“Hoa Tranh, thiếp khó chịu quá, chàng giúp thiếp một chút, giúp thiếp đi!”
“Nhưng mà......”
Tề Dật Phàm còn định mở miệng nói thêm điều gì nữa, nhưng lại bị đôi môi nóng rực của nàng bịt lại.
Sau đó, Hạ Lan Tử Kỳ dùng đầu lưỡi mềm dẻo lại vô cùng ham muốn giữ lấy, chủ động tách hàm răng của Tề Dật Phàm ra. Liếm hết vòm miệng hắn.
Đối mặt với sắc hương của người con gái mà mình yêu thế này, cho dù hắn định lực có mạnh thế nào cũng chẳng thể thờ ơ. Huống chi, Hạ Lan Tử Kỳ dục hỏa đốt người, nếu không cho nàng đủ nàng tuyệt đối sẽ không chịu để yên.
Tề Dật Phàm bị sự dịu dàng của nàng hòa tan, hai tay chậm rãi ôm lấy sau lưng nàng, dùng sức ôm sát lại. Rồi xoay người một cái, đem nàng áp dưới thân, nửa người tựa vào thành bồn tắm.
Rốt cục cũng chiếm được sự đáp lại, Hạ Lan Tử Kỳ rất vui vẻ, đôi mắt đẹp của nàng khép hờ dùng đầu lưỡi linh hoạt không ngừng ở trong miệng Tề Dật Phàm làm loạn. Nhưng Tề Dật Phàm lại giảo hoạt vô cùng, tinh tế tránh được sự truy đuổi của nag, môi lưỡi đụng chạm, ngực hai người dần dần nóng lên nóng lên.
Tề Dật Phàm kìm lòng không nổi nhẹ vỗ về thân thể của hắn, cảm giác như được vuốt trên vải gấm tuyết trơn bóng nõn nà, khiến Tề Dật Phàm toàn thân khô nóng, không hiểu sao bỗng kích động lên.
“Hoa Tranh...... Hoa Tranh......” Hai tay Hạ Lan Tử Kỳ ở trên người Tề Dật Phàm chạy lên chạy xuống, mỗi một tấc da thịt bị hắn đụng vào đều cảm thấy đặc biệt thoải mái, tâm lý cũng được thỏa mãn rất nhiều, vì thế mơ mơ màng màng, không ngừng gọi tên người trong lòng.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Tề Dật Phàm nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc mãnh liệt của hai người dần dần cháy lên.
Lúc này, Tề Dật Phàm nhẹ nhàng hôn cái cằm đang nhếch lên của Hạ Lan Tử Kỳ, lại còn liếm mút, rồi dần dần trượt đến cái xương quai xanh trơn bóng lõa lồ của nàng.
Dọc theo hướng xương quai xanh phát triển mà hôn nhẹ, khiến toàn thân nàng run lên, rên nhẹ ra tiếng.
Việc Tề Dật Phàm cẩn thận hôn môi cùng vuốt ve đối với nàng mà nói chính là nước cam lộ, tuy rằng không thể hoàn toàn dập tắt được lửa nhưng cũng khiến nàng dễ chịu không ít.
Trong hơi thở đều là mùi hương tự nhiên trên cơ thể Hạ Lan Tử Kỳ, Tề Dật Phàm có chút thần hồn điên đảo, tiếp tục lui xuống, một ngụm ngậm lấy trái anh đào trước ngực nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ ưm một tiếng, hai tay không kìm nổi nữa, ngây ngốc, kéo đai lưng của Tề Dật Phàm xuống, vội vàng mở y phục của hắn.
Dưới sự kích thích mãnh liệt như vậy, nơi nào đó trên thân thể Tề Dật Phàm đương nhiên sẽ có phản ứng, loại cảm giác này bùng nổ tựa như củi khô gặp lửa.
Cảm giác tê dại chạy dọc theo thân thể xuống dưới, nhanh chóng lan rộng tới toàn thân, Hạ Lan Tử Kỳ khó chịu rên lên, hai tay không kìm được vói vào trong quần áo Tề Dật Phàm cào lên tấm lưng rắn chắc của hắn, giải phóng cảm xúc đang bị kìm nén của mình.
