quy tắc Lăng gia vậy?
Lăng Mặc vẫy tay, hơi nâng cao giọng nói, “ Người đầu, trước tiến đưa bà ta ra ngoài phạt trượng* (*đánh bằng gậy).
Một giây sau......!
Cũng không biết từ đâu xuất hiện ra hai người vệ sĩ mặc đồ đen sau khi từ ngoài cửa đi vào, không khách khi chuẩn bị lôi Má Liễu ra ngoài.
.
Ủng hộ chính chủ vào ngay || TR UМtrцyen.
ог G ||
Lăng lão phu nhân nhìn thấy, liền dùng cây gậy ba toong gõ mạnh xuống đất, “ Mặc Nhi, bà ấy đi theo ta hơn mười mấy năm rồi, cũng nhìn con trưởng thành, con nhất định phải lạnh lùng vô tình như vậy sao?”
Má Liễu “ bịch” một tiếng quỳ xuống, “Đại thiếu gia, xin cậu tha cho tôi một lần!” Lăng Mặc đối diện với Má Liễu đang nghẹn ngào cầu xin, trên mặt vẫn lạnh lùng vô tình như cũ.
“Má Liễu cũng đã ở bên cạnh lão phu nhân hơn mười mấy năm rồi, đuổi khỏi Lăng gia thì cũng có chút nặng...!vậy thì, phạt trượng thôi vậy, sau đó tiếp tục ở lại nhà chính, dùng phần đời còn lại của mình hầu hạ lão phu nhân cho tốt.”
Sắc mặt Lăng lão phu nhân trầm mặc khó coi.
Đến cuối cùng, vẫn là phạt trượng.
Nhưng Lăng lão phu nhân nhìn ra được, giữ má Liễu lại đã chính là sự nhượng bộ lớn nhất của Lăng Mặc rôi.
Lăng lão phu nhân không nói nhiều nữa, quay người rời đi.
Má Liễu nhìn Lăng lão phu nhân rời đi, lòng lạnh như tro tàn, cũng không tranh luận thêm nữa, bị hai người mặc đồ vệ sĩ đen lỗi đi...!
Không lâu sau, căn phòng vốn còn đang náo nhiệt, bỗng vắng vẻ chỉ còn lại Hạ An Nhiên với Lăng Mặc.
Hạ An Nhiên vốn dĩ còn đang vô cùng buồn ngủ, nhưng vào lúc này đâu còn chút ý định đi ngủ nào nữa?
Có điều
Ánh mắt Hạ An Nhiên rơi trên người Lăng Mặc, hừ một tiếng, “ Là anh cố ý!”
Lăng Mặc nhìn Hạ An Nhiên mặc một thân áo ngủ ấu trĩ, khuôn mặt ghét bỏ, “ Có thể đổi bộ đồ ngủ khác không?”
Hạ An Nhiên nhảy đến trước mặt Lặng Mặc, “ Anh đừng chuyển chủ đề, nói đi, sự việc tối nay có phải là do anh sắp đặt không?”
Ánh mắt Lăng Mặc sâu xa nhìn con mèo hoang nhỏ,
Cô nói xem?” Hạ An Nhiên nhìn bộ mặt phúc hắc như vậy của tên điển này liền biết mình đoán đúng rồi.
Sau đó đem những chuyện xảy ra gần đây hồi tưởng lại trong đầu một lần, đột nhiên nghĩ thống ra một chuyện quan trọng trong đó.
Trước đây tôi có hoang mang, tuy rằng vết thương sau lưng có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không cần thiết hạ lệnh cấm túc, hơn nữa còn là lệnh cấm túc không cho phép đi ra khỏi phòng.
* Anh không cho phép tôi đi ra khỏi phòng, là bởi vì không muốn ai khác ngoài Tôn quản gia nhìn thấy mặt tôi.”
Yến hội hôm nay, anh lại cốý dẫn tôi đi theo.
