Lúc trước, Hạ Lan Tử Kỳ còn sợ chuông bạc này có thể là của xưởng nhỏ nào làm nhái, tiểu nhị học nghề chưa giỏi nên nhìn sai. Hiện tại đã có lão chưởng quầy khẳng định thì trăm phần trăm không sai được.
“Cô nương, cô hỏi chuyện này làm gì? Hay là chuông này có vấn đề gì sao?” Lão chưởng quầy đem kính lúp đưa lại cho tiểu nhị, thắc mắc nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Chuông này không có vấn đề gì.” Sau đó vô cùng khách khí nói: “Sư phụ, tiểu nữ mạo muội hỏi một câu, những người đã từng mua chuông ở đây, các ông có ghi lại không?”
Lão chưởng quầy thần sắc hòa ái: “Đương nhiên đều có ghi lại rồi, chúng ta sẽ giữ lại một bản biên lai đặt hàng.”
“Vậy xin lão chưởng quầy giúp cho một việc, ngài tìm giúp ta xem ai là người đã đến làm cái chuông bạc này?”
Lão chưởng quầy không trả lời thẳng nàng, mà lại hỏi: “Chuông này của cô đến làm chỗ ta lúc nào?”
Hạ Lan Tử Kỳ lắc lắc đầu.
“Vậy người đặt làm để lại tên là gì?”
Hạ Lan Tử Kỳ lại lắc đầu.
Lão chưởng quầy khẽ nhíu mày, giơ cái chuông lên: “Cái này hẳn là từ trên một cái vòng nào đó rơi xuống? Cái vòng bạc kia có còn không?”
Hạ Lan Tử Kỳ càng thêm bất đắc dĩ lắc đầu, chán chường nói: “Ta chỉ có một cái chuông này thôi.”
“Này......” Lão chưởng quầy mặt lộ vẻ khó xử: “Ôi! Như vậy rất khó khăn đấy, thứ nhất, cô không biết người đặt làm tên là gi vậy thì làm sao mà tìm được? Thứ hai. Cái này của cô không phải vật hoàn chỉnh, không nhìn ra được là nó từ trên cái lắc tay rơi xuống, hay là trên mấy cái chuông tay chuyên dụng của thầy phép rơi xuống nữa. Thứ ba, ở chỗ ta người đặt làm lắc bạc không ít, hơn nữa đơn đặt hàng mỗi ngày các loại vật phẩm trang sức lại nhiều như vậy, quanh năm suốt tháng tích lũy dần dần cũng chiếm một nửa nhà kho. Mà cô lại không biết thời gian cụ thể đặt làm, cô nói ta phải tìm cho cô như thé nào đây?”
Hạ Lan Tử Kỳ cũng biết như vậy là có chút làm khó người ta, nhưng nàng nhất định phải tìm được người đặt làm chuông, vì thế tận lực khuyên nhủ: “Lão sư phụ, tuy rằng vật này không hoàn chỉnh nhưng dù sao cũng biết nó ở trên lắc tay rơi xuống, chúng ta có mục tiêu tìm kiếm. Còn nữa, ta không biết thời gian cụ thể, nhưng có lẽ là vào khoảng hơn một năm rưỡi trước, chính xác là khoảng tháng năm.” Bởi vì Ngũ di nương chết vào tháng sáu năm trước, nên có thể đưa ra kết luận là chuông bạc này mua vào khoảng trước tháng sáu.
Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ nghi rồi lại nói: “Ta hiểu được rằng theo như manh mối đang có, chắc chắn sẽ không tra ra được cụ thể là người nào đặt làm, nhưng chỉ cần theo khoảng thời gian ta nói, danh sách những người đặt làm chuông bạc ra tìm giúp ta thì ta đã vô cùng cảm kích rồi.” Dù sao có danh sách, thì nàng có thể dễ dàng điều tra.