Hạ Lan Tử Kỳ có móng tay dài, cào vào như vậy khiến Tề Dật Phàm có cảm giác đau, mà cũng may là loại cảm giác đau đớn này đã giúp hắn khôi phục lí trí.
Đang làm cái trò gì thế này? Thật quá mức rồi! Hắn đột nhiên đứng dậy, dùng sức tát vào mặt mình để bản thân tỉnh táo hoàn toàn. Trước khi Hạ Lan Tử Kỳ kịp có phản ứng gì hắn đã vội vàng mò xuống nước vớt quần áo của nàng lên quấn lại.
Tuy rằng hắn rất thích Tử Kỳ, nhưng nếu thừa dịp người ta trúng xuân dược, trong lúc thần trí mơ hồ mà phát sinh quan hệ, chẳng phải chính là loại người bỉ ối lợi dụng lúc người ta đang gặp nạn mà làm bậy sao?
Huống hồ, lúc hắn tới cứu Hạ Lan Tử Kỳ cũng không có dịch dung, chờ khi Hạ Lan Tử Kỳ tỉnh lại rồi phát hiện trong lúc mình u mê mà thất trinh, hơn nữa lại thất thân cho người mà nàng ghét nhất thì nàng sẽ khổ sở đến nhường nào?
Cho dù sau này Tề Dật Phàm có thừa nhận hắn chính là Hoa Tranh đi nữa thì trong tâm lý đã có sự tổn thương có chữa thế nào cũng khó mà lành được, cho nên tuy rằng rất muốn, nhưng giờ phút này Tề Dật Phàm lại kiên quyết không thể muốn Tử Kỳ trong tình trạng này được.
Rất nhanh, Hạ Lan Tử Kỳ kịp phản ứng, bắt đầu bất mãn giãy dụa: “Hoa Tranh, chàng làm gì thế? Đem quần áo bỏ ra đi, thiếp rất khó chịu...... Thiếp nóng quá...... Chúng ta tiếp tục đi......”
“Đừng nhúc nhích, rất nhanh sẽ không sao đâu!” Tề Dật Phàm đẩy thẳng vai của nàng lên, ngồi xếp bằng đến phía sau nàng, hai tay vận khí nội lực áp vào phía sau lưng Hạ Lan Tử Kỳ, không ngừng liên tục đem dương khí của mình truyền sang cho nàng để giúp nàng điều chỉnh kinh mạch, để nàng chống cự độc dược trong cơ thể.
Ước chừng thời gian một tuần trà, cảm xúc của Hạ Lan Tử Kỳ dần dần chậm lại, không còn náo loạn nữa. Nhưng tuy nàng đang yên lặng, Tề Dật Phàm cũng không dám xem thường nữa, sợ mình vừa thu chân khí lại thì dược hiệu trong cơ thể Hạ Lan Tử Kỳ sẽ lại lần nữa phát tác, thế nên cho dù hắn cảm thấy mệt chết đi được thì hắn vẫn phải kiên trì, trên trán mồ hôi đã chảy thành dòng cũng chẳng buồn lau.
Dưới sự nỗ lực kiên trì không ngừng này, Hạ Lan Tử Kỳ rốt cục cũng có thể bình tĩnh trở lại, rơi vào trạng thái ngủ say.
Lúc này, tính toán thời gian thì bọn họ đã giằng co đến tận nửa đêm rồi, quan sát thì thấy trời đã tối mù. Tề Dật Phàm bởi vì chuyện của Hạ Lan Tử Kỳ mà chưa ăn cơm trưa, càng không được ăn cơm chiều. Lúc nãy lại truyền công cho nàng, đã mệt mỏi hết sức rồi, chẳng buồn nhúc nhích chút nào. Nhưng mà cũng lo là Hạ Lan Tử Kỳ ngâm mình trong nước cả đêm thì thân thể sẽ chịu không nổi, liền dựa vào nghị lực chống đỡ mà đem nàng từ trong bồn nước bế lên, đặt ở trên giường. Bản thân cũng chẳng còn sức lực nào mà ngất đi.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Lan Tử Kỳ cau mày, dần dần khôi phục ý thức. Còn chưa kịp mở to mắt, nàng đã cảm thấy chuếch choáng, toàn thân như là vừa mới ốm nặng, mệt mỏi, khổ sở, đau đớn, muốn có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu.