“ Anh biết rõ, dáng vẻ của tôi bây giờ xuất hiện ở yến hội chắc chắn sẽ có người chú ý đến “ Hơn nữa, mọi người, cũng sẽ không nghĩ rằng, tôi chính là đứa con gái xấu xí xung hỉ đỏ, chỉ nghĩ rằng tôi là người mới ở bên cạnh anh * Sau khi yến hội kết thúc, anh cố ý để người khác phát hiện, tôi được đưa đến Lăng trạch, ở trong biệt thự này...!ТrцуeлАРР.cоm t*rang web cập nhật nhanh nhất
Nói đến đây, ánh mắt Hạ An Nhiên lóe sáng.
Người đứng phía sau vẫn luôn rắc tâm muốn hại anh, anh lại để lộ kẽ hở to như vậy cho hắn ta, hắn ta nhất định sẽ nghĩ cách tính kế anh, anh không phải là muốn gài bẫy má Liễu, anh là muốn dẫn dụ kẻ đứng phía sau ra tay!"
Sau khi phân tích xong sự sắp xếp của Lăng Mặc, khuôn mặt Hạ An Nhiên kích động.
“ Tôi phân tích có đúng không!"
Lăng Mặc nhìn dáng vẻ muốn được khen ngợi của con mèo hoang nhỏ, chìa tay ra sở đầu cô, lạnh nhạt nói: “ Não còn có chút dùng được.
Hạ An Nhiên ngẩng đầu kiêu ngạo, dương dương tự đặc, khoe khoảng nói, " Tôi chính là sinh viên hàng đầu của Đại học Trung Quốc, anh nghĩ nào tôi là đồ chỉ để trang trí thôi sao?"
Lăng Mặc: " Lẽ nào không phải?"
Vẻ mặt Hạ An nhiên bỗng nhiên trầm xuống.
Người khác một câu có thể giết chết câu chuyện.
Tên điên này thì trâu bò rồi.
Một câu của anh ta...!
Có thể kích động cô muốn bóp chết anh ta!!!.
Hạ An Nhiên không ngừng nhắc nhở bản thân mình.
Giết người là phạm pháp l
Kìm nén ý muốn giết người, cô tò mò hỏi.
" Má Lưu hắn là bị những người đứng phía sau giật dây, những người đó đã có tình tiết lộ chuyện tôi ngủ ở đây cho má Lưu biết.
Lần trước, bởi vì chuyện của Mạnh Lệ nên má Lựu đối với anh có chút oán hận, có điều gì đó không ổn...!Anh có thể lần theo dấu vết của người đứng sau, dựa trên manh mối từ má Lưu 11
Lăng Mặc nhàn nhạt liếc mắt nhìn, "Cô cho rằng tôi sẽ điều tra?" Hạ An Nhiên xấu hổ...!Chuyện này là do Lăng Mặc an bài, anh tự nhiên sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa.
Hạ An Nhiên có chút kích động, “Vậy, lần này anh có thể bắt được những người đứng phía sau chuyện này không?"
Hạ An Nhiên vừa nói xong điện thoại Lăng Mặc vang lên.
Lăng Mặc cầm điện thoại lên kết nối, chỉ nghe người ở đầu dây bên kia nghiêm nghị nói: "Người canh của Tiểu Hổ, chết rồi."
Lăng Mặc nghe xong, đôi mắt hơi híp lại, "Tốc độ nhanh quá, hừ, lại chết rồi."
Giọng điệu lúc này như muốn chết một ai đó, người ở đầu dây bên kia đáp lại: "Sau khi không chế Tiểu Hồ, Tiểu Hồ đã định nói gì đó, nhưng đột nhiên ngã ra, sùi bọt mép mà chết.
Hãn là đã bị cho uống thuốc độc."
Lăng Mặc cúp điện thoại, HạAn Nhiên lúc này đang dựa vào Lăng Mặc, mơ hồ nghe được một ít nội dung trong điện thoại, lúc này cô chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, "Những người đó lại tiếp tục giết người!"
Lần trước là Hạ Đức Hải.