Thấy lão chưởng quầy nghe xong lời của nàng vẻ mặt khó xử, Hạ Lan Tử Kỳ bổ sung: “Ta biết là đã làm phiền ông rồi, ta sẽ không để ông chịu thiệt đâu.” Sau đó quay đầu gọi: “Bà Ngô......”
Bà Ngô ngầm hiểu. Vội vàng từ trong tay áo lấy ra năm lượng bạc, nhét vào trong tay lão chưởng quầy: “Lão sư phụ, ông giúp đỡ chúng tôi đi! Nếu quả thật tìm ra người làm chuông bạc thật, chúng tôi nhận định sẽ hậu tạ.”
Lão chưởng quầy là người làm ăn, kiếm được tiền đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng mà vẫn không nhịn được tò mò hỏi: “Cô nương, cái người đặt làm chuông bạc kia tên là gì cô cũng không biết, sao cô phải tốn nhiều khí lực như vậy đi tìm chứ?”
Đối với câu hỏi của lão chưởng quầy, Hạ Lan Tử Kỳ không thể đem tình hình thực tế nói cho hắn biết, đành phải ứng phó: “Bởi vì người đặt làm chuông bạc này chính là ân nhân của ta, ta vẫn chưa có cơ hội tìm để báo ân. Cho nên, bất luận là tốn bao nhiêu sức lực thì ta cũng phải tìm được nàng.”
“Ồ, thì ra là thế, cô nương thật đúng là người có ơn tất báo.” Không rõ là vì nhìn thấy nhiều bạc, hay là thấy Hạ Lan Tử Kỳ chân thành như vậy, lão chưởng quầy rốt cục quyết định: “Được, cô nương chờ ở đây. Ta phái người đến nhà kho tìm giúp cô.”
Thấy ông ta cuối cùng cũng đồng ý rồi, Hạ Lan Tử Kỳ hết sức vui mừng: “Vậy làm phiền lão sư phụ.”
Buổi chiều. Viếc làm ăn trong cửa hàng cũng không nhiều, lão chưởng quầy dẫn người đến nhà khó tìm những đơn hàng từ một năm trước. Hạ Lan Tử Kỳ cùng bà Ngô bởi vì lúc đến vội vàng nên vẫn chưa ăn cơm, vì thế nhân lúc bọn họ đang tìm kiếm thì đến cửa hàng bên cạnh ăn tạm.
Trở lại cửa hàng, lại đợi thêm chừng nửa canh giờ nữa mới thấy lão chưởng quầy cầm quyển sách, và một tập biên lai.
Thấy bọn họ đi vào, Hạ Lan Tử Kỳ vội vàng nghênh đón: “Sao rồi? Có tìm được không?”
“Tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Lão chưởng quầy đem quyển sách đặt lên trên bàn, nhẹ nhàng nói: “Nhìn vào độ lớn nhỏ của cái chuông, lại theo như kinh nghiệm của lão phu thì cái chuông này là từ trên cái lắc tay mà những thầy phép hay sử dụng rơi xuống. Loại này lắc tay này, thanh âm thanh thúy, nghe xong sẽ làm người ta hồn phách phiêu diêu, loại bình thường đặt làm cho hài tử chơi thì rất nhiều nhưng người đặt làm loại này lại ít hơn.”
Lão chưởng quầy mở quyển sách ra, tìm được trang quan trọng, chỉ vào: “Cô xem, cho đến tháng sáu năm trước, tổng cộng chỉ có mười một người đến đặt làm cái chuông này.” Nói xong gạt quyển sách lấy mười cái đơn hàng kia đặt ra: “Trên mỗi đơn hàng này đều có tên, có một số là của nhà giàu họ yêu cầu đưa hàng tận nơi thì lưu lại địa chỉ, còn nhưng đơn không lưu lại địa chỉ thì đa phần là tự đến lấy hàng.”
Hạ Lan Tử Kỳ lần lượt nhìn từng đơn đặt hàng. Vừa xem đã hiểu ngay, vô cùng rõ ràng. Đồng thời cũng cảm thán, cũng may đây là cửa hàng lớn nên mới giữ lại những đơn đặt hàng, còn nếu đổi lại là mấy cửa tiệm nhỏ chắc hết hy vọng điều tra mất.
Cầm từng cái đơn đặt hàng lên xem, nàng tin rằng người đặt làm cái chuông này nhất định có trong đó. Hạ Lan Tử Kỳ xếp lại đơn đặt hàng, vô cùng cảm kích: “Lão sư phụ, ngài thật sự là đã giúp ta một cái công lớn, rất cảm tạ ông!” Bà Ngô lại phối hợp đưa thêm cho lão chưởng quầy năm lượng bạc.
Không phí bao nhiêu sức lực mà đã kiếm được mười lạng bạc, lão chưởng quầy biết đó nhất định đó là người có tiền, tâm tình sung sướng nói: “Tiện tay mà thôi, cô nương không cần khách khí, nếu còn có nghi vấn gì thì cứ tời tìm ta. Đương nhiên, cũng hoan nghênh cô nương rảnh rỗi thường xuyên tới chiếu cố mua đồ của chúng ta.”
“Nhất định, về sau sẽ thường xuyên tới.” Nghĩ đến đứa nhỏ trong phòng Nhị thiếu gia kia đã sắp đầy tháng rồi, nàng phải làm tròn chức trách của một tiểu thẩm[1], cho nên thuận tiện ở trong cửa hàng mua thêm một cái khóa bình an dành cho trẻ nhỏ.
[1] tiểu thẩm: hay còn gọi là thím tức vợ của chú
......
Chuyện hôm nay vô cùng thuận lợi, Hạ Lan Tử Kỳ đương nhiên tâm tình thoải mái.
Dùng cơm chiều xong. Tề Dật Phàm phát hiện Hạ Lan Tử Kỳ rạng rỡ, đoán nàng xuất phủ làm việc tám phần là có manh mối, cho nên vội vã đem hết toàn bộ nha hoàn đuổi đi, chuẩn bị hỏi rõ nàng.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp hỏi! Bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.
Tề Dật Phàm có chút không vui: “Không phải đã nói các ngươi đi ra ngoài không được quấy rầy sao? Còn có chuyện gì?”
“Tứ thiếu gia, Dưỡng Sinh Uyển phái người đến truyền tin, nói lão thái gia kêu ngài đi đến một chuyến.” Người nói bên ngoài là Tử Đào.
Lão thái gia tìm hắn, phỏng chừng là xảy ra chuyện gì tồi? Hắn không dám trì hoãn, dù sao Hạ Lan Tử Kỳ cũng sẽ không chạy trốn, đợi lát nữa trở về rồi hỏi cũng không muộn! Nâng giọng đáp: “Ta đã biết, lập tức đến đây.”
Tề Dật Phàm liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái: “Cô chờ ta đấy! Ta đi một lát rồi về.”
Hắn vừa mới đi không lâu. Ngoài cửa truyền đến tiếng của Liễu Tâm Vũ: “Tứ thiếu phu nhân, ngũ thiếu gia phái người đưa tới cho chúng ta một giỏ xoài, nói đây là đặc sản Doanh Châu, cho người và tứ thiếu gia nếm thử trước.”
“Được, lấy vào đây đi!”
Liễu Tâm Vũ đẩy cửa ra, phía sau nàng còn có một gã gia đình, cầm theo một cái giỏ đừng xoài vàng óng, khom người nói: “Bái kiên tứ thiếu phu nhân!”
Hạ Lan Tử Kỳ gật gật đầu: “Được, đem xoài để lên trên bàn!”
Cái rổ nhỏ kia là một cái giỏ trúc tinh tế, ở viền được dùng giải trúc mỏng đan thành hình bông hoa, bên dưới dán giấy hồng, trong đó có vẻ như đựng khoảng sáu quả xoài. Xoài này hình dạng lớn vô cùng, trên mặt như là khuôn mặt cô gái được đánh má hồng, trong lớp da vàng óng lộ ra màu hồng, đặc biệt đáng yêu mê người.
Hạ Lan Tử Kỳ cười nói với gia đinh: “Xoài đã nhận, ngươi trở về thay ta cùng tứ thiếu gia cám ơn thiếu gia nhà ngươi.”
“Dạ, tiểu nhân đã biết.”
Thấy gã gia đinh đã rời đi, dù sao Hạ Lan Tử Kỳ đang lúc rãnh rỗi, liền gọi bà Ngô tới. Giữ lại hai quả xoài, còn lại bốn bỏ vào hộp nhỏ, lần lượt đem đến các phòng của thiếp thất, để mọi người cũng đước nếm thử. Kỳ thật, gọi các nàng đến đây ăn cũng được, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ sau khi ăn xong không muốn ngồi yên, cũng nghĩ muốn ra ngoài đi lại giải sầu cho nên đích thân đi như vậy.
Bởi vì Tôn thiếp cùng Phùng thiếp ở gần chỗ nàng hơn, cho nên Hạ Lan Tử Kỳ đem đến tặng cho các nàng mỗi người một quả xoài trước. Tôn thiếp rất biết xử sự, thấy Hạ Lan Tử Kỳ tự mình đem quả đến thì bưng trà rót nước rất bận rộn, biểu hiện vô cùng thân thiện. Ngay cả khi đến chỗ của Phùng thiếp, thì tác phong cũng không lạnh nhạt như thường ngày mà còn đối với nàng khom người nghênh đón, như vậy khiến Hạ Lan Tử Kỳ rất không được tự nhiên. Nhưng cũng hiểu được là Phùng thiếp thất sủng. Đã hiểu được phải tự biết thân biết phận, không thể khoa trương như trước nữa.
Từ phòng của Phùng thiếp đi ra thì trời đã tối đen, Hạ Lan Tử Kỳ lại dẫn bà Ngô tới chỗ của Trầm thiếp.
Hạ Lan Tử Kỳ đến chỗ đó của nàng những cũng không để đám nha hoàn vào thông báo trước, mà là trực tiếp mở cửa vào phòng. Vừa vào phòng, hai người liền bị cảnh tượng trước mắt làm giận mình!
Chỉ thấy Trầm thiếp mặc một chiếc váy dài màu đỏ sặc sỡ, đầu chải búi tóc kiểu Lưu vân xinh đẹp, trâm hoa mới tinh, đang ngồi ở trước bàn trang điểm chuyên chú vẽ lông mày.
Lúc này, nàng cảm nhận được là có người vào phòng, quay đầu nhìn thử thì thấy là Hạ Lan Tử Kỳ, nhất thời quá sợ hãi, tay run lên, từ trên lông mà rơi xuống. Nàng cảm thấy mình quá mức thất thố, vội vàng đưa tay đem bút vẽ lông mày nhặt lên, lập tức đứng dậy gượng gạo cười: “Tứ, tứ thiếu phu nhân, người, sao người lại tới đây?
Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng đầy nghi ngờ, không đáp mà hỏi lại: “Giờ đã tối rồi, muội không ngủ được hay sao mà đang bình thường lại trang điểm làm gì?” Hạ Lan Tử Kỳ vốn có thể nghĩ ngay ra được, nàng ta chắc là muốn quyến rũ Tề Dật Phàm đến phòng mình? Nhưng mà nàng ta đang mang thai đến tháng thứ tám rồi, lấy an toàn cho thai nhi làm trọng sao có thể còn có tâm tư này?
“Muội...... muội......” Trầm thiếp trên mặt không che dấu được sự xấu hổ, nhưng mà nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Tứ thiếu phu nhân, muội chẳng phải gần đây quá rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Vì không có việc gì cho nên mới lấy mấy thứ ra nghịch ấy mà.”