Nàng nằm một lúc, rồi mới từ từ mở mí mặt nặng trịch ra.
Không mở thì thôi, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy Tề Dật Phàm quần áo hỗn độn, ngực cởi trần đang ngủ ở bên cạnh nàng. Đầu nàng “oang” một tiếng, nhất thời mở to hai mắt nhìn.
Bất an cúi đầu xuống, phát hiện trên người đang đắp chăn mỏng, hơn nữa trong chăn còn có chút ẩm ướt. Nàng đưa tay vén chăn lên, kinh ngạc phát hiện bản thân mình trần như nhộng nằm trong chăn.
“A......” Đả kích này đối với nàng mà nói thật sự quá lớn, nàng phẫn nộ kêu to, đột nhiên đứng vọt dậy, ôm chăn lui vào góc giường.
Nàng như vậy đã đánh thức Tề Dật Phàm dậy. Tề Dật Phàm từ trên giường bò dậy, lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ của Hạ Lan Tử Kỳ. Tề Dật Phàm thần sắc đại biến, lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích: “Tử Kỳ, cô đừng hiểu lầm, cô hãy nghe ta nói......”
“Đại sắc lang! Không biết xấu hổ! Ngươi cút đi cho ta!” Hạ Lan Tử Kỳ nắm chặt chăn, đem mình chen kín, cảm xúc kích động quát to với hắn.
“Tử Kỳ, mọi chuyện không giống như cô đang nghĩ đâu! Cô hãy nghe ta giải thích!” Sự việc ập đến bất ngờ, Tề Dật Phàm vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Thấy Hạ Lan Tử Kỳ hiểu lầm, trong lòng hắn có bao nhiêu lời muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
“Ta không nghe, ta không nghe! Ngươi là loại người lòng lang dạ sói! Cầm thú, súc sinh! Ngươi cút đi cho ta! Cút đi!” Từ nhỏ đến lớn, Hạ Lan Tử Kỳ lần đầu tiên giận đến như vậy! Nàng nghĩ rằng nàng đã bị Tề Dật Phàm chiếm đoạt, cảm giác này là kiểu nhục nhã cùng phẫn nộ khiến nàng cả người trở nên có chút điên cuồng, nếu không phải hiện tại thân thể trần truồng, không thể tùy tiện nhúc nhích thì nàng nhất định sẽ nhào tới đánh Tề Dật Phàm! Nhưng mà bởi vì nàng không thể nên đành phải tức giận dùng chăn che lại đầu!
“Được được được! Cô đừng kích động quá! Ta xuống dưới lầu gọi bữa sáng, chờ cô cảm xúc ổn định rồi ta sẽ đem toàn bộ sự thật kể lại cho cô biết!” Hiện tại, căn bản không thể giải thích tử tế với Hạ Lan Tử Kỳ được, Tề Dật Phàm đành phải bất đắc dĩ rời giường, sửa sang lại vạt áo cho tốt, rồi quyết định lui ra ngoài trước để nàng ở lại một mình bình tĩnh suy nghĩ.
Từ lúc Tề Dật Phàm rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại. Hạ Lan Tử Kỳ khi từ từ bò ra khỏi chăn thì mắt đã đẫm lệ!
Nàng nhanh chóng tìm kiếm quần áo, lúc này mới phát hiện ra y phục của nàng ở ngay tại trên giường. Thì ra tối hôm qua Tề Dật Phàm dùng y phục của chính nàng bao lấy nàng rồi bế lên giường, nàng vội vàng đem y phục mặc vào cho tốt, co rúc ở góc giường, không ngừng tự hỏi mình, đây rốt cuộc là làm sao thế này?
Nàng nhắm mắt hồi tưởng lại, nhớ đến lúc mình trên đường đến chỗ hẹn với Hoa Tranh bị Nam Cung Hoàng bắt cóc. Nam Cung Hoàng hạ xuân dược cho nàng, sau đó hình như là Tề Dật Phàm cứu nàng, tiếp đó...... Chuyện sau đó trí nhớ của nàng bị vỡ ra thành mảnh nhỏ, giống như là hôn Hoa Tranh, nhưng lại giống như cùng Tề Dật Phàm triền miên. Nàng không nhớ rõ, nghĩ đến bản thân mình trúng xuân dược, ngày hôm sau vẫn bình yên vô sự nhưng thân thể lại trần truồng cùng Tề Dật Phàm ngủ trên một cái giường. Điều này càng nói rõ vấn đề, nàng chợt cảm thấy trời sập đất sụt.
Bởi vì nàng là bắt thầy thuốc, biết rõ xuân dược này lợi hại ra sao. Nếu không phải vì Tề Dật Phàm giải dược cho nàng, thì sao nàng có thể gắng gượng đến bây giờ?
Nhận rõ sự thật, Hạ Lan Tử Kỳ vừa thẹn vừa giận, trinh tiết không bảo toàn được thì không còn mặt mũi nào đối mặt với Hoa Tranh nữa. Đả kích này thật sự quá lớn, nàng muốn đâm đầu chết đi!
Tuy nói nàng cũng biết Tề Dật Phàm là vì giải dược cho nàng mới làm như vậy, nhưng mà nàng cũng không cách nào tiếp nhận nổi hiện thực tàn khốc này.
Chuyện xui xẻo như vậy sao có thể xảy ra trên người nàng chứ? Nàng vô cùng bi thương, ôm chăn, khóc không ngừng, khóc đến trời xoay đất chuyển rồi cuối cùng hôn mê.
......
Không biết là đã trải qua bao lâu, nàng vốn định cứ ngủ mãi như vậy đừng tỉnh lại nữa, nhưng mà nàng vẫn tỉnh. Nàng đã khôi phục lại được ý thức, cảm thấy toàn thân vẫn mệt mỏi vô lực như cũ, yết hầu khô khốc, nàng không mở nổi mắt, chỉ có thể yếu ớt kêu: “Nước, nước......”
“Tứ thiếu phu nhân tỉnh rồi! Mau mau, mang nước lại đây!” Bên tai truyền đến là tiếng bà Ngô vui mừng kêu lên, không hỏi cũng biết, nàng đã về đến nhà rồi.
“Tứ thiếu phu nhân, nước đây!” Lại là tiếng của bà Ngô, cùng lúc đó cảm giác được có cái thìa lành lạnh đụng phải môi của nàng, nàng hơi hơi hé miệng, nước ôn hòa chảy xuống yết hầu, toàn thân đã thoải mái hơn.
Sau khi uống vài ngụm nước, nàng dần dần khôi phục lại sức lực, từ từ mở mắt ra. Bất ngờ phát hiện người ngồi bên cạnh bón nước cho nàng không phải là bà Ngô mà là gương mặt lo âu của Tề Dật Phàm.
Vừa nhìn thấy gương mặt này, Hạ Lan Tử Kỳ lập tức thay biến sắc, cảm xúc kích động kêu lên: “Ngươi tránh ra cho ta! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa!”
“Tử Kỳ, cô nghe ta giải thích, ta hôm đó không......”
“Tránh ra! Đi ——” vừa trông thấy hắn, tất cả mọi tủi thân cùng phẫn nộ đồng loạt xông lên đầu, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn không thể bình tĩnh.
Nàng bị kích thích, hơn nữa xuân dược có tác dụng phụ. Sau khi hồi phủ, hôn mê ước chừng hai ngày hai đêm, Tề Dật Phàm vẫn luôn cực nhọc cả ngày cả đêm canh giữ ở bên cạnh nàng.