Còn bây giờ là người gác cửa.
Về phần Má Lưu, bà ta chỉ là một quân cờ.
Hạ An Nhiên vòng tay quanh người cô, giọng nói run run nói một trong những suy đoán của cô ấy, "Người đứng sau hậu trường....!Ở Lăng gia "
Mặc dù Hạ An Nhiên cũng đã nghi ngờ rằng Lăng Mặc có thể bị tấn công bởi một số đối thủ cạnh tranh không muốn anh ấy tỉnh dậy, nhưng bây giờ, tất cả các ẩm mưu đều xoay quanh Lăng gia.
Người bên ngoài dù có thực lực cỡ nào cũng nhất định sẽ không duỗi tay ra dài như vậy, chỉ có thể giải thích đó là người bên trong Lăng gia.
HạAn Nhiên nhìn Lăng Mặc, "Anh có biết là ai không, người mà muốn anh chết đến như vậy? Dù chỉ còn hãi tháng, vẫn không đợi được? "
Lăng Mặc hai mắt tối sầm, chậm rãi nói ra một tình huống, "Trong Lăng gia này, có quá nhiều người muốn tôi chết
Nghe giọng nói cô độc của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên không khỏi cảm thấy đau khổ, mặc dù Hạ Đức Hải không biết xấu hổ, ông ta đã gửi cổ xung hỉ cho Lăng Mặc vì lợi nhuận, và bắt cô phải tấn công Lăng Mặc.
Nhưng so với Lăng Mặc, cô đột nhiên cảm thấy mình quá hạnh phúc.
Lăng Mặc vốn đã sống không được bao lâu nữa, nhưng vẫn có người muốn hãm hại anh ấy.
Hạ An Nhiên không kìm được xúc động, đến gần Lăng Mặc và ôm chầm lấy anh " Nếu như đã có người không muốn anh sống, anh càng phải sống tiếp, không chỉ là hai tháng, mà còn ba tháng, bốn tháng...!thậm chí lâu hơn nữa
Trước đây Hạ An Nhiên cảm thấy để Lăng Mặc sống êm ấm trong hai tháng là không tối.
Nhưng hiện tại, cô muốn Lăng Mặc sống lâu hơn, Lăng Mặc bị con mèo hoang nhỏ ôm vào lồng, giọng nói trầm thấp như chết lặng " Muốn tôi sống lâu hơn, đó là tùy thuộc vào cô
HạAn Nhiên vỗ ngực, "Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức để kích thích anh để cho anh sống thêm vài ngày."
Đôi môi mỏng của Lăng Mặc cong lên, “Vậy thì tôi sẽ trói chặt vợ vào bên minh, nhất định không thể để cô dễ dàng rời xa tôi.”
Hạ An Nhiên vốn có lòng tốt, nghe lời Lăng Mặc nói, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
Hì hì Cái tai họa này, tốt nhất vẫn nên chỉ sống thêm hai tháng!!.
Hạ An Nhiên nặn ra một nụ cười thẳng thừng với Lắng Mặc, "Bây giờ là sáng sớm, có phải có chút mệt không? Đi ngủ thôi!"
Chỉ là khi Hạ An Nhiên chuẩn bị đi ngủ, cô đột nhiên bị Lăng Mặc ôm eo, không chuẩn bị kịp, Hạ An Nhiên ngã vào lòng Lăng Mặc, Lăng Mặc nhìn chằm chằm vào con mèo hoang nhỏ, "Trước khi chúng ta đi ngủ, có phải chúng ta nền thanh toán một số việc?”
Hạ An Nhiên bối rối, “Thanh toán cái gì?”
Lăng Mặc hai mắt tối sầm lại, “ Thanh toán chuyện 66 vừa rồi, cô bỏ chạy còn nhanh hơn con thỏ.”
Hạ An Nhiên: “...”
Lăng Mặc ghé sát vào tại mèo hoang nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Như vậy sợ tôi liên lụy cô sao?"
Hạ An Nhiên muốn khóc.
