Sau mười mấy hiệp, cánh tay hắn bị trúng một kiếm. Lúc này, Tề Dật Phàm xuất kiếm, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, một lòng muốn bắt hắn lại. Ngay khi Tề Dật Phàm đâm thêm một kiếm về hướng ngực Nam Cung Hoàng, hắn liền kéo Hạ Lan Ngu Hoa đến trước ngực chịu thay.
“Phốc”
Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tề Dật Phàm không kịp thu chiêu. Một kiếm này vừa vặn đâm vào trong ngực Hạ Lan Ngu Hoa.
“A” – Hạ Lan Tử Kỳ ở bên cạnh sợ hãi kêu ra tiếng, khiếp sợ không thôi.
Tề Dật Phàm cũng hoảng hốt. Bởi vì dù nói thế nào, đó vẫn là tỷ tỷ của Hạ Lan Tử Kỳ. Nhất thời có phần luống cuống, tay cầm kiếm buông lỏng.
Thống khổ nhất chính là Hạ Lan Ngu Hoa. Nàng đưa tay cầm thanh kiếm đang đâm vào lồng ngực mình, quay đầu trừng mắt nhìn Nam Cung Hoàng phía sau, nghiến răng nghiến lợi: “Vì sao? Vì sao ta thật lòng với ngươi, ngươi lại đối xử ta như vậy? Ta hận ngươi, ta hận ngươi. Nếu ngươi không muốn cùng ta sống trên cõi đời này, vậy có chết ta cũng muốn cùng ngươi xuống Địa Ngục.”
Không ai chú ý đến trên tay Hạ Lan Ngu Hoa khi nào thì xuất hiện một thanh chủy thủ. Tiếng nói nàng ta vừa dứt, một đao liền đâm thẳng vào ngực Nam Cung Hoàng.
Nam Cung Hoàng kinh hãi, liền lùi lại mấy bước, lại có thể tránh thoát, xoay người chạy ra xa.
Hạ Lan Ngu Hoa phẫn nộ, tàn nhẫn ném chủy thủ trong tay ra. Chủy thủ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, đâm thật sâu vào lưng của Nam Cung Hoàng. “Bùm” một tiếng, Nam Cung Hoàng nằm sấp xuống đất, tắt thở mà chết.
Thấy hắn đã chết, Hạ Lan Ngu Hoa ngửa mặt lên trời, cười đầy thê lương. Thế nhưng Hạ Lan Tử Kỳ lại thấy rõ ràng, hiện lên trong mắt nàng là một hàng nước mắt trong veo.
Nàng dừng cười, dùng sức kéo trường kiếm trong ngực ra. Máu như suối tuôn trước ngực nàng, nhất thời nhuộm đỏ vạt áo, thoạt nhìn như vậy đầy ghê rợn.
Ngay lúc thân mình nàng lung lay, như muốn ngã xuống, Hạ Lan Tử Kỳ tiến lên ôm lấy nàng:
“Tỷ, tỷ thật ngốc. Tại sao lại kéo kiếm ra? Dật Phàm, chàng có thuốc không, mau đi lấy thuốc.”
“Không, không cần.” – Thanh âm Hạ Lan Ngu Hoa khàn khàn, nói: “Muội nói rất đúng, tự tạo nghiệt không thể sống. Người như ta không xứng đáng sống trên thế giới này.”
Nàng nhìn Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ: “Muội muội, muội gặp đúng người, cũng gả cho đúng người. So với ta, muội may mắn hơn rất nhiều.” Nàng thở dốc từng hồi, tiếp tục nói: “Ta từng bởi vì lòng tham không đáy đã làm nhiều việc có lỗi với muội. Hiện tại, ta xin lỗi muội. Chờ sau khi muội trở về, đến...... Đến khuê phòng của ta......”
Nàng nhổ ra một ngụm máu tươi, đồng tử bắt đầu tan rã. Dùng hết sức nắm tay của Hạ Lan Tử Kỳ, liều mạng dùng hết sức lực, nói: “Nơi đó...... Có......”
“Có cái gì?” Thanh âm của nàng đã rất yếu rồi, Hạ Lan Tử Kỳ đành phải cúi sấp gần nàng để nghe.
“Chứng...... Cứ......” Hạ Lan Ngu Hoa nói xong, nhẹ buông thõng, quay đầu đi, dùng hết một tia sinh mệnh cuối cùng.
......
Trở lại Diêm thành, Hạ Lan Tử Kỳ đưa thi thể Hạ Lan Ngu Hoa trở về, cũng đem mọi việc nói hết ra. Lão gia biết chuyện nữ nhi chưa lấy chồng lại làm ra chuyện mất mặt như vậy, đau xót vô cùng. Đồng thời cũng căm phẫn không thôi, xử lý tang sự qua loa.
Hạ Lan Tử Kỳ ở trong khuê phòng Hạ Lan Ngu Hoa tìm được thư từ qua lại của tỉ tỉ nàng cùng Nam Cung Hoàng. Trên đó có ghi chi tiết kế hoạch đốt cháy lương thực, cách lấy trộm chén Bạch Linh Lung như thế nào. Mà Nam Cung Hoàng sở dĩ muốn lợi dụng Hạ Lan, một là vì nàng có nhiều mưu ma chước quỷ. Việc hỏa thiêu lương thực cũng đều là chủ ý của nàng. Hai là bởi nàng biết cổ thuật. Nàng đã dùng cổ thuật giúp đỡ Nam Cung Hoàng mưu hại không ít người.
Dựa vào việc Hạ Lan Ngu Hoa cất giữ những chứng cứ này, Hạ Lan Tử Kỳ đoán, nàng làm vậy là cố ý. Tám phần là muốn dùng chúng để uy hiếp Nam Cung Hoàng. Chẳng qua, nàng đã vĩnh viễn không có cơ hội này.
Tề gia tìm về bảo bối. Đã có hy vọng trở lại. Lão thái gia sai những huynh đệ đang ở kinh thành đưa Hầu gia và Lục thiếu gia trở về.
Tề Dật Phàm giải thích qua với Hoàng Thượng những chuyện xảy ra, cũng đưa ra chứng cớ. Sau khi hoàng thượng biết được việc này đều do con trưởng của Uy Vũ hầu làm, vô cùng tức giận. Tuy rằng Nam Cung Hoàng đã chết, nhưng nuôi con không dạy dỗ, là lỗi của phụ thân. Uy Vũ hầu dạy con không nghiêm, khi quân phạm thượng, tội không thể tha thứ. Uy Vũ hầu bị tước bỏ chức vị, cả nhà lưu đày.
Sự tình được điều tra rõ ràng. Việc sét bổ vào thân cây rồi xuất hiện tờ giấy là nhạc phụ Nam Cung hoàng làm giả. Nhạc phụ của hắn cũng bị liên lụy, bỏ quan làm dân, nam sung quân, nữ làm nô tì.
Nếu việc thần khí là giả, hoàng thượng cũng không thể chiếm lấy bảo vật gia truyền của nhà người ta, nên không cần chén Bạch Linh Lung nữa. Bởi vì trong lòng còn áy náy, sau khi thả Hầu gia cùng Lục thiếu gia, còn ban cho không ít vàng bạc châu báu.
Trở lại Diêm thành, cả nhà đoàn tụ, không cần nói nhiều cũng thấy vui vẻ. Nhưng mà, sau khi trở về, Hầu gia cùng Lục thiếu gia lại đồng thời ngã bệnh. Lang trung lại không tra ra rốt cuộc là bệnh gì.
Gia có ngàn nhân khẩu, chủ chỉ có một người. Hầu gia bị bệnh không thể chủ trì sự việc trong gia. Lão thái gia tuổi lại lớn, không có tinh lực giải quyết. Vì thế, lão thái gia cùng Hầu gia thương lượng, truyền vị trí thái tử cho người đã vì Hầu phủ mà lập công lớn, Tề Dật Phàm.
Tề Dật Phàm chẳng những cứu được Hầu gia cùng Lục thiếu gia, vì Tề gia rửa sạch oan khuất, lại còn bảo vệ đồ gia truyền của Tề gia. Lúc này để Tề Dật Phàm làm thế tử, ai cũng không phản đối gì. Vậy nên, trong lúc lão thái gia sinh bệnh, Tề Dật Phàm có toàn quyền phụ trách mọi việc bên trong phủ.
Vì giúp Hầu gia cùng Lục thiếu gia chữa bệnh, Hạ Lan Tử Kỳ cố ý trở về Minh Nguyệt Am xin sư phụ hỗ trợ. Hai thầy trò cùng nhau nghiên cứu chứng bệnh. Ngay lúc này, Hầu gia bởi vì thân thể suy yếu, không đợi Hạ Lan Tử Kỳ nghiên cứu ra phương thuốc, đã qua đời.
Tề Dật Phàm đương nhiên thừa kế hầu vị.
Bởi vì Hầu gia đã chết, người trong phủ đều nói đây có thể là một loại dịch bệnh rất đáng sợ, có thể lây lan. Cho nên, lúc Lục thiếu gia bị bệnh, ngoại trừ Hạ Lan Tử Kỳ giúp hắn chữa trị, chỉ có Tiểu Yến vẫn không rời xa, ở lại chiếu cố hắn, an ủi hắn. Lại làm đồ ăn ngon cho hắn, phụng bồi bên hắn trò chuyện, làm hết khả năng giúp hắn vui vẻ. Giúp hắn nhìn tới tương lai, nhìn thấy ánh sáng, nhìn đến hi vọng.
Sau đó Tề Nhan Thần mới phát hiện, một ngày nếu hắn không nhìn thấy Tiểu Yến, tâm hắn sẽ hỗn loạn, sẽ thấy hoảng sợ. Lúc này hắn mới phát hiện mình đã sớm bị sự ôn nhu thiện lương của Tiểu Yến làm cảm động mà từ từ thích nàng.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, Hạ Lan Tử Kỳ cùng sư phụ của nàng rốt cục bào chế ra phương thuốc chữa bệnh. Một tháng sau, thân thể Tề Nhan Thần khỏi hẳn. Có Hạ Lan Tử Kỳ làm mai mối, dưới sự chủ trì của lão phu nhân, để hai người bọn hắn đính hôn.
Nếu Tề Dật Phàm trở thành Hầu gia, huynh đệ cũng không thể ở lại chung sống cùng phủ. Dưới sự chủ trì của lão thái gia, vài người huynh đệ phân ra, chuyển ra ngoài Hầu phủ, chọn cho mình một cuộc sống mới.
Không lâu sau khi dọn ra ngoài, Tam di nương chủ động tới cửa, hướng Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ chịu đòn nhận tội. Vừa hỏi ra, mới biết là vì ngũ thiếu gia bị một loại bệnh lạ, lang trung không thể trị. Kỳ thực hi vọng Hạ Lan Tử Kỳ có thể đi hỗ trợ trị liệu.
Nhưng bà biết, bà từng hại chết mẫu thân Tề Dật Phàm, Hạ Lan Tử Kỳ sẽ không chữa trị cho nhi tử của mình. Tam di nương thương con đến sốt ruột, không thể nhìn nhi tử chết đi như vậy. Nên bà ta mới đến cầu xin tha thứ, nguyện ý chết trước mặt Tề Dật Phàm cùng Hạ Lan Tử Kỳ, chỉ cầu cởi bỏ oán hận trong lòng bọn họ. Chỉ cần giúp bà chữa khỏi cho Ngũ thiếu gia, là bà đã mừng lắm rồi.
Đây đúng là một vấn đề nan giải với Tề Dật Phàm. Ngay lúc hắn đang do dự, Hạ Lan Tử Kỳ hỏi hắn có tin tưởng nàng hay không. Nếu tin tưởng, Hạ Lan Tử Kỳ nguyện ý thay hắn giải quyết việc này. Tề Dật Phàm gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Chờ hắn trở lại, mới phát hiện Hạ Lan Tử Kỳ đã cho Tam di nương rời đi. Hơn nữa còn đồng ý giúp bà ta chữa khỏi bệnh của ngũ thiếu gia.
Tề Dật Phàm rất tức giận. Hắn nghĩ rằng Hạ Lan Tử Kỳ sợ hắn khó xử, mới ra mặt làm việc này, giúp hắn báo thù. Kết quả lại không giống như những gì hắn nghĩ, Tề Dật Phàm không vui, hỏi: “Tử Kỳ, sao nàng lại làm như vậy?”
Hạ Lan Tử Kỳ cười nhạt một tiếng: “Dật Phàm, oan oan tương báo đến khi nào? Tuy rằng lần này là Tam di nương chủ động tới cửa cầu chết, nhưng nếu bà ấy thật sự chết, ngũ thiếu gia sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Vị thục phi nương nương trong cung kia sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Chúng ta cũng không phải sợ bọn họ. Nhưng mà, chúng ta bây giờ báo thù, bọn họ về sau báo thù. Đời này qua đời khác, tuần hoàn lặp lại, đến khi nào mới kết thúc?”
Hạ Lan Tử Kỳ nắm lấy tay hắn: “Hơn nữa, thiếp thấy bà ta đã thật sự đã tỉnh ngộ. Chính bà ấy cũng chủ động nói, chỉ cần thiếp trị hết bệnh của ngũ thiếu gia, bà sẽ xuống tóc xuất gia. Về sau ở trước Phật sám hối những tội lỗi của mình, đem toàn bộ công đức, kinh Phật của bà hướng về mẫu thân chúng ta. Nếu bà có thể làm như thế, vậy tha cho bà ta một lần đi. Cũng là vì con cháu của chúng ta. Ta không muốn đời sau của chúng ta cũng tiếp tục báo thù.”
“Đời sau?” Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm nàng.
“Đúng vậy.” Hạ Lan Tử Kỳ vuốt bụng của mình, ngượng ngùng nói: “Dật Phàm, thiếp có tin vui.”
“Nàng có tin vui?” Tề Dật Phàm mở to mắt.
“Đúng vậy, có tin vui.”
“Ha ha, thật tốt quá, ta được làm cha.” Tề Dật Phàm bế nàng lên theo kiểu công chúa, vui vẻ xoay mấy vòng tại chỗ, cười rạng rỡ.
“Ai nha, cha đứa nhỏ, thiếp bị chàng xoay đến chóng mặt rồi.” Hạ Lan Tử Kỳ kháng nghị nói.
“Được được, không xoay nữa. Tử Kỳ, nhưng mà ta vui quá.”
Hạ Lan Tử Kỳ nhân cơ hội hỏi: “Vậy chuyện thiếp mới nói......”
“Nghe lời nàng, tất cả đều nghe theo nàng.” Tề Dật Phàm tuổi đã không còn nhỏ. Có tin vui của hài tử đã làm mất đi thù hận trong lòng hắn.
Ngày hôm sau, Tề Dật Phàm phân phát số tiền lớn cho tiểu thiếp của hắn để học rời đo. Một tháng sau, Hạ Lan Tử Kỳ trị khỏi bệnh của ngũ thiếu gia. Tam di nương giữ lời nói lúc đầu, thật sự xuống tóc làm ni cô.
Mùa thu năm thứ hai. Trồng cây tới ngày hái quả, Hạ Lan Tử Kỳ bình an sinh hạ một bé trai. Từ nay về sau, hai người bên nhau, phu xướng phụ tùy, nữ làm chủ gia đình, nam lo chuyện ngoại giao, trải qua hạnh phúc ngọt ngào, cuộc sống bình an.