Bà cụ Lăng nên đưa đứa cháu trai này về bái đường tổ tiên, đừng gây tai họa cho cô nữa, cô thật sự rất là đáng thương!
Sau khi Hạ An Nhiên độc thoại nội tâm, cô ấy nặn ra một nụ cười dễ thương và đáng yêu, khuôn mặt của cổ bắt đầu chế giễu.
"Anh là cháu trai cả của nhà họ Lăng, nhiều nhất chỉ bị giam ở phòng tổ tiên, nhưng tôi mới thảm, có lẽ bị giảm trong phòng tối, Anh cũng biết phòng tối rất kinh khủng.
Vết thương trên lưng của tôi vừa mới lành.
Anh không thể để cho tôi bị thương thêm lần nữa, đúng không?
Mà nói xong, sắc mặt cô đột nhiên biến sắc, lộ ra một màu đau đớn "cứng đờ" "Không được, hôm nay tôi mặc một chiếc váy bó sát, hình như đau lưng, ồ ồ, vết thương chắc lại mở ra rồi, đau quá...!Máu cho tôi xuống giường nghỉ ngơi đi.
"
Hạ An Nhiên đang giãy dụa, định đứng dậy khỏi vòng tay của Lăng Mặc, Lăng Mặc nhìn kỹ năng diễn xuất củn mòn của con mèo hoang nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh, "Vì cô bị thương, cởi đồ ngũ ra.
Tôi sẽ giúp cô xem vết thương"
Hạ An Nhiên cả người nhất thời căng thẳng, nhanh chóng cự tuyệt, Vết thương chảy ra máu tươi, có cái gì đẹp mà xem!”
Lăng Mặc liếc cô một cái, “Tôi trước kia chưa từng xử lí vết thương đầy máu của cô sao?”
Hạ An Nhiên nhất thời không thể phản bác lại, Lăng Mặc không đợi con mèo hoang nhỏ tiếp tục chế giễu, liền bế con mèo hoang nhỏ ngồi lên đùi mình.
Sau đó, ánh mắt lạnh lùng, gằn từng chữ: "Cô tự cởi ra, hay là tôi giúp cô?"
Hạ An Nhiên muốn khóc, tại sao cô lại tìm cái cớ điền cuồng này, giờ đổi cớ khác, có sao không?
Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lăng Mặc, cô biết rằng cái cớ này, không dễ thay đổi, Hã An Nhiên cúi đầu.
“Xem ra vết thường trên lưng của tôi không đau nữa, có thể không bị nứt ra....!Lúc nảy chắc là tôi bị ảo giác” ТrцуeлАРР.cоm t*rang web cập nhật nhanh nhất
Lăng Mặc đến gần giường mơ hồ nhìn chằm chằm, "Có phải là bị nứt ra không? Còn phải nhìn mới biết được”
Hạ An Nhiên rất muốn che bộ đồ ngủ của mình, cô vừa nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của kẻ điên, chỉ là nếu như không cho anh ấy xem vết thương, thì bây giờ chắc chắn sẽ không được ngủ.
Hạ An Nhiên nắm lấy bộ đồ ngủ, lúng túng " Lưng tôi thật sự không có gì để xem cả
Lăng Mặc nhìn vào mắt cô một cách lạnh lùng.
Hạ An Nhiên cảm thấy tổn thương đáng kể, ánh mắt xấu xa giống như dao cắt, khiến khuẩn mặt cô đau đón.
Hạ An Nhiên lập tức nằm trên giường che eo cô, sau lưng bị thương phải uống thuốc, ngày nào cũng phải xấu hổ cởi quần áo ra để người bệnh cho cổ uống thuốc.
Nhưng bây giờ cô ấy còn nguyên vẹn, sao cô ấy có thể không biết xấu hổ như vậy nữa chứ?
Dù sao cũng chỉ là xem lưng thôi mà.
Vì vậy...!Sau khi nằm xuống một cách ngoan ngoãn, như một con sâu nhỏ, cô từ từ vén áo ngủ